Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 43

Tần Hữu Bân mới về đến nhà, Tần phu nhân đã cười tươi chào đón: “Hữu bân, con vừa ở chỗ anh con về à?”

“Không phải.” Tần hữu Bân trả lời lạnh lùng.

“Vậy con đi đâu?” Bà ta vẫn cười như cũ.

“Không đi đâu cả.”

Nhìn thấy rõ sự lãnh đạm trong lời nói của Tần hữu Bân, cũng khiến Tần phu nhân phải giật mình.

“Con đi đọc sách.” Tần Hữu Bân cúi đầu đi lên lầu hai, nghe được Tần phu nhân nói theo ở đằng sau: “Ngày mai anh con sẽ sang đây ăn cơm, đến lúc đó con đừng chạy ra ngoài nhé.”

Bước chân cậu ta dừng lại: “Con biết rồi.”

Tần phu nhân nhìn con trai lên lầu, sắc mặt dần trở lên ngưng trọng, bà ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi khắp nơi, thời tiết này thật tốt.

Lại cứ trong cái thời tiết tốt như thế này.

———

Trước cửa Like.Giản, hai người Lạc Nham và Giản Nhất vẫn còn ngồi ở đó phơi nắng, nhân tiện chơi nặn đất sét cùng Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất tay chân khéo léo, nhanh chóng nặn ra một chú gà trống giống như đúc, Cố Tiểu Đồng vô cùng thích thú.

Lạc Nham cũng không kém cạnh, ngón tay thon dài nặn vài cái đã ra một cô bé có mái đầu dưa hấu rất giống Cố Tiểu Đồng.

Cô bé Cố tiểu Đồng nắm một cục đất sét, mở to hai mắt nhìn cô gái nhỏ đất sét trong tay anh.

“Anh thế mà cũng chơi nặn đất sét.” Giản Nhất cười nói, một nụ cười điềm đạm dịu dàng.

Anh nhìn Giản Nhất nhiều hơn một chút mới cười nói: “Tàm tạm, thứ ba trên thế giới*.” Nói xong anh dùng viên đất sét khác tạo quần áo cho cô gái, tạo thêm chút hoa văn, sau đó đưa cô gái đất sét đã hoàn thành cho Cố Tiểu Đồng.

(*”Thứ ba trên thế giới” đã là một trình độ (cấp độ) rất tốt, và “tàm tạm” có nghĩa là thứ ba trên thế giới là một cấp độ tương đối bình thường đối với bản thân tôi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ khiêm tốn, nhưng nó ngụ ý rằng tôi rất cao. Chủ yếu được sử dụng để tạo niềm vui.)

“Cảm ơn cầu cầu ca ca.” Cố Tiểu Đồng thật cần thận nhận lấy.

“Gọi ca ca.” Anh nhắc nhở.

“Ca ca.”

“Đúng rồi, sau này chỉ cần gọi ca ca là được, đừng gọi Cầu cầu ca ca nữa, được không?”

“Được ạ.”

“Ca ca có thể sờ đầu em không?”

“Không thể.”

“Tốt.” Lạc Nham mỉm cười: “Cô gái nhỏ này tặng em.”

“Cảm ơn ca ca.”

“Không có gì.”

Cố Tiểu Đồng cầm theo cô gái đất sét lại đi đến ngồi xuống bên cạnh Giản Nhất, tiếp tục nhấp hai chân nhỏ, thích thú cười ngô nghê, đôi mắt đen láy sáng rực rỡ.

Giản Nhất mỉm cười nhìn theo, quay đầu nói cảm ơn với Lạc Nham.

Anh nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt kia bao hàm sự ôn nhu cực kỳ cuốn hút, khiến tim Giản Nhất như đập trật một nhịp, lần đầu tiên cô cảm thấy có chút xấu hổi: “Cái kia…”

“Không có gì.” Lạc Nham nói.

Giản Nhất bình tĩnh lại, lần nữa nhìn lại, ánh mắt của Lạc Nham đã bình thường, cô âm thầm cảm thán ánh mắt của anh thật lợi lại, cũng may kiếp trước sống đến 28 tuổi cũng không uổng phí, nếu không thật sự khó để đối phó. Lạc Nham ngồi lại tiệm một lúc, chờ tới khi Like.Giản có hai khách hàng đến, anh mới đứng dậy cáo từ.

Giản Nhất dắt tay Cố Tiểu Đồng tiễn anh đến đầu phố: “Lát nữa tôi sẽ gửi tiền hoa hồng cho anh.”

“Được.”

“Vậy sang năm gặp lại.”

Lạc Nham gật đầu, ngẩng đầu nhìn Giản Nhất, anh im lặng một chút sau đó nói: “Còn 157 ngày nữa em thi đại học?”

Giản Nhất gật đầu: “Ừ.”

“Có tự tin không?”

“Có.”

“Cố lên nhé.”

“Ừm.”

Giản Nhất cho rằng anh sẽ rời đi, không ngờ anh vừa xoay người lại tiếp tục quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nhịn không được mà nói: “Chờ em thi đại học xong, tôi có lời muốn nói với em.”

Giản Nhất ngây ngẩn.

Lạc Nham cười cười: “Không thể nói sang năm được, không chừng năm nay vẫn còn gặp lại.”

Giản Nhất cười nhẹ: “Vậy thì tạm biệt.”

Lạc Nham rời đi.

Giản Nhất lại nghĩ đến câu “chờ em thi đại học xong, tôi có lời muốn nói với em’, nói cái gì? Tại sao phải chờ thi đại học xong mới nói được? Cô nghĩ mãi cũng không ra, không tự chủ được mà nghĩ nhiều thêm.

“Chị.” Cố Tiểu Đồng lắc lắc tay cô.

Giản Nhất cúi đầu.

“Cánh tay của bảo bảo bị rớt rồi.”

Giản Nhất nhìn xuống cô gái đất sét nhỏ kia quả nhiên đã bị rớt mất tay, cô cúi xuống nhặt lên: “Để chị sửa lại cánh tay cho nó nhé?”

“Dạ.”

Giản Nhất nhận lấy cô gái đất sét, vô tình nhìn thấy trên chiếc váy có một dòng chứ tiếng anh “littlegirt” nho nhỏ, từ này không sao nhưng bút tích của nó lại vô cùng quen thuộc. Cô ngẩn người sửng sốt, đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức rút điện thoại ra tìm hình bánh ngọt trong bữa tiệc ở khách sạn Hill mà Đinh cùng bàn gửi cho cô. Giản Nhất so sánh hai chữ với nhau, tuy chỉ là một thiết kế đơn giản, nhưng cùng là một người viết ra sẽ có điểm tương đồng, ví như chữ ‘t’ dù là trên bánh ngọt hay trên hình đất sét thì độ nghiêng, tỷ lệ rộng hẹp đều cực kỳ nhất quán.

Nội tâm Giản Nhất chấn động, là Lạc Nham?

Cô có chút không thể tin được, cẩn thận nghĩ lại thì nhớ tới hôm cô dẫn Cố Tiểu Đồng đến tiểu khu Quân Lan tắm cho Cầu cầu, trên mấy bản vẽ của Lạc Nham cô đã từng nhìn qua chuỗi ký tự tiếng Anh, có thể nói anh rất giỏi thiết kế phông chữ, cho dù là dùng bút hay dùng nĩa cũng đều rất đẹp mắt ấn tượng.

Hơn nữa,

Hơn nữa ngày hôm đó, cô đứng trước cửa khách sạn gặp trời mưa to, là anh trùng hợp lái xe đi ngang qua thôi sao?

Tất cả đều rất trùng hợp, chứng minh cho sự thật – Lạc Nham chính là người đã giúp cô.

Giản Nhất thật sự rất vui, cô kéo Cố Tiểu Đồng đi đến đầu phố, nhưng anh đã rời đi được một lúc, nội tâm không kìm được vui sướng cô liền rút điện thoại ra gọi cho anh.

Lạc Nham bất ngờ khi thấy Giản Nhất gọi, để tránh cho bản thân quá mê mẩn nói chuyện mà xảy ra tai nạn giao thông, anh đã đậu xe ở ven đường sau đó mới nhận điện thoại.

“Alo, Giản Nhất.”

“Lạc Nham.”

“Sao vậy em?” Anh dịu dàng hỏi.

“Cảm ơn anh.” Giọng nói của cô mang vài phần kích động.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ngày hôm đó ở khách sạn Hill, cảm ơn anh đã cứu vớt những món bánh ngọt của tôi.”

Lạc Nham khẽ giật mình, sau đó mỉm cười ấm áp: “Bị em phát hiện rồi.” Anh cũng không vì vậy mà đắc ý, càng làm cho Giản Nhất có cảm tình: “Cảm ơn.”

“Sau này tôi cũng mới biết đó là đồ ngọt em làm.” Anh nói đúng sự thật.

Hai người ăn ý không nhắc tới Tưởng Tiếu Tiếu là người đã gây ra mọi việc.

“Tóm lại vẫn phải cảm ơn anh.”

“Em đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi.”

“Ngoài việc nói cảm ơn, tôi cũng không biết nói gì nữa.”

Anh dựa lưng vào ghế xe, quay đầu nhìn hàng cây bạch dương ngoài cửa xe đã rơi hết lá, tiêu điều cô đơn, nhưng trong lòng anh lại hết sức ngọt ngào: “Giữ lại sau này nói, bây giờ phải ăn Tết thật vui vẻ.”

“Được, năm mới gặp lại.”

“Năm mới gặp.”

Cúp điện thoại, khóe miệng anh vẫn chưa thu liễm ý cười, cho nên nói Giản Nhất thật thông minh mà.

Giản Nhất cũng vì tìm được người đã giúp đỡ mình mà tâm tình vui sướng, không ngờ lại là Lạc Nham, duyên phận là một thứ gì đó rất thần kỳ, tự nhủ ăn Tết xong nhất định phải cảm ơn anh thật tốt mới được, Giản Nhất vì thế mà nở nụ cười tươi rói.

Cố Tiểu Đồng không hiểu gì cứ thế ngẩng đầu nhìn Giản Nhất.

“Em nhìn cái gì vậy?”

Cô bé lập tức không nhìn nữa.

Giản Nhất bế cô bé lên hôn một cái: “Lúc nãy là chị đang vui đấy, bây giờ chúng ta về nhà nhé.”

“Dạ.”

Mẹ con ba người ở lại Like.Giản cho đến giữa trưa, dọn dẹp xong xuôi bọn họ chính thức nghỉ đông. Ba người không chỉ ăn một bữa tối phong phú ở ngoài, còn đi dạo siêu thị một chuyến, mua không ít đồ, trông rất có không khí ngày Tết.

Cố Tiểu Đồng giống như một chú chim sẻ nhỏ, cả ngày ngâm nga những bài hát thiếu nhi.

Lúc Giản Nhất đang làm nhân sủi cảo, cô nhận được rất nhiều tin nhắn chúc phúc của các bạn học, thậm chí Lạc Nham cũng gửi đến, cô không ý thức được rằng mình đã trả lời tin nhắn của anh đầu tiên, sau đó mới phản hồi các bạn học.

Ngày hôm sau chính là ngày 30 Tất niên, mới sáng sớm điện thoại đã bị oanh tạc bởi tin nhắn chúc Tết, kiếp trước Giản Nhất cũng chưa được trải qua không khí náo nhiệt như vậy, tâm tình cả một buổi sáng của cô rất tốt. Dùng xong bữa sáng, mẹ con ba người cùng nhau đến bệnh viện thăm ba Cố, dùng cơm trưa ở đó luôn, sau đó mới dẫn Cố Tiểu Đồng về ngủ trưa.

Giản Nhất và mẹ Giản bắt đầu chuẩn bị cơm chiều thịnh soạn, mãi cho đến lúc chạng vạng, bữa tối mới được dọn ra.

“Con đi lấy hộp.”

“Lấy thêm hai cái nữa mang ít sủi cảo đến bệnh viện.”

“Dạ được.”

Hai người bận rộn trong phòng bếp, còn Cố Tiểu Đồng ngồi trên thảm xem TV với Tiểu bạch cẩu ở phòng khách, đến chương trình múa hát, cô bé sẽ đứng dậy vặn mông nhỏ, thân nhỏ theo điệu nhạc, đến khi kết thúc lại ngồi xuống thảm tiếp tục an tĩnh ăn trái kiwi, xem TV.

Tiểu bạch cẩu từ đầu tới đuôi vẫn bình yên nằm bên chân cô bé.

“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi.

“Em đang xem TV chị ơi.”

“Đừng xem nữa, tắt TV đi, chúng ta đến bệnh viện thăm ba nào.”

“Dạ.” Cô bé đứng dậy thành thục tắt TV, đeo dép chạy đến phòng ngủ chờ Giản Nhất lấy áo và khăn bọc kín.

Mẹ Giản xách theo những hộp đồ ăn lớn: “Đi thôi.”

Ngày Tết taxi rất khó gọi, còn may Giản Nhất có xe đạp điện, rất nhanh ba người đã đến bệnh viện. Trước đó bọn họ đã chào hỏi bác sĩ và y tá, cho nên liền đi thẳng vào phòng bệnh dọn cơm tất niên.

Gà hầm nấm, thịt luộc nấu cải thảo, thịt nấu hai lần, tôm om dầu, rau cải trộn, cá diếc kho tộ…Hai chiếc bàn kê chung đầy ắp thức ăn, Giản Nhất đến phòng trực gọi bác sĩ, y tá vào ăn cùng, nhưng bọn họ vì muốn làm tròn cương vị của mình nên không đến được.

Giản Nhất cùng mẹ Giản đành phải làm mấy phần cơm hộp, đưa đến phòng các bác sĩ và y tá, kèm thêm ít trái cây. Đây không phải hối lộ, chủ yếu là chung vui ngày Tết mà thôi, Giản Nhất nghe theo lời bác sĩ tặng các bệnh nhân phòng bên cạnh ít trái cây và thức ăn. Trong bệnh viện lạnh lẽo cũng có một chút không khí của năm mới, nhất là xa xa thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ.

Hai người Giản Nhất đi đưa cơm trở lại, nhìn thấy Cố Tiểu Đồng ghé vào mặt ba Cố, tay nhỏ vuốt ve mặt ông thủ thỉ: “Ba ba, ăn cơm thôi.”

Giản Nhất có chút thương cảm.

Mẹ Giản thì không, bà kéo Cố Tiểu Đồng lại, sau đó giúp ba Cố rửa mặt, cạo râu một lần nữa, vuốt ve khuôn mặt gầy ốm của ông, trong mắt đều là dịu dàng, bà nhẹ giọng thì thầm: “Trường Dũng, qua năm mới cũng đừng ngủ nữa.”
Bình Luận (0)
Comment