Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 57

“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng.” Mẹ giản gọi hai tiếng nhưng Cố Tiểu Đồng vẫn không để ý tới, cô nhóc ôm lấy chân Giản Nhất khóc lớn: “Chị, chị.”

Giản Nhất đau lòng cúi xuống bế cô bé lên.

Lập tức nín không khóc.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nhỏ, Cố Tiểu Đồng chớp đôi mắt to ngập nước, rấm rức gọi: “Chị.”

“Ừ, chị đây, chị thương lượng với em một chuyện. Có một ca ca đi lạc, khả năng sẽ gặp phải người xấu, chị biết ca ca ở đâu nên muốn đi tìm, đợi chị về lại chơi với em và cẩu cẩu nhé, được không?” Giản Nhất dùng ánh mắt cùng giọng nói dịu dàng để thuyết phục Cố Tiểu Đồng.

Quả nhiên cô bé lập tức nói được.

“Thơm chị cái nào, ngoan ngoãn ở nhà chờ chị về nhé?”

“Dạ.”

Thả cô bé xuống, hai tay ôm mặt cô bé thơm vào mi mắt, cái mũi, cái miệng nhỏ cũng hai bên má rồi nói: “Được rồi, Tiểu Đồng dũng cảm không khóc, chị đi đây.”

Cố Tiểu Đồng gật đầu thật mạnh.

Khi Giản Nhất xoay người đi, cô bé không còn cố chấp ôm chân, cũng không khóc lóc như vừa nãy.

Giản Nhất ra khỏi cổng, quay đầu phất tay tạm biệt hai người.

“Nhớ giữ điện thoại, về sớm một chút.” Mẹ Giản đề cao giọng dặn theo.

“Tạm biệt chị.” Cố tiểu Đồng vừa mếu vừa nói, đôi mắt đã đỏ hồng nhưng nhớ lời dặn của Giản Nhất nên vẫn chịu đựng không khóc.

“Tiểu Đồng, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nắm nào.” Mẹ Giản duỗi tay về phía cô bé.

“Dạ.” Cố Tiểu Đồng vươn bàn tay nhỏ mập mạp nắm lấy tay bà, đi theo mẹ Giản vào phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm nắm.

Bên này, Giản Nhất lưu luyến đi khỏi tiểu khu, ven đường lập tức vang lên tiếng còi xe, cô theo hướng còi nhìn sang.

Lạc Nham mở cửa xe bước xuống chào cô.

Giản Nhất bước lại gần cửa xe: “Lạc Nham, anh đến từ khi nào?”

Lạc Nham: “Vừa mới đến.”

Giản Nhất lại hỏi: “Lái xe làm gì?”

Lạc Nham: “Đi tìm Hữu Bân.”

Giản Nhất mỉm cười: “Không cần lái xe đâu.”

“Vậy thì đi kiểu gì?”

“Ngồi xe lửa, chỗ đó là một địa phương nhỏ, ngồi xe lửa sẽ nhanh hơn hai tiếng so với lái xe, hơn nữa còn phải tìm trong các ngõ hẻm, nếu lái xe khá bất tiện, không bằng tới đó thuê hai cái xe đạp thì nhanh hơn.

Lạc Nham ồ một tiếng: “Em cứ lên trước đã, tôi mang xe về cất.”

“Được.” Vào xe Giản Nhất liền nói: “Tại tôi không nói rõ với anh từ đầu, chúng ta ngồi xe lửa đi tiện hơn.”

Lạc Nham nghe xong mỉm cười, Giản Nhất vẫn luôn để ý đến suy nghĩ của người khác như vậy, thật làm lòng người thoải mái.

“Đúng rồi, số căn cước của anh là gì?” Giản Nhất lên tiếng hỏi.

Lạc Nham hỏi cũng không hỏi, lập tức đọc một dãy số cho cô, Giản Nhất vừa gõ điện thoại vừa nói: “Tôi đặt vé xe lửa trên mạng trước, lát nữa đến ga tàu chỉ cần lấy vé, đỡ phải xếp hàng.”

“Ừm.” Lạc Nham gật đầu, từ kính chiếu hậu nhìn cô thật sâu, bởi vì sự chu đáo của cô, khóe miệng không nhịn được lại lộ ra ý cười.

Một tiếng sau, Giản Nhất và Lạc Nham mỗi người xách một cái túi du lịch hòa vào đám đông nhộn nhịp, lên tàu xuất phát.

Bởi vì vừa kết thúc kỳ thi đại học, học sinh các lớp vẫn còn đến trường cho nên người trên xe lửa không nhiều, đối diện chỗ ngồi của hai người là một cặp tình nhân nhỏ, tuổi cũng không lớn là bao, đoán chừng chỉ độ 17 đến 18 tuổi, có lẽ vừa thi đại học xong.

Đôi bạn trẻ ngay từ khi lên tàu đã ôm nhau chôn đầu vào điện thoại, cười nói hihi ha ha ồn ào khá thân mật, hoàn toàn không để ý đến bất kỳ ai xung quanh.

Trong lòng Giản Nhất và Lạc Nham còn lo lắng cho Tần Hữu Bân nên làm như không thấy, những người xung quanh cũng làm lơ cho xong.

“Vẫn không gọi được cho cậu ta à?” Cô nghiêng đầu qua hỏi Lạc Nham, “cậu ta” ám chỉ Tần Hữu Bân.

Lạc Nham gật đầu: “Vẫn luôn tắt máy.”

“Dì anh đã tìm mấy chỗ ở Nam Châu chưa?”

“Ừm.”

Giản Nhất buồn bực mà thở dài một hơi: “Cậu ta cũng thật biết cách kiếm phiền phức cho người nhà.”

“Được bảo vệ quá tốt ấy mà.”

Giản Nhất cười hỏi: “Anh cũng nghĩ vậy?’

“Ừ.”

“Tôi cũng thấy vậy, việc  giáo dục một đứa trẻ không nên quá chiều chuộng, ngược lại sẽ làm hại nó.” Nói xong, Giản Nhất nhìn cặp đôi đang dán vào nhau xem điện thoại trước mặt, khẽ cau mày rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lạc Nham cũng liếc cặp đôi đối diện một cái, nét mặt vô cảm, lại nghiêng đầu nghìn sang Giản Nhất, sau đó rút một quyển sáng từ trong ba lô ra, tựa lưng vào ghế đọc.

Khi Giản Nhất mở mắt ra lần nữa, cặp tình nhân nhỏ vẫn còn ôm ấp như vậy, cô nghi ngờ trong mắt bọn họ bây giờ chỉ có nhau, căn bản không quan tâm đến bất kỳ người nào bên cạnh. Cũng may khi tiếng loa thông báo vang lên, đôi tình nhân kịp thời đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu.

Lạc Nham quay đầu khẽ gọi: “Giản Nhất.”

Cô gái khi nãy đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Nham tỏ vẻ tò mò, khi nhìn thấy Giản Nhất ngồi bên cạnh anh, vẻ mặt kinh ngạc như thể vừa nhìn thấy quỷ.

Lúc này Giản Nhất cũng cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhắm vào mình, cô ngước mắt lên, vừa lúc đối mặt với nữ sinh kia.

Cô gái nhìn Giản Nhất chằm chằm không chớp mắt.

Giản Nhất hơi ngạc nhiên, căn bản cô không hề biết người này.

“Đi đi, đi đi.” Những người xếp hàng phía sau lên tiếng oán trách.

Nam sinh liền ôm lấy vai cô gái: “Đi thôi, chúng ta đi về phía trước đi.”

Nhưng cô gái đó vẫn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Giản Nhất.

Giản Nhất sững người hỏi: “Lạc Nham, cô ấy nhìn tôi làm gì vậy?”

Lạc Nham theo ánh mắt cô nhìn sang, cô gái đã bị nam sinh ôm lấy kéo xuống xe, anh cười trêu: “Chắc tại em đẹp đấy.”

Giản Nhất cũng nghiêm túc thừa nhận: “Chắc vậy.”

Khiến anh phải cười rộ lên.

Giản Nhất nghi ngờ hỏi: “Cười cái gì?”

“Cười em hiểu rõ bản thân.”

“Cảm ơn.”

Giản Nhất vừa dứt lời, xe lửa lại lần nữa chậm rãi rời trạm, tốc độ xe lửa nhanh dần, cô cũng ném vấn đề này ra sau đầu. Hai người đến nơi vừa lúc chập tối, tìm một chỗ giải quyết cơm chiều rồi thuê khách sạn nghỉ tạm, sau đó gọi điện thoại báo tin cho người nhà rồi về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho việc tìm người vào ngày mai.

Giản Nhất không quen ngủ sớm, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, đột nhiên có người gõ cửa phòng.

“Ai vậy?” Giản Nhất ngồi bật dậy.

“Là tôi, Lạc Nham.”

Giản Nhất xuống giường, nhìn qua gương chỉnh sửa lại quần áo một chút mới ra mở cửa, Lạc Nham đang đứng dựa vào cửa, dường như anh mới vừa tắm xong, quần áo trên người đã đổi sang bộ khác, tóc vẫn còn hơi ướt, mang theo hơi thở anh tuấn.

Giản Nhất kinh ngạc lên tiếng: “Sao anh chưa ngủ?”

Lạc Nham: “Vừa nãy tôi nghĩ, chúng ta có thể định vị được phương hướng của Hữu bân ở đây không.”

“Định vị như thế nào?”

Ánh mắt anh hơi phức tạp: “Hai người trước kia ở khách sạn nhỏ nào?”

Giản Nhất sững người một lúc, nháy mắt liền hiểu được ý của anh, trước kia nguyên chủ cùng Tần Hữu Bân tới đây du lịch, vì không muốn bị tìm thấy cho nên cố ý lựa chọn phương tiện giao thông đơn giản, không cần chứng nhận là xe buýt, tự nhiên cũng tìm một khách sạn nhỏ không cần thủ tục rắc rối, nhiều nơi lại sử dụng hình thức viết tay để đăng ký phòng, dù bộ phận liên quan đến kiểm tra phòng, họ vẫn có giấy chứng nhận đã đăng ký.

Vì vậy, nơi nguyên chủ và Tần Hữu Bân trọ lại chính là kiểu khách sạn tư nhân, nói cách khác, nếu Tần Hữu Bân vì trốn tránh sự tổn thương tình cảm, chắc hẳn cậu ta sẽ quay lại chỗ cũ. Giản Nhất không xác định được cậu ta sẽ đến khách sạn nào, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ đi qua nơi đầu tiên.

Dựa theo suy nghĩ này, cùng Lạc Nham lựa chọn đến vị trí đầu tiên, cho dù không thể lập tức tìm được người, cũng có thể xác định Tần Hữu Bân có ở thành phố này hay không.

“Anh chờ tôi một lúc.” Dứt lời “phanh” một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Lạc Nham nhìn cánh cửa đóng chặt mà lòng vui vẻ, có rất ít người cùng chung suy nghĩ với anh, nhưng Giản Nhất lại là một trong số ít đó. Vì thế mà anh vui vẻ, cũng cam tâm tình nguyện đứng chờ trước cửa phòng, nhưng Giản nhất cũng không để anh phải chờ lâu.

Sau một lúc, Giản Nhất mặc áo thun, quần thụng thoải mái, đi giày thể thao và buộc tóc đuôi ngựa bước ra.

Lạc Nham liếc qua tóc cô một cái rồi hỏi: “Tóc khô hết chưa?”

“Cũng tạm.”

“Chưa khô hết em buộc lên làm gì?”

Giản Nhất nghi hoặc nhìn anh.

Anh cũng đang nhìn cô.

“Đỡ nóng.” Cô trả lời bâng quơ.

Anh không còn hỏi nữa.

Giản Nhất dẫn Lạc Nham đi qua bảy lối tám ngõ, tới một khu chợ đêm náo nhiệt sáng rực ánh đèn, dòng người chen chúc xô đẩy, mùi BBQ, dầu chiên tràn ngập trong không khí. Hai người ngẩng đầu nhìn bên ven đường bên trái đang lập lòe bốn chữ to [Khách sạn Cùng Duyệt].

“Là chỗ này?” Lạc Nham hỏi.

Giản Nhất gật đầu: “Đúng vậy, khách sạn Cùng Duyệt.”

“Đi thôi.” Quá nhiều người, thiếu chút nữa anh lạc mất Giản Nhất, đành vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo đi.

Giản Nhất ngẩn người, nhưng cũng không giãy ra.

Hai người bước vào trong khách sạn nhỏ, anh tự động buông tay đi đến quầy lễ tân, trước quầy chỉ có hai người trung niên mặc trang phục nhàn hạ ngồi đó, trên bàn tùy ý đặt các thứ như bấm móng tay, tăm xỉa răng, bình sữa trẻ em linh tinh. Trông thấy Giản Nhất và Lạc Nham đi vào, hai người chỉ nhướng mắt.

“Thuê phòng?” Bà chủ hỏi.

Giản Nhất hơi mất tự nhiên khi nghe hai chữ “thuê phòng” này, nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy trên mặt Lạc Nham không một gợn sóng, phun chữ: “Đúng.”

“Có thẻ căn cước không?”

“Có.”

“Hai người đều mang?”

“Vâng.”

Đúng lúc này, trong phòng gần cầu thang có tiếng khóc của đứa trẻ, người phụ nữ nói: “Cha nó, làm thủ tục đi, tôi đi xem cháu nội.”

“Đi đi.” Người đàn ông đồng ý.

Sau đó Giản Nhất và Lạc Nham lần lượt lấy thẻ căn cước ra, đưa cho chủ quầy, người đàn ông gỡ bản đăng ký treo trên tường xuống, nhận lấy thẻ căn cước của hai người, bắt đầu làm thủ tục viết tay.

“Anh trai, trong phòng có nước ấm không?” Giản Nhất mở miệng gợi chuyện.

Người đàn ông: “Có.”

“Là máy nóng lạnh hay năng lượng mặt trời?”

“Máy nóng lạnh.”

“Phòng nào thế? Bây giờ có thể giao phòng cho bọn tôi trước không? Cho bạn tôi lên phòng ngồi đã, anh ấy đi một ngày rồi, mệt quá.” Toàn bộ quá trình nói chuyện, Giản Nhất vẫn luôn mỉm cười, giọng nói dễ nghe, người đàn ông chỉ lo nói chuyện cùng cô, việc làm thủ tục đã viết sai đến mấy lần, cho nên Giản Nhất nhận tiện nói: “Anh trai, hay để tôi tự viết đi, anh tìm thẻ phòng cho bọn tôi trước, đợi tôi đăng ký xong anh đối chiếu lại.”

“Được, tôi tìm thẻ cho hai người.”

“Tốt quá, cảm ơn anh trai nhé.” Một câu anh trai, hai câu đều gọi anh trai, khiến người đàn ông rất vui vẻ.

Lạc Nham đứng bên cạnh cũng mỉm cười.

Giản Nhất nhận được sổ đăng ký cũng không vội viết, cô lật về trang của hai ngày trước nhanh chóng tìm kiếm từ trên xuống dưới. Ánh mắt dừng lại trong danh sách đăng ký của ngày hôm qua, ngón tay gõ nhẹ xuống tờ giấy.

Lạc Nham tiện đà chuyển tròng mắt, liếc mắt nhìn sang một cái liền thấy ba chữ “Tần Hữu Bân” ở đó, thần sắc anh vẫn như cũ như trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất có thể chứng minh cậu ta không đi lạc, cũng không bị kẻ xấu bắt đi, mà chủ động đến chỗ này.

“Thẻ phòng của hai người đây.” Người đàn ông giao thẻ cho Lạc Nham, anh nhận lấy.

Giản Nhất nhanh chóng đăng ký xong, cùng đối chiếu với người đàn ông.

Tối hôm đó, Giản Nhất và Lạc Nham trọ lại trong một khách sạn tư nhân, hơn nữa còn chung một phòng, cũng may là phòng đôi, có hai giường.

Lạc Nham tâm tình phức tạp, để nguyên quần áp nằm trên giường.

Giản Nhất ngồi nghỉ ngơi một lát, điện thoại vang lên, nhưng lại không phải là cuộc gọi bình thường mà là gọi video.

Giản Nhất vừa nhận máy, khuôn mặt mũm mĩm của Cố tiểu Đồng đã hiện ra.

“Chị!” Cô nhóc vui mừng reo lên.

Giản Nhất giữ điện thoại hỏi: “Bé con, làm gì đấy?”

“Em đang ăn táo.”

“Lại ăn à.”

“Táo ngon lắm, mẹ nói, mẹ nói chị đi ngủ sớm một chút.”

“Được, em cũng ngủ sớm nha.”

Mẹ Giản giúp Cố Tiểu Đồng gọi video, cô bé lại chỉ nói mấy câu như vậy liền cúp máy, Giản Nhất quay đầu về phía Lạc Nham, anh đang nhắm chặt mắt nằm thẳng trên giường, cô nhỏ giọng gọi: “Lạc Nham, Lạc Nham.”

Dường như anh đã ngủ say.

Cô nhẹ nhàng bước xuống, đi đến giường bên cạnh kéo lại chăn cho anh, rồi mới quay lại giường mình, chui vào ổ chăn, vươn tay ra tắt đèn. Trong phòng lập tức tối đen, bấy giờ Lạc Nham mới từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía giường của Giản Nhất, cô nằm ngủ rất có quy củ, anh vừa mới cử động một chút đã nghe giọng của Giản Nhất: “Biết thừa anh chưa ngủ.”

Lạc Nham giật mình sửng sốt.

“Lúc nãy tròng mắt anh còn chuyển động.”

Anh thầm dựng ngón cái với Giản nhất.

Cô lật người, đưa lưng phía anh: “Ở một phòng cũng không sao, ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lạc Nham đáp, trong lòng lại rất muốn có sao.

“Ừm.”Giản Nhất nhẹ nhàng trả lời.

Anh ngồi dậy cởi giày ra, sau đó nằm xuống nhìn bóng lưng cô thật lâu, cho đến khi mỏi mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, hai người trả phòng khách sạn tư nhân, lại quay về trả phòng khách sạn bên kia, xách đồ đạc hướng theo những nơi xuất hiện trong trí nhớ của Giản Nhất như công viên, dãy núi, thung lũng, cứ như thế hai ngày nữa lại trôi qua.

Vào ngày thứ ba, khi hai người dừng chân ở chùa Đại Thành, một ngôi chùa lớn nhất giữa sườn núi, rất nhiều du khách tới đây thăm quan.

Giản Nhất vừa dẫn Lạc Nham đi vừa kể những chuyện đã trải qua cùng Tần Hữu Bân, lúc đó nguyên chủ hưng phấn dẫn Tần Hữu Bân đến đây bái phật, nhưng cậu ta chỉ đứng cạnh tảng đá bên ngoài ngôi chùa, dáng vẻ cáu kỉnh phiền lòng.

Lạc Nham nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô, mấy ngày nay mỗi khi đến một nơi, cô sẽ kể cho anh những chuyện của cô và Tần Hữu Bân, anh có thể cảm nhận được cô thực sự rất thích cậu ta.

Anh không nhịn được mà hỏi: “Giản Nhất, em còn thích Tần Hữu Bân không?”

“Không thích nữa.” Cô vừa đi vừa nói chuyện, câu trả lời rất tùy ý.

“Tôi hỏi thật.”

Lúc này cô mới quay đầu lại nhìn thẳng vào anh: “Tôi cũng nói thật.”

Lạc Nham nhìn cô, cô lại nhìn những nam thanh nữ tú đang quỳ lạy trong chùa mà hỏi anh: “Lạc Nham, anh có gì muốn xin không?”

“Tôi không tin cái này.”

“Vậy tôi đi xin một cái.”

“Em tin à?”

“Cũng không phải, tôi muốn thương lượng với Phật Tổ một việc.”

An bật cười vì cách dùng từ của cô: “Việc gì?”

“Để lão nhân gia nhận lấy lòng thành kính của tôi, tôi mới an tâm nỗ lực.”

Nói xong cô chạy vào chùa, xếp hàng mua hương, sau đó vào bên trong quỳ lạy.

Lạc Nham đứng cách đó không xa quan sát, nhìn cô chắp tay trước ngực, trái tim anh cũng xúc động mãnh liệt như thể anh đã nhận được lòng thành kính mà cô gửi cho thần phật. Trong nháy mắt, những chuyện mấy ngày qua, những chuyện giữa cô và Tần Hữu Bân đều bị anh gạt khỏi đầu, mang theo tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái bước về phía cô.

Vừa lúc Giản Nhất đứng lên quay người lại, khi anh sắp đến gần cô, ánh mắt cô lại vượt qua anh, gọi người ở sau lưng: “Tần Hữa Bân!”

Lạc Nham lập tức xoay người lại nhìn thấy Tần Hữu Bân đang đứng bên cạnh tảng đá lớn, cách đó không xa.

“Hữu Bân!” Lạc Nham cũng hô lên.

Tần Hữu Bân đã nhìn thấy Giản Nhất, nhưng không ngờ giây tiếp theo lại thấy Lạc Nham, ngẩn người một lúc, sau đó vội vàng xoay người chạy đi.

Giản Nhất và Lạc Nham lập tức nhấc chân đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment