Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 76

ẹ Giản thực sự kinh ngạc, ánh mắt bà dịch chuyển từ trên người đến bàn tay của bọn họ.

Vẻ mặt mẹ Chúc cũng nổi lên tia xấu hổ, Cố Tiểu Đồng nương theo không khí của người lớn, chớp đôi mắt tròn xoe đảo đi đảo lại giữa Giản Nhất và Lạc Nham.

“Mẹ, dì.” Giản Nhất và Lạc Nham chột dạ đồng thanh gọi.

“Hai đứa cũng ở đây à.” Mẹ Chúc xấu hổ lên tiếng.

Mẹ Giản đã khôi phục lại thái độ bình thường, cũng không biết phải nói gì nên nương theo lời mẹ Chúc: “Vừa rồi Tiểu Đồng còn tìm chị gái đấy.”

Giản Nhất giật giật khóe miệng, quá xấu hổ.

“Giản Nhất, tới đây nhìn xem quần áo dì mua cho Tiểu Đồng thế nào?” Mẹ Chúc cầm váy nói.

Giản Nhất liếc mắt qua mẹ Giản một cái, giúp mẹ Chúc mặc váy cho Cố Tiểu Đồng. Lạc Nham thấy Cố Tiểu Đồng muốn cởi quần áo, vội nói một tiếng rồi ra khỏi phòng nghỉ.

Giản Nhất ở lại giúp Cố Tiểu Đồng thử váy mới, mẹ Giản vẫn chưa nói với cô câu nào, thậm chí cũng không biểu hiện thái độ tức giận hay thất thần gì cả. Đến buổi tối khi đã về nhà, ăn xong cơm chiều mới giao Cố Tiểu Đồng cho ba Cố cùng xem TV, bà vào phòng nói chuyện riêng với Giản Nhất.

“Hai đứa bắt đầu từ lúc nào?”

Giản Nhất trả lời đúng sự thật.

Bà hỏi tiếp: “Cậu ấy theo con đến trường?”

Giản Nhất gật đầu: “Vâng ạ,”

Mẹ Giản thở dài, nửa ngày không nói gì, không khí trong phòng yên lặng có thể nghe được tiếng gió thổi tung tấm rèm bên cửa sổ.

Một lúc sau Giản Nhất mới lên tiếng hỏi bà: “Mẹ không đồng ý ạ?”

Mẹ Giản đáp: “Không phải.”

“Vậy…”

“Lạc Nham quá ưu tú.” Bà nói.

“Chẳng lẽ con không ưu tú sao?”

Mẹ Giản ngước mắt nhìn cô rồi nói: “Con ưu tú thể hiện ở phương diện học tập, còn những cái khác không có nghĩa trong tương lai con cũng làm tốt. Bây giờ vì con còn trẻ, chỉ điểm này thôi cũng đủ hấp dẫn người khác, mà che khuất đi những khuyết điểm, nhưng sau này sẽ thế nào? Cậu ấy vì con mà theo đến trường, cũng không phải là cái cớ để chứng minh cho việc cậu ta sẽ “vì con mà trả giá”, đúng không?’

“Chỉ là yêu đương thôi mà.”

“Rồi không kết hôn sao?” Mẹ Giản hỏi.

Giản Nhất do dự: “Còn tùy vào tình hình.”

Mẹ Giản trầm mặc.

Giản Nhất hỏi bà: “Mẹ đang sợ cái gì ạ?”

Mẹ Giản kéo tay cô: “Mẹ sợ con bị tổn thương.”

Nghe vậy trong lòng Giản Nhất như bị hung hăng đụng một cái, vừa đau xót vừa cảm động, đồng thời cô cũng nhận ra bà không phản đối chuyện cô và Lạc Nham yêu nhau, so với cô bà càng hiểu rõ lý lẽ hơn, khoan dung hơn. Giản Nhất ôm cánh tay mẹ Giản, gác đầu lên vai bà nói: “Mẹ thật tốt.”

Mẹ Giản thở dài: “Không hiểu sao lại thế này, con yêu đương mẹ vừa vui vừa mất mát, thật hy vọng con vẫn còn nhỏ, giống như Tiểu Đồng.”

“Vậy Tiểu Đồng phải làm sao ạ?”

Mẹ Giản bật cười, một lúc sau lại chuyển sang giọng nghiêm túc: “Giản Nhất, con nghĩ điều cơ bản nhất để hai người chung sống hòa hợp là gì? Đặc biệt là người yêu.”

Giản Nhất đáp: “Tin tưởng ạ.”

“Không phải.”

“Vậy là gì ạ?”

“Tôn trọng.”

“Tôn trọng?”

“Ừ, phải có tự trọng của bản thân thì người khác mới tôn trọng mình, nếu dựa vào người khác mà sống thì tới tám chín phần không vừa ý, thậm chí con sẽ thấp hơn họ một bậc. Tình cảm cũng như thế, trong chuyện tình yêu lúc ban đầu đều như mộng ảo nhưng kết thúc lại rất tàn nhẫn, nó cũng cần phải được quản lý.

Cho nên mẹ hy vọng con biết cách độc lập, hy vọng con giỏi giang sánh ngang với Lạc Nham và có thể chi trả cho tất cả sự nỗ lực của cậu ấy, đủ xuất sắc để chống chọi với năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt của con mà không tổn hại đến phong thái, sự ưu tú có thể giúp con đứng trước tình yêu mà không bị tổn thương. Cứ như vậy, ngay cả khi chia tay hoặc bị tổn thương, nền tảng này cũng có thể giúp con bình tĩnh lại, khi đó con không cần phải cố sức mà bắt lấy hạnh phúc, mà có được hạnh phúc.”

Thanh âm của mẹ Giản không cao không thấp, nói xong hết những lời này, nội tâm Giản Nhất tựa như nổi lên một cột sóng lớn. Cô vẫn luôn cho rằng mẹ Giản nhu nhược yếu đuối, nhiều năm làm phu nhân trong nhà, gặp gỡ được ba Cố là may mắn của bà, nhưng hiện tại cô mới vỡ lẽ, đây thoạt nhìn là may mắn, nhưng bên trong chất chứa một một khả năng không thể đoán được. Đồng thời cô cũng hiểu rõ, bà mong muốn cô có thể tự mình cố gắng, tuổi cô vẫn còn nhỏ có rất nhiều khả năng chưa phát huy hết, không nên quá mức trầm mê trong tình cảm.

“Mẹ, con đã biết.” Giản Nhất ôm chặt cánh tay bà.

Mẹ Giản hỏi thêm: “Lạc Nham theo con đến đế đô, có tạo áp lực gì cho con không?”

“Anh ấy có công việc ở đó, hơn nữa hết quốc khánh quay lại đế đô mỗi người một việc, phỏng chừng còn không thể nhìn thấy mặt.”

“Yêu đương với cậu ấy mẹ không phản đối, nhưng phải tự biết kiểm soát và đừng làm những việc tổn thương đến bản thân.”

Tuy rằng mẹ Giản nói thực hàm súc, nhưng Giản Nhất hiểu được ý của bà, không ngờ mẹ Giản lại rất cởi mở, cô cười đồng ý: “Con biết.”

Hai mẹ con tâm sự một hồi, quan hệ dường như càng thân mật hơn, bà hỏi cô những chuyện trong trường học.

Giản Nhất đáp: “Con gia nhập câu lạc bộ cờ vây.”

“Con biết chơi cờ vây?”

“Chỉ mới nhập môn thôi, cũng không phải quá thích.”

“Con thích thì cứ làm đi.”

Trong lòng Giản Nhất vui sướng khó có thể giấu, đem những chuyện này kể với Lạc Nham, nhưng điều anh quan tâm lại là: “Em gia nhập CLB (câu lạc bộ) cờ vây?”

Giản Nhất cảm thấy kì quái: “Chẳng lẽ anh không quan tâm xem mẹ có đồng ý hay không sao?”

Lạc Nham mỉm cười: “Dì Giản thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ đồng ý.”

Giản Nhất trừng anh một cái: “Hóa ra chỉ có một mình em lo lắng?”

“Em thật sự lo mẹ em không đồng ý?” Lạc Nham đắc ý.

Giản Nhất vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng đó, em đăng ký CLB cờ vây, đợi khai giảng rồi ngoài buổi học trong tuần thì tiết tự học tối sẽ đi luyện cờ, chắc anh không biết em không chỉ thích làm bánh mà còn thích đánh cờ vây nha.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, Giản Nhất chạy đến trước mặt dịu dàng nắm tay anh, gác cằm lên vai anh nói: “Đừng hy sinh vì em nhiều như vậy, em sẽ rất áp lực, bốn năm đại học này anh hãy làm những việc mà anh muốn, em cũng làm việc em cần, về sau nếu chúng ta vẫn tốt đẹp như hiện tại thì sẽ tính đến chuyện kết hôn.”

Kết hôn?

Toàn thân Lạc Nham vì câu nói này mà chấn động, khiếp sợ hỏi: “Thật không?”

“Thật!”

Lạc Nham lập tức muốn bế cô lên nhưng bị Giản Nhất tránh thoát, đẩy anh ra: “Không phải nói ngay bây giờ, là bốn năm sau nếu chúng ta vẫn còn tốt thì sẽ kết hôn.”

Lạc Nham cười rạng rỡ cực kỳ mê người nói đồng ý.

“Chúng ta hẹn hò nhưng cũng phấn đấu vì tương lai!”

“Được.”

“Cho nên anh có thời gian thì hãy tới đế đô, nếu không thì cũng không sao, đừng vì em mà làm mất đi vòng tròn ban đầu, cái em thích chính là anh của hiện tại. Nếu cứ một hai phải vì em mà từ bỏ, nhất định em sẽ khó chịu.” Giản Nhất nói: “Hơn nữa em cũng muốn biến bản thân trở nên thật ưu tú, xuất hiện trước mặt anh.”

Lạc Nham nhìn Giản Nhất thật sâu, bởi vì suy nghĩ thẳng thắn của cô đã khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác, mỗi một thứ đều làm anh si mê, đột nhiên ghì chặt cô vào góc tường, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Giản Nhất bị nụ hôn nhiệt tình trời long đất lở làm cho tối tăm mặt mũi, đến nỗi khi cô một mình ngồi trên xe lửa quay về trường vẫn cảm thấy ngọt ngào. Lại một lần nữa đến đế đô, cô không còn khóc lóc sướt mướt như lần trước, tuy rằng vẫn rất nhớ nhà nhưng trong lòng đã có một mục tiêu xa hơn, hòa tan nỗi thương cảm, lần đầu tiên nổi lên sự chờ mong đối với cuộc sống đại học. Đến ký túc xá, cô lập tức cùng bạn cùng phòng Nguyên Lị đi học tiết buổi tối.

Nguyên Lị là một cô gái hoạt bát hay nói hay cười, đặc biệt thân thiết với Giản Nhất, hơn nữa còn chung lớp chung khoa cho nên vừa hết kỳ quân sự, hai người đã trở thành bạn thân. Không chỉ thế, Nguyên Lị cũng đăng ký vào CLB cờ vây cùng Giản Nhất, chỉ khác biệt ở chỗ, Giản Nhất chân chính thích chơi cờ, còn Nguyên Lị lại vì mấy soái ca Hàn Quốc trong CLB mà đến. Đặc biệt nổi bật là anh bạn tên Từ Triết Vĩ người gốc Seoul, đến đế đô trao đổi, trong câu lạc bộ cờ vây luôn ổn định ở vị trí thứ nhất, quan trọng là lớn lên rất soái.

Nguyên Lị cảm khái: “Mặc dù nói mấy oppa rất đẹp trai, nhưng người bản địa chúng ta lại không một ai có thể đánh bại bọn họ trên bàn cờ vây, chậc chậc, tiếc quá.”

Giản Nhất bật cười: “Không phải cậu cũng gia nhập câu lạc bộ à? Chờ cậu đánh bại đó.”

“Ừ, nể tình cậu tin tưởng như vậy, mình sẽ nói thật với cậu, mình rất muốn đấu với Từ Triết Vĩnh một trận, bởi vì như vậy mới có cơ hội gần gũi anh ấy.”

Giản Nhất cười cười, thình lình bị Nguyên Lị kéo một cái, cô lảo đảo hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hay là tối nay chúng ta đến câu lạc bộ luôn đi, biết chừng lại gặp được Từ Triết Vĩnh.”

“Không đâu, hai ngày nữa mình mới đi.” Giản Nhất cự tuyệt.

“Đi đi, đi đi, một khi đã đăng ký phải nghiêm túc thực hiện, dù sao bây giờ cũng chưa cần đọc sách, không bằng đến chơi cờ vây mà. Mình nói cho cậu hay, nếu chúng ta luyện tập tốt khi tham gia thi đấu còn nhận được tiền thưởng đó, cậu ngại tiền nhiều sao?”

“Bọn mình thì kiếm tiền cái gì chứ?”

“Biết đâu được, đúng không? Biết đâu bọn mình có thiên phú trời sinh đang bị phủ trong bụi trần thì sao? Biết đâu sau khi phủi sạch bụi bọn mình lại là minh tinh cờ vây chói lóa thì sao.” Nguyên Lị dõng dạc hùng hồn phát biểu.

Giản Nhất bị Nguyên Lị cưỡng ép túm tới câu lạc bộ cờ vây, trong câu lạc bộ người đông như trẩy hội, bốn năm chục người chỉnh tề ngồi một chỗ, nam sinh mập mạp đeo kính chính là nhóm trưởng, đang nói thao thao bất tuyệt.

Nguyên Lị kéo Giản Nhất đẩy cửa đi vào, thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó bao gồm Từ Triết Vĩnh, trên mặt hắn lập tức lộ ra tia khó chịu.

Những người khác lại vì diện mạo của Giản Nhất và Nguyên Lị mà nhỏ giọng bàn tán, đặc biệt là Giản Nhất. Cô mặc áo sơ mi kẻ vuông cùng quần jean đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa lộ vầng trán trơn bóng, toàn thân toát lên vẻ thanh thoát tự nhiên. Hơn nữa khi cô nói xin lỗi với nhóm trưởng, gương mặt trắng nõn, ánh mắt long lanh như dòng suối, trong veo lanh lợi, không ai nỡ trách cô đã đột ngột xông vào.

Thậm chí nhóm trưởng và rất nhiều nam sinh phải giật mình sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment