Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 53

au một lúc Tần phu nhân lại nhìn sang phía Giản Hiểu Huy và Khang Lan Anh.

Khang Lan Anh đã ngừng khóc, lôi kéo Giản Hiểu Huy lải nhải dò hỏi, không phải cậu là ác bá trong trường học sao? Tại sao lại bị người ta bắt nạt?

Giản Hiểu Huy không hé răng.

Giản Nhất hỏi một câu: “Mợ tận mắt nhìn thấy em ấy đánh người sao?”

Khang Lan Anh lập tức im lặng, bà thực sự không hề nhìn thấy Giản Hiểu Huy đánh người, tất cả đều nghe từ miệng người khác, cũng căn cứ vào thái độ của cậu trước mặt bà ta mà phán đoán.

“Mợ có thực sự từng quan tâm đến em ấy chưa?” Giản Nhất lại hỏi.

Khang Lan Anh không nói nên lời.

“Rốt cuộc là em ấy không biết cố gắng, hay là mợ không biết cố gắng?”

Khang Lan Anh nắm chặt cánh tay Giản Hiểu Huy, cúi đầu áy náy.

Giản Nhất ngừng nói, Giản Hiểu Huy bấy giờ mới nói thật với mẹ mình, hôm qua có người lại tới tìm cậu đòi tiền, nên cậu mới cầm tiền đi đưa mấy người đó, bị Giản Nhất phát hiện: “Là chị đuổi mấy người đó đi, nếu không hôm nay con lại phải nộp tiền cho bọn nó.”

Khang Lan Anh giật mình, nghĩ đến tâm tư bẩn thỉu của mình với cô, phòng bị mẹ Giản, còn đoạt đồ ăn của Cố Tiểu Đồng, nhưng Giản Nhất không hề so đo, mà còn thật tình giúp đỡ Giản Hiểu Huy. Chuyện này, chuyện này, thật sự làm bà ta không biết giấu mặt đi đâu, nhìn cũng không dám nhìn, hổ thẹn cúi đầu.

“Mẹ nói đi, mẹ của Tần Hữu Bân muốn mẹ làm cái gì?” Đúng lúc này Giản Hiểu Huy lại truy hỏi.

Khang Lan Anh há miệng thở dốc, nhấp miệng rồi nói: “Bà ta, bà ta…”

“Bà ta làm sao?” Giản Hiểu Huy nóng nảy hỏi.

“Bà ta cho mẹ 5000 tệ, muốn mẹ dùng thuốc xổ cũng được, náo loạn cũng được, chỉ cần quấy rối chuyện làm ăn của quán.” Khang Lan Anh nhỏ giọng nói ra.

Giản Nhất nghe thấy cũng không nói gì, Lạc Nham lại hơi nhíu mày.

“Tiền đâu?” Giản Hiểu Huy hỏi.

“Tiêu rồi.”

“Tiêu bao nhiêu?”

“Hai trăm hai.”

“Chỗ còn lại đâu”

“Trong túi.”

Giản Hiểu Huy kéo túi bà ta qua, tìm thấy một xấp tiền một trăm tệ, đếm lại quả nhiên chỉ còn hơn bốn nghìn tệ, Giản Hiểu Huy tức giận trừng mắt nhìn bà ta.

Khang Lan Anh nghĩ một lúc, bắt đầu lục khắp người, áo khoác, túi quần lôi ra được hơn hai trăm ba chục tệ nữa, tuy rằng đều là chút tiền lẻ nhưng cộng lại cũng được hơn năm nghìn tệ, bà ta đoạt lại số tiền rồi nói: “Bây giờ mẹ sẽ đi trả tiền cho bà ta luôn.”

Nói xong, Khang lan Anh cầm lấy số tiền muốn đi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tần phu nhân đang đứng đó.

Tất cả mọi người cũng sửng sốt nhìn qua, Giản Nhất khẽ giật mình, không phải Tần phu nhân đi rồi sao? Quay lại làm gì?

Tần phu nhân cũng đang ngẩn người đứng đó.

Khang Lan Anh đột nhiên có dũng khí, cầm lấy tiền bước đến nhét vào tay cho Tần phu nhân: “Trả tiền cho bà đấy, tôi sẽ không giúp bà làm việc xấu nữa.”

“Cô…” Hiển nhiên Tần phu nhân không ngờ Khang Lan Anh sẽ làm như vậy, bà cũng chưa từng bị người khác đổi xử như thế này, số tiền nhét vào tay chưa kịp cầm chắc liền rơi xuống đất mười tệ, mấy đồng tiền xu lăn lông lốc trên đất.

“Bà đếm đi, vừa đủ năm nghìn tệ.” Khang Lan Anh hiên ngang lẫm liệt nói.

Tần phu nhân như bị tát vào mặt đỏ bừng.

“Tôi đã trả hết cho bà, chúng ta không nợ nhau gì hết.” Khang lan Anh nói.

Tần phu nhân đỏ bừng mặt, sau đó lại tái mét.

“Con trai, chúng ta đi.” Khang Lan Anh kéo Giản Hiểu Huy nói.

Giản Hiểu Huy: “Từ đã chị của con.” Nói xong duỗi tay kéo Giản Nhất lôi đi.

Vì thế liền thấy Khang Lan Anh kéo Giản Hiểu Huy, Giản Hiểu Huy lại kéo Giản Nhất, ba người rồng rắn đi về tiệm bánh hai tầng.

Tần phu nhân chôn chân tại chỗ, gương mặt đại biến vô cùng khó coi.

Lạc Nham tiến đến bên cạnh bà, nhặt số tiền rơi trên mặt đất, lại nhét vào túi giúp bà ta, khoác tay lên vai Tần phu nhân nói: “Dì nhỏ, đi thôi.”

Tần phu nhân lúc này mới quay sang hỏi anh: “Cháu có trách dì không?”

“Dì muốn cháu phải nói sao đây?”

Tần phu nhân im lặng.

Lạc Nham dẫn bà ra đầu phố đại học, sau đó trở lại tiệm bánh hai tầng, Giản Nhất đang ngồi dưới tán ô che nắng tách hạt đậu phộng cho Cố Tiểu Đồng ăn.

Anh đến gần ngồi xuống cạnh cô.

Giản Nhất hỏi: “Anh ăn đậu phộng không?”

“Không ăn.” Anh lại hỏi: “Mẹ em với em họ của em đâu rồi?”

“Đang khóc.”

“Khóc?”

Cô gật đầu: “Đang ở chỗ mẹ với cậu tôi, gào khóc nói trước đó trách oan Hiểu Huy, để nó hứng chịu nhiều đau khổ như vậy. Hứa về sau sẽ thẳng thắn thành khẩn đối xử tốt với nhà tôi, vừa khóc vừa nhận sai.”

“Sao hai người không vào khóc một chút?” Lạc Nham trêu ghẹo.

“Tôi khóc làm gì?” Giản Nhất nhìn qua Cố Tiểu Đồng, cô bé đang uống sữa bò, căn bản không để ý đến bọn họ.

Cô mỉm cười, lại hỏi anh: “Dì của anh đi rồi?”

“Ừm.”

“Chắc là không lại…” Cô không nói hết câu.

“Sẽ không.”

“Chắc chắn?”

Lạc Nham gật đầu, sau đó nói: “Tính dì tôi rất kiên cường, có thói quen khống chế người khác, tác phong hành xử đôi khi cũng có chút cực đoan, nhưng đến khi bà ấy biết mình sai rồi sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

“Cho nên đến cả con trai mình bà ấy cũng khống chế.” Nói xong, cô biết mình đã lỡ lời, vội vàng im lặng, Lạc Nham cười cười gật đầu.

Đây không phải là đề tài hay ho, Giản Nhất chuyển chủ đề: “Mẹ anh cũng vậy sao?”

“Không phải.”

“Không phải?”

Lạc Nham cười nhẹ: “Mẹ tôi…Nói thế nào nhỉ, có một chút ngốc bạch ngọt.”

Giản Nhất: “….”

“Ba tôi đối xử rất tốt với bà ấy, hai người quen nhau từ lúc học cấp ba, lên đại học chính thức hẹn hò, đợi tốt nghiệp liền kết hôn luôn. Sau này có tôi rồi, đợi tôi trưởng thành bọn họ liền đi du lịch thế giới, vốn dĩ đã nói khoảng thời gian trước sẽ về, kết quả ba tôi nói chỗ đó rất đẹp, nên hai người ở lại thêm mấy ngày, đến bây giờ còn chưa về.”

Nghe xong Giản Nhất bật cười: “Ba anh thật tốt.”

“Tôi cũng tốt.” Lạc Nham tự nhiên nói.

Giản Nhất giật mình nhìn Lạc Nham ngây ngốc.

Anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Thật đấy, tôi còn tốt hơn ba tôi.”

Giản Nhất mỉm cười, quay đầu gọi Cố Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, nhìn miệng em kìa.”

Cố Tiểu Đồng nâng khuôn mặt nhỏ lên, cô nhanh chóng duỗi tay lau đi vụn hạt đậu phộng trên miệng cô bé, lại véo mặt một cái.

Lạc Nham lẳng lặng nhìn cô, thầm nghĩ vừa rồi có phải anh quá nóng vội, đã làm cô sợ hay không? Lại thấy cô vẫn ôn hòa mỉm cười mới thở phào nhẹ nhỏ, vẫn nên nhịn thêm chút nữa, sắp thi đại học rồi.

“Lạc Nham, anh ngồi chơi nhé, tôi vào xem bọn họ thế nào/”

“Không được rồi, tôi về trước đây.” Lạc Nham đứng dậy nói.

Giản Nhất gật đầu: “Vậy hẹn gặp lại.”

“Gặp lại.”

Anh xoay người đi khỏi, cô vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng anh dần khuất, ánh mắt hơi động một chút.

“Giản Nhất.” Đột nhiên mẹ Giản gọi.

Giản Nhất hoàn hồn quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Mẹ Giản đỏ mắt lại nói cô đi đến tiệm mua vài món, gọi cả nhà cậu cô ở lại ăn bữa cơm, Giản Nhất lập tức bế Cố Tiều Đồng đi gọi món. Bữa trưa nhẹ nhàng bày lên, trên bàn ăn hai vợ chồng Giản Lệnh Võ đồng loạt cảm ơn Giản Nhất, Khang Lan Anh còn đặc biệt xin lỗi cô và Cố Tiểu Đồng, cả nhà hòa thuận ăn cơm. Giản Hiểu Huy ngồi một bên chơi cùng Cố Tiểu Đồng, cuối buổi cũng là cậu bế Cố Tiểu Đồng về nhà.

Giản Hiểu Huy thân cao một mét tám, ôm Cố Tiểu Đồng không đến một mét trong ngực, cảnh tượng này có chút đáng yêu.

Giản Nhất ở bên cạnh lại nói: “Hiểu Huy, thẳng người lên.”

“Dạ.” Giản Hiểu Huy cười rộ lên, ngoan ngoãn thẳng lưng đi đường.

Hai vợ chồng Giản Lệnh Võ và Khang Lan Anh giật mình cực kỳ, cậu nhóc thế mà lại nghe lời Giản Nhất răm rắp như vậy, không những thế, cậu còn tiến lên chủ động nói chuyện với Giản Nhất, xem ra cực kỳ thích cô.

Hai người bọn họ vừa kích động lại thực vui vẻ, bây giờ Giản Nhất đã rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, học tốt, Giản Hiểu Huy thân thiết với cô, mà cô cũng không chán ghét cậu.

Tiễn hai mẹ con họ về trước, Giản Lệnh Võ lại bắt đầu làm việc. Mẹ Giản còn muốn đến bệnh viện, nếu dẫn theo Cố Tiểu Đồng và tiểu bạch cẩu còn phải đến tiệm thú cưng gửi thì rất phiền phức, nhân tiện hôm nay thứ bảy, liền giao Cố Tiểu Đồng cho Giản Nhất.

Giản Nhất hỏi mẹ Giản: “Mẹ ơi, ba dạo này sao rồi?”

Khóe miệng mẹ Giản mang nụ cười: “Bác sĩ nói không lâu nữa sẽ tỉnh lại.”

Giản nhất mỉm cười, đưa một tấm thẻ ngân hàng cho bà: “Mẹ, tiền thuốc cho ba chắc không đủ rồi, đi nộp thôi.”

Mẹ Giản ngẩn người, cũng không cự tuyệt mà nhận lấy: “Mẹ đi đây.”

“Dạ, mẹ đi cẩn thận.”

“Ừ.”

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng, nhìn mẹ Giản chạy xe đạp rời khỏi tiệm bánh hai tầng.

Cố Tiểu Đồng nói với cô: “Chị ơi, ba ngủ lâu thật đấy.”

Giản Nhất buồn bã hôn lên mặt cô bé: “Rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

“Rất nhanh là khi nào ạ?”

Giản Nhất mỉm cười nói: “Chờ Tiểu Đồng nhà chúng ta đi học rồi, ba ba sẽ tỉnh.”

“Em đi tập viết.”

“Được, chúng ta đi tập viết nào.”

Hết một buổi chiều, Giản Nhất đều chơi với Cố Tiểu Đồng, tập viết, nghịch đất sét, ngủ.”

Hôm sau là chủ nhật, không cần phải đi học, nhưng vì kỳ thi đại học sắp tới gần nên nhất trung Nam Châu cuối tuần vẫn đi học, cho nên buổi sáng Giản Nhất đến trường. Còn tưởng Tần Hữu Bân còn phải nháo thêm mấy ngày, không ngờ lại đụng mặt cậu ta và Tưởng Tiếu Tiếu ở cổng trường, không biết Tần phu nhân làm cách nào khuyên được cậu ta, nhưng ít nhất tinh thần của Tần Hữu Bân không còn sa sút nữa. Cô mỉm cười chào bọn họ, sau đó mỗi người tự vào lớp của mình.

Sau khi tan học, Giản Nhất vì không muốn tiếp tục đụng mặt bọn họ nên cố tình ở lại phòng học một lúc nữa, nhưng dù là thế, lúc ngẫu nhiên vẫn gặp phải, Giản Nhất cũng không cố tình lẩn tránh nữa, nếu gặp thì chào hỏi nói vài câu, không gặp thì tốt.

Cứ vậy qua mấy ngày, Tần phu nhân không còn làm yêu, có hôm cô và Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu đang thảo luận đề thi đại học, Tần phu nhân đột nhiên xuất hiện, không những không làm cô khó xử, lại còn gật đầu với cô.

Trong lúc đó, Giản Hiểu Huy ở trong trường lại bị bắt nạt một lần nữa, sau đó nhờ có gIản Nhất xử lý, không chỉ bị cô chửi một lần, còn bị cha mẹ chúng dạy dỗ. Giản Hiểu Huy càng thêm sùng bái cô hơn, cô bắt thành thật về nhà ăn cơm, cậu ta liền răm rắp nghe lời, Giản Nhất bắt cậu đọc sách, cậu liền đi đọc sách. Khang Lan Anh cơ hồ muốn cung phụng cô thành thần thánh, thường xuyên hỏi han ân cần, cũng không còn tự tiện lấy bánh ngọt trong cửa hàng như trước, lại còn hầm canh cho Giản Nhất uống.

Bởi vì sắp thi đại học, nên toàn hộ học sinh lớp mười hai bước vào giai đoạn nước rút, các giáo viên bắt đầu dặn dò tỉ mỉ những kiến thức trọng điểm, chú ý địa điểm thi, đến khi nói xong, tiếp theo phải dựa vào sự tự giác của các bạn học. Nghe nói có bạn học lớp mười hai vì học quá nhiều mà té xỉu, chảy máu cam, điều này càng khiến tâm trạng mọi người trở nên căng thẳng hơn, đến cả những học sinh cá biệt cũng an tĩnh lại, không náo loạn làm phiền đến các bạn trong lớp.

Đường Tâm Ninh cũng nhận thức được mức độ áp lực này, phải mất một tuần gọi lần lượt gần sáu mươi học sinh trong lớp 12/2 vào định hướng, bao gồm cả Giản Nhất.

Đinh cùng bàn ôm tâm trạng trở lại, ghé vào bàn liền đỏ mắt.

Giản Nhất hoảng sợ, nói việc thi đại học sẽ thay đổi một số người, quả như vậy, thi đại học đã biến đổi Đinh cùng bàn từ một người vô lo vô nghĩ, trở thành người nhiệt tình với việc học hành. Giản Nhất còn cho rằng hắn chỉ nói ngoài miệng mà thôi, không ngờ Đinh cùng bàn đã thực sự cố gắng, thật sự làm người ta phải sợ hãi. Chẳng những thành tích tiến bộ vượt bậc, đến cả cân nặng cũng giảm khá nhiều. Trước kia là một bạn học cao lớn mập mạp, hiện tại đã trở thành một anh chàng mắt một mí điển trai. Nhưng tại sao vừa gặp cô giáo Đường xong lại khóc? Chẳng lẽ cô giáo Đường nói hắn sẽ không thi đậu đại học chính quy? Hẳn cô ấy sẽ không nói mấy lời này nha. 

“Bạn cùng bàn.” Giản Nhất lên tiếng gọi.

Đinh cùng bàn nằm rạp xuống bàn tiếp tục đỏ mắt.

Giản Nhất chọc chọc hắn hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Đinh cùng bàn quay đầu lại, trưng cặp mắt một mí đỏ bừng nói với cô: “Sắp tốt nghiệp rồi, tôi không nỡ xa cậu với cô chủ nhiệm.”

Giản Nhất lập tức không nói gì nữa, mọi người đều lo lắng cho việc thi đại học nên ném việc tốt nghiệp ra sau đầu, nhưng trong buổi học cuối cùng chiều hôm đó, Đường Tâm Ninh đứng trên bục giảng đã giảm bớt chút căng thẳng trong lòng mọi người, cô ấy nói rằng trong cuộc sống có rất nhiều chướng ngại vật cần phải vượt qua, mà kỳ thi đại học chỉ là một trong điều số đó, bước qua được thì tốt, nếu không thuận lợi bước qua cũng không có nghĩa cuộc sống từ đây không còn tốt đẹp nữa.

Giọng nói trong trẻo của Đường Tâm Ninh vang lên khắp ngõ ngách trong lớp học yên tĩnh, hòa trong tiếng gió thổi bên cửa sổ, cùng với tiếng ve hỗn loạn phương xa. Tận mắt cảm nhận sự mát mẻ của đầu mùa hề và những gương mặt non nớt trong lớp, đều đang mang một niềm khao khát cho một tương lại tốt đẹp, và không từ bỏ hiện tại.

Đường Tâm Ninh cười nói: “Hôm nay từ biệt, có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp lại nhau.”

Cô ấy vừa dứt lời, không ít bạn học đa sầu đa cảm trong lớp đã đỏ mắt.

“Thật sự không nỡ xa các em.” Câu nói của cô ấy khiến lòng Giản Nhất nao nao.

“Cô Đường, bọn em cũng không muốn xa không.” Một học sinh cá biệt đột nhiên la lên.

Đường Tâm Ninh cười nói: “Thi đại học cố lên, các em giỏi nhất!” Nói xong cô liền giơ ngón tay lên, sau đó xoay người rời khỏi lớp 12/2. Cuộc sống thời cấp ba vào lúc này dường như đã bắt đầu kết thúc.

Giản Nhất nhìn theo các bạn trong lớp, có người vui mừng, cò người lại buồn bã, trong lòng cô cũng hỗn độn những cảm xúc giữa vui và buồn, có nhiều bạn học chạy đến ôm cô nói lời cảm ơn, Đinh cùng bàn càng ôm cô không rời, suýt nữa còn lau nước mũi lên người cô.

“Được rồi, đừng khóc.” Giản Nhất liên tục an ủi Đinh cùng bàn.

Đinh cùng bàn: “Giản Nhất, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến tiệm nhà cậu ăn đồ ngọt.”

“Được.”

“Chúc tôi thi đậu chính quy đi.”

Giản Nhất bật cười: “Chúc cậu thi đậu chính quy.”

Bốn người bàn trước bàn sau đều đang chờ ôm Giản Nhất tạm biệt, trông thấy Đinh cùng bàn cứ mãi ôm cô không buông, sôi nổi nắm láy cánh tay hắn kéo ra: “Cho mày chiếm tiện nghi Giản Nhất, cho mày chiếm tiện nghi Giản Nhất này.”

Giản Nhất cùng mọi người tươi cười náo nhiệt.

Thời gian từ biệt kéo dài một lúc, mọi người mới lục đục rời đi.

Tốt nghiệp rồi…

Giản Nhất buồn bã thở dài, cô thu lại cảm xúc, ôm một chồng sách lớn đi ra khỏi lớp. Vừa ôm sách ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy mẹ Giản, Cố Tiểu Đồng và Lạc Nham đứng đó.

“Chị.” Cố Tiểu Đồng vội vàng chạy tới.
Bình Luận (0)
Comment