Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 51

“Cậu vừa nói gì?” Giản Nhất nghe không rõ, hỏi lại.

“Em, em…” Giản Hiểu Huy đã hết dũng khí, trong lúc nhất thời bị nói lắp.

“Đừng sợ, nói lớn lên một chút, không ai làm gì được em đâu.” Giản Nhất cười cười vỗ cánh tay cậu ta, một cái vỗ này mới biết cậu ta ăn mặc rất phong phanh, cho dù trời đã ấm lên nhưng cái rét tháng ba vẫn vô cùng lạnh, vội vàng hỏi: “Sao mặc ít thế? Có lạnh không?”

“Không lạnh.”

“Tay đã đóng băng hết rồi còn nói không lạnh?”

Được Giản Nhất quan tâm làm Giản Hiểu Huy vừa nóng mắt vừa áy náy, cậu ta thật sự không không chế được bản thận, kéo tay cô lớn tiếng nói: “Chị, trưa hôm nay có một người phụ nữ đến tìm mẹ em nói muốn hại chị.”

Giọng nói của cậu ta quả thực không nhỏ, ai cũng nghe thấy.

Giản Nhất kinh ngạc: “Cái gì?”

Giản Hiểu Huy lặp lại lần nữa: “Có một người phụ nữ rất xinh đẹp, nói là mẹ của Tần Hữu Bân gì đó, bà ta muốn thuê mẹ em phá hỏng chuyện làm ăn trong tiệm bánh của chị…”

“Nói hươu nói vượn!” Tần Hữu Bân phẫn nộ đánh gãy lời của Giản Hiểu Huy, dọa cậu ta run rẩy cả người.

Giản Nhất vội vàng trấn an.

Tưởng Tiếu Tiếu vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt Lạc Nham khẽ trầm xuống nhìn Giản Nhất không nói, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Giản Nhất cũng ngẩn người suy nghĩ một lúc, sau đó cười: “Có lẽ cậu nghe nhầm rồi, nào có ai làm chuyện xấu còn để lại danh tính?”

“Nhưng mà…”

“Đừng vội lo chuyện này, trước tiên phải xử lý mấy kẻ bắt nạt lên đầu cậu kia đi.” Vừa nói cô vừa liếc qua bốn tên kia.

Mọi người nhìn theo ánh mắt cô, Lạc Nham liếc Tần Hữu Bân một cái, lại nhìn sang Giản Nhất, nghĩ đến câu nói của Giản Hiểu Huy, trong lòng anh liền hiểu rõ.

“Đứng đằng kia.” Giản Nhất hất đầu chỉ hướng cho bọn chúng.

Bốn tên côn đồ không nhúc nhích, Giản Nhất đột nhiên giơ cặp lên dọa bọn chúng cun cút ôm đầu ngồi xổm dưới đèn đường bên cạnh. Lúc này cô mới nhìn rõ diện mạo bốn tên này, cũng chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, tuy không hẳn là để đầu Smart chân chính, nhưng cũng là mái tóc lỉa chỉa nhuộm màu sặc sỡ, cũng không giống học sinh tốt.

Giản Nhất nhìn kỹ từng người một, sau đó móc một cuốn sách trong cặp ra: “Khai tên trường, lớp, tuổi, địa chỉ nhà, tên bố mẹ, số điện thoại ra.”

Cô vừa dứt lời, mặt bốn tên kia đã trắng bệch, hiển nhiên không đoán được Giản Nhất sẽ ra chiêu này.

“Đừng mách ba mẹ tôi.”

“Đừng nói với mẹ tôi.”

“Đừng nói với ông nội tôi.”

“…”

Bọn chúng liên tục kêu than.

Giản Nhất cuộn tròn cuốn sách lại dùng sức đập lên đầu từng đứa: “Bây giờ mới biết sợ? Vậy lúc cướp tiền em trai tôi sao không sợ? Tôi còn chưa tống các cậu vào đồn cảnh sát là còn may đấy? Không nói phải không, tưởng tôi không dám đánh chứ gì, muốn đến đồn cảnh sát uống trà đúng không?”

Trong màn đêm yên tĩnh, dưới ngọn đèn vàng mờ soi sáng một góc đường, Giản Nhất cầm một cuốn sách mỏng trên tay “dạy dỗ” bốn tên nhóc loi choi khiến chọn chúng phải ngồi xổm, cúi đầu thành thật lần lượt khai báo thông tin cá nhân, địa chỉ, số điện thoại ba mẹ…

Giản Nhất cầm bút đứng trước bốn tên kia nghiêm túc ghi lại từng thông tin xuống giấy, ánh đèn nhu hòa rọi lên người cô, trông giống như ánh sáng kia từ người cô phát ra, cực kỳ rực rỡ.

Tần Hữu Bân đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Tưởng Tiếu Tiếu ngơ ngẩn nhìn Giản Nhất, tuy Giản Nhất bây giờ có chút nghiêm khắc nhưng cô hiểu được, cách làm này tốt hơn rất nhiều so với việc đánh họ để uy hiếp, Tưởng Tiếu Tiếu bây giờ không những rất thích Giản Nhất mà còn cả sự bội phục trong đó.

Giản Hiểu Huy ngơ ngác nhìn hành động của chị họ mình, cậu ta có chút không tin được Giản Nhất có thể chế phục bốn tên bất hảo kia? Cách này hay thật.

Vẫn luôn đứng bên cạnh, khóe miệng Lạc Nham cong lên nhìn Giản Nhất không chớp mắt.

“Có đưa số điện thoại giả không đấy?” Giản Nhất lạnh mặt hỏi.

Bốn tên bất hảo nhất tề lắc đầu.

“Để tôi gọi thử xem.”

Bốn tên kia vội vàng ngăn cản, sợ máy sẽ thông.

Giản Nhất lấy điện thoại của một tên trong bốn người, xác thực từng số điện thoại trong đó, thấy không sai mới trả lại điện thoại, sau đó chỉ vào từng tên nói: “Tôi nói cho các cậu biết, học hành không học mà còn đi bắt nạt em trai tôi hay bạn học yếu đuối khác, đầu tiên tôi sẽ tẩn cho một trận rồi ném vào đồn công an!”

Bọn chúng không dám hé răng.

“Nghe thấy không?” Giản Nhất cao giọng.

Bốn tên vội ôm đầu kêu lên: “Nghe thấy.”

“Đi đi.”

Bốn tên đứng lên đi về phía trường học, lại nghe thấy Giản nhất nói ở phía sau: “Tôi sẽ thường xuyên đến trường kiểm tra đấy.”

Dọa bọn chúng chạy như điên.

Giản Nhất nhét sách vào cặp, nói với ba người Lạc Nham, Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu: “Hôm nay cảm ơn mọi người.”

“Không, không có gì.” Tưởng Tiếu Tiếu còn chưa tỉnh lại sau vụ giáo huấn vừa rồi.

Tần Hữu Bân thì im lặng.

Lạc Nham: “Tôi đưa mấy đứa về.”

“Không cần đâu, phố đại học ngay bên cạnh rồi, tôi với em họ còn phải đến tiệm.”

“Tôi đi cùng hai người.” Lạc Nham đề nghị.

“Thật sự không cần.”

“Tôi đưa…” Anh còn chưa dứt câu, đã thấy Giản Nhất yên tĩnh nhìn anh, sự trầm tĩnh trong mắt cô như nhuốm thêm màu vàng rực của đèn đường, cực kỳ quyến rũ lòng người khiến anh không thể rời mắt.

“Mọi người cũng về đi.” Giản Nhất nói.

Lần này anh mới gật đầu, nói với Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu: “Đi thôi.”

Tần Hữu Bân còn chìm trong câu nói “bà ta nói mình là mẹ của Tần Hữu Bân”, cậu ta rùng mình một cái, đáy mắt mang theo vài phần tức giận, nói một tiếng với Giản Nhất: “Cậu chú ý an toàn.” 

“Ừ, tạm biệt.”

Giản Nhất kéo tay Giản Hiểu Huy: “Đi thôi.”

Giản Hiểu Huy ngoan ngoãn đi theo cô.

Lạc Nham nhìn theo Giản Nhất cho đến khi cô đi vào phố đại học mới khởi động xe, trong xe rất yên tĩnh, Tần Hữu Bân ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt Lạc Nham vẫn như cũ chuyên tâm lái xe, cậu ta lên tiếng: “Anh.”

“Ừm.”

“Cái kia…”

“Mọi việc phải suy nghĩ toàn diện.” Lạc Nham lời ít ý nhiều.

Những điều muốn nói đều phải nuốt xuống cổ họng, cậu ta cũng không định nói với Lạc Nham. Đưa hai người về nhà, anh lập tức quay đầu xe đến phố đại học, vừa đến nơi đã nhìn thấy Giản Nhất và Giản Hiểu Huy, vì thế anh thả chậm tốc độ từ từ đi theo phía sau bọn họ.

Giản Nhất đang gọi điện cho Giản Lệnh Võ: “Không có chuyện gì đâu cậu, hôm nay để Hiểu Huy ngủ bên nhà con đi.”

“Vậy phiền con nhé.”

“Không có gì đâu ạ.”

“Mẹ con với Tiểu Đồng thì sao.”

“Bọn họ đã về trước rồi, con sẽ ghé qua cửa tiệm.”

“Ừ, để Hiểu Huy gây phiền phức cho mọi người rồi, nó quá hư hỏng, sợ con không quản được nó, hay là để cậu đến đi.”

“Không cần đâu ạ, mai tự em nó sẽ về.”

“Để nó nói chuyện với cậu.”

“Được ạ.” Giản Nhất đưa điện thoại cho Giản Hiểu Huy, cậu ta cầm lấy nhíu mày đang định nổi giận với đầu bên kia, chợt thấy Giản Nhất giơ nắm tay lên thì lập tức thành thật nói chuyện với Giản Lệnh Võ. Giản Hiểu Huy là hình mẫu tiêu chuẩn cho câu “Ở nhà là hỗ dữ, ra đường là gà ốm”. Chỉ biết giễu võ dương oai với ba mẹ, vừa ra ngoài lại lúng ta lúng túng để người khác bắt nạt.

Cúp máy, Giản Hiểu Huy trả lại điện thoại cho cô, Giản Nhất vừa duỗi tay ra đã dọa cậu ta phải ôm đầu.

“Đừng đánh em.”

Khóe miệng Giản Nhất giật giật, sao cô lại có một thằng em họ như thế này nhỉ? Thân cao mét tám, lớn lên cũng dễ nhìn nhưng lại nhát như cáy. Cô nhét hộp bánh ngọt cho cậu ta: “Ăn đi.”

“Em không…”

“Không ăn muốn nhịn đói à?”

“Em ăn.”

Giản Hiểu Huy nhận lấy vùi đầu ăn bánh ngọt.”

“Đứng thẳng, ưỡn ngực.” Giản Nhất vừa đi vừa nói chuyện: “Ăn thì ăn đi, nhìn chị làm gì? Chị cũng không có đánh em, đứng thẳng lên.”

Hai người một người nói một người ăn, một người dạy dỗ, một người bị dạy dỗ cứ thế đi bộ dưới đèn đường về nhà.

Bọn họ không biết, cách đó không xa một chiếc xe màu đen vẫn chậm rãi đi theo hai người, ngồi trong xe, khóe miệng Lạc Nham ngậm ý cười ngắm nhìn Giản Nhất. Anh vẫn đi theo bọn họ cho đến khi tới nhà mới quay đầu xe chạy về tiểu khu Quân Lan.

Giản Nhất dẫn Giản Hiểu Huy về đến nhà, Cố Tiểu Đồng đã sớm ngủ say. Mẹ Giản nghe thấy tiếng động vội đi ra, hoảng sợ khi nhìn thấy Giản Hiểu Huy.

“Hiểu Huy, sao cháu lại đến đây?” Mẹ Giản giật mình hỏi.

Giản Nhất nhẹ nhàng giải thích với bà một chút, lấy cớ Giản Hiểu Huy và cậu mình cãi nhau để bà dễ dàng tiếp thu hơn.

“Mẹ ơi, mẹ tìm cho Hiểu Huy bộ quần áo ngủ của ba cho em mặc tạm đi.” Giản Nhất nói.

“Được.”

Cô cầm bộ quần áo ngủ của ba Cố nói với mẹ Giản: “Mẹ ngủ trước đi.”

“Con thì sao?”

“Con đọc sách một lát đã.”

“Đừng đọc nữa, trễ lắm rồi. Mẹ đi dọn giường cho Hiểu Huy ngủ.”

“Để con làm cho, không sao đâu mẹ cứ ngủ đi.”

“Vậy con đừng thức khuya quá.”

“Con biết rồi.”

Giản Nhất ném quần áo cho Giản Hiểu Huy đi tắm, còn mình thì đi dọn giường cho cậu ta, sau đó ngồi trên sô pha đọc sách. Một lúc sau Giản Hiểu Huy đã mặc đồ của ba Cố rộng thùng thình đi ra, xấu hổ đứng trước mặt Giản Nhất.

“Đi ngủ đi.” Giản Nhất nói.

Cậu ta ngoan ngoãn đi đến phòng cho khách, rồi lại quay đầu: “Chị, người phụ nữ kia tìm mẹ em…”

“Không có việc gì.”

“Nhưng mà bà ta muốn hại chị.”

Giản Nhất cười: “Tần phu nhân tốt xấu gì cũng là một nữ sĩ có tiếng, muốn hại người sao lại dùng đến thủ đoạn này, lại còn tìm người không đáng tin như mẹ em?”

Giản hiểu Huy ngẩn người hỏi: “Vậy, vậy…”

“Không sao, bà ta chỉ muốn cảnh cáo chị thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Nhưng mà chẳng may mẹ em làm ra chuyện gì thì sao?”

Giản Nhất nhìn chằm chằm cậu ta, Giản Hiểu Huy vội vàng nói: “Chị, em sẽ giúp chị, mẹ em sẽ nghe lời em.”

Giản Nhất quan sát cậu ta thật kỹ.

Đèn trong phòng sáng choang, làm rõ diện mạo của Giản Hiểu Huy. Bây giờ cô mới biết thì ra Giản Hiểu Huy không chỉ cao lớn mà ngũ quan cũng rất đẹp trai, cảm giác rất ngay thẳng tự nhiên. Có lẽ vì Giản Lệnh Võ bệnh tật quấn thân, Khang Lan Anh lại mặc kệ không hỏi đến, cho nên khi lớn lên đi trệch đường, hình thành ra tính cách như bây giờ. May mà tuổi vẫn còn nhỏ có thể uốn nắn lại được, mười sáu tuổi chưa muộn, hơn nữa nội tâm cậu ta cũng lương thiện, cô cười gật đầu nói: “Được, cảm ơn cậu đồng ý giúp chị.”

Hai mắt Giản Hiểu Huy lập tức sáng rực, nặng nề gật đầu.

Giản Nhất cười nói: “Khuya rồi, đi ngủ đi. Ngày mai lại nói.”

“Vâng.”

Trước khi vào phòng cậu ta còn nói: “Chị cũng ngủ sớm một chút.”

“Ừ, được.” Giản Nhất mỉm cười, nhìn xem cậu ta cũng là một đứa nhỏ biết quan tâm người khác, chỗ nào phản nghịch chứ, có đôi khi người nhà chỉ nhìn chằm chằm vào một mặt phiến diện, nhất định cậu mợ cô không hoàn toàn tìm hiểu rõ nên không biết chuyện Giản Hiểu Huy không bị bắt nạt người khác, mà chính mình mới bị người ta bắt nạt. Tựa như Tần phu nhân hiểu lầm cô và Tần Hữu Bân vậy.

Cô đoán chắc có lẽ bà ta đã biết, thời gian gần đây cô và Tần Hữu Bân thường xuyên đi cùng nhau nên sinh nghi ngờ, cũng có lẽ vì chuyện bà ta trên thương trường đã hại Cố gia phá sản, sợ cô dùng “tình yêu” để làm tổn thương Tần Hữu Bân. Nhưng cũng chính vì sự bảo vệ quá mức của bà với Tần Hữu Bân, mới khiến cậu ta bề ngoài thì ôn tồn lễ độ, nội tâm bên trong lại ấu trĩ trẻ con, tự cao tự đại tùy hứng, không chịu nổi một chút thương tổn như bây giờ.

Sở dĩ, Tần phu nhân đến tìm Khang Lan Anh chẳng qua chỉ muốn đánh động tới Giản Nhất, để cô biết ý cách xa Tần Hữu Bân mà thôi, sẽ không tự làm mất hình ảnh phu nhân hào môn của mình. Chỉ không ngờ là chuyện này lại bị Giản Hiểu Huy phát hiện, cũng trùng hợp để Tần Hữu Bân và Lạc Nham nghe thấy, Lạc Nham còn có thể hiểu được ý tứ của Tần phu nhân, nhưng về phần Tần Hữu Bân, cậu ta nhất định lại suy nghĩ lệch lạc, đánh giá sự việc phát triển trái ngược với bà ta.

Đến cùng thì sự việc sẽ phát triển như thế nào?

Chính bản thân Tần Hữu Bân cũng không biết cái bộ dáng tùy hứng của cậu ta trông như thế nào đi?

Tuy nhiên, đây cũng không phải điều Giản Nhất cần để ý, còn Khang Lan Anh…hừm, ngày mai đi cùng Giản Hiểu Huy hẳn là có thể xử lý. Nghĩ đến đây cô cũng không có tâm trạng đọc sách, đứng dậy đi tắm rồi ôm Cố Tiểu Đồng ngủ say.

Khi Giản Nhất tỉnh lại đã sáng, cô duỗi eo cuốn gọn chăn màn cho thông khí, đi ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Giản Hiểu Huy và Cố Tiểu Đồng ngồi trên sô pha phòng khách.

Hai người ngồi đối diện cách một bàn trà ở giữa, Giản Hiểu Huy đã đổi sang quần áo của mình, còn Cố Tiểu Đồng mặc một áo lông màu đỏ kiểu dáng Hàn Quốc, cùng quần tất đen ngồi trên sô pha uống sữa, lăm lăm quan sát Giản Hiểu Huy.

Giản Hiểu Huy bị nhìn chằm chằm đâm ra chột dạ, thân hình cao lớn thế mà lại co rút thành một khối.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất lên tiếng cắt ngang bầu không khí kỳ lạ này.

Cố Tiểu Đồng quay đầu lại nhìn cô: “Chị.”

Giản Hiểu Huy như bắt được cọng rơm cứu mạng, rên lên: “Chị.”

“Đó là chị của em.” Cố Tiểu Đồng quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta, tỏ vẻ Giản Nhất mới là chị của cô bé.

Giản Hiểu Huy cũng bội phục, cô bé này chỉ dùng ánh mắt thôi cũng có thể làm lòng người hoảng hốt nha, lần trước ăn Tết sao không phát hiện ra Cố Tiểu Đồng thích nhìn chằm chằm người khác chứ, Giản Hiểu Huy quay đầu cầu cứu Giản Nhất.

Giản Nhất bật cười: “Đừng sợ, Tiểu Đồng chỉ thể hiện sự tò mò bằng cách nhìn chằm chằm thôi.” 

Khóe miệng Giản Hiểu Huy run rẩy,

Giản Nhất véo nhẹ gương mặt Cố Tiểu Đồng: “Bé con, em không thể cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy.”

“Đẹp mà.” Cố Tiểu Đồng nói.

Giản Nhất thuyết minh lại với Giản Hiểu Huy: “Tiểu Đồng khen cậu đẹp trai đấy.”

Giản Hiểu Huy a một cái mặt đỏ lựng, làm Giản Nhất cười rộ lên.

Cố Tiểu Đồng cũng cười khúc khích ghé vào ngực Giản Nhất.

Giản Hiểu Huy thấy chị em hai người đều cười vô cùng thiên chân, tâm hắn cũng ấm áp theo, mới đầu chỉ nhếch khóe miệng, sau đó liền cười rộ lên.

Sau bữa cơm sáng, Giản Hiểu Huy chủ động nói với Giản Nhất cậu ta sẽ đi tìm Khang Lan Anh.

Giản Nhất nói: “Chị đi cùng cậu, dù sao hôm nay cũng là thứ bảy.

“Dạ.” Giản Hiểu Huy gật đầu đồng ý.

Thu dọn xong, Giản Nhất chạy xe đạp để Cố Tiểu Đồng đứng phía trước còn Giản Hiểu Huy ngồi phía sau.

Giản Hiểu Huy vò đầu lúng túng.

“Ngồi đi.”

“Chị, để em chạy bộ đi.” Ghế sau quá lùn còn chân cậu ta thì quá dài.

Giản Nhất cũng không khách khí: “Thế thì chạy theo nha.”

Giản Hiểu Huy nghe vậy không những không tức giận, mà còn vui mừng vì Giản Nhất thẳng thắn như vậy, có nghĩa cô không xem cậu ta là người ngoài. Cho nên người ta liền thấy hình ảnh Giản Nhất chạy xe đạp điện đi phía trước, Giản Hiểu Huy dẫn tiểu bạch cẩu chạy chậm bên cạnh.

Cố Tiểu Đồng lại nhìn chằm chằm Giản Hiểu Huy.

Giản Hiểu Huy: “….”

Rất nhanh đã đến Like.Giản, Giản Nhất và Giản Hiểu Huy ngồi trên ghế dựa trước cửa tiệm hai tầng dạy Cố Tiểu Đồng tập viết chữ, vì cô bé sắp đi nhà trẻ học mẫu giáo nên bắt đầu học ghép vần, một giờ qua đi vẫn không thấy Khang Lan Anh xuất hiện, nhưng lại thấy Lạc Nham đến.

Anh ngồi xuống bên cạnh Giản Nhất, hỏi Cố Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, em đang làm gì vậy?”

“Viết chữ ạ.”

“Viết chữ gì?”

Bàn tay béo múp của cô bé chỉ vào những vòng tròn uốn lượn nói với anh: “Đây là ngỗng, đây là quần áo, đây nhà nhà, đây là cá.”

“Tiểu Đồng giỏi quá.” Lạc Nham khen ngợi.

Tiểu Đồng vui vẻ cười khúc khích như hoa hoa mặt trời mới nở vào sáng sớm.

Giản Nhất duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu dưa hấu nhỏ, sau đó hỏi Lạc Nham: “Hôm nay anh lại có thời gian sang đây?”

Lạc Nham cười nói: “Cố ý dành chút thời gian sang đây.”

“Tại sao?”

Giản Nhất vừa dứt lời, đã thấy một người phụ nữ cách đó không xa, quần áo sang trọng, cử chỉ ưu nhã đang bước đến gần, nhất thời khiến cô ngẩn người, đây không phải Tần phu nhân sao?
Bình Luận (0)
Comment