Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 92

Buổi sáng đầu hạ, những tàng cây ngô đồng xanh ngắt kêu rì rào trong gió, từng đợt không khí thanh tân thổi vào phòng ngủ. Giản Nhất vẫn yên bình ngủ say, Lạc Nham trần trụi đứng dậy lưu loát mặc quần áo, cúi người hôn cô, sau đó hát nhẩm trong miệng đi vào phòng bếp. Mở cửa tủ lạnh, thấy bên trong rỗng tuếch anh cũng không buồn bực, tâm tình vui sướng như cũ, xoay người quay lại phòng ngủ, ghé vào mép giường nhẹ giọng gọi: “Giản Nhất.”

Giản Nhất không phản ứng lại.

“Bảo bối.”

Hàng mi cô khẽ giật.

“Anh đi mua đồ ăn nhé.”

Giản Nhất mơ hồ đồng ý.

Anh cười dịu dàng nhẹ cắn lên môi cô một chút, Giản nhất tức khắc nhăn mày xinh đẹp.

Lạc Nham cười cười hôn lên trán cô, giúp Giản Nhất đắp lại chăn, vui vẻ cầm ví tiền ra cửa đến siêu thị mua đồ ăn. Lúc trở về đúng lúc Giản Nhất đang mặc nội y, cửa phòng khép hờ, anh chỉ cần thò đầu qua đã thấy được, Giản Nhất vội vàng che ngực mắng một câu: “Đồ lưu manh, anh nhìn cái gì!”

Nói xong cô mới ý thức được vừa nói gì, bỗng chốc mặt đỏ bừng.

Lạc Nham da mặt dày cười rộ lên.

Bởi vì đêm qua, ngoại trừ lần đầu tiên Lạc Nham còn bối rối sốt ruột, lần tiếp theo liền vận dụng những kỹ thuật lăn lộn Giản Nhất trong mộng bốn năm năm nay. Giản Nhất vừa thẹn vừa bực mắng anh là lưu manh, mắng tới mắng lui cô cũng nhiệt tình đáp lại. Thậm chí anh còn khen hóa ra trên giường cô lại nhiệt tình và quyến rũ như vậy, nhưng lúc xuống giường lại mắng người ta lưu manh, thật làm người khác thẹn thùng.

Vẻ mặt thẹn thùng của Giản Nhất khiến tim Lạc Nham ngứa ngáy, nếu không phải còn xách đồ ăn trên tay, anh đã trực tiếp nhào tới.

“Anh đừng nhìn nữa.” Giản Nhất đỏ mặt.

Lạc Nham cười rộ lên: “Được được được, anh không nhìn, đi đây.”

Anh xách đồ ăn vào phòng bếp.

Giản Nhất mặc quần áo muốn xuống giường, chợt thấy hai chân mềm nhũn vô lực, một hồi mới ổn định lại, cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi vào nhà bếp hỏi: “Sao anh mua nhiều đồ ăn vậy?”

“Để ăn đó.”

“Hôm nay bọn mình không về sao?”

“Chiều rồi, ngày mai mới về.”

Giản Nhất không nhìn thời gian, liếc mắt ra ngoài cửa sổ nói: “Có đồ ăn sẵn không anh?”

“Em đói à?” Anh quay lại hỏi, ngữ điệu dịu dàng, ánh mắt ôn nhủ.

Tầm mắt chạm vào nhau, cô liền bị anh mê hoặc trái tim thiếu nữ, Giản Nhất xấu hổ quay người muốn rời đi nhưng bị anh ôm eo giữ lại, vòm ngực áp sát vào lưng cô: “Em chạy cái gì? Đói lắm hả?”

Giản Nhất liếc xéo anh.

Lạc Nham đưa cho cô một quả táo đỏ: “Rửa rồi, em ăn trước cái này đi, anh làm một chút sẽ được ăn.”

Giản Nhất nhận lấy rồi hỏi: “Cần em giúp không?”

“Cũng được, ăn táo trước đã.”

Giản Nhất gật đầu, đứng dựa vào tường gặm táo nhìn Lạc Nham thuần thục rửa rau cắt thái, chờ cô ăn xong quả táo muốn hỗ trợ thì anh đã bắt đầu nấu, cô chỉ cần giúp rửa vài cái chén và bày bát đũa.

Sau khi ăn xong Lạc Nham rửa chén, Giản Nhất lau bàn, khi cô cầm giẻ lau đi vào phòng ngủ, anh nói: “Kỳ thực chúng ta rất tốt đúng không?”

Giản Nhất gật đầu: “Vâng.”

“Vậy đính hôn xong chúng ta ở chung đi.”

Đúng lúc này điện thoại Giản Nhất vang lên, cô liếc qua là Cố Tiểu Đồng gọi đến, cô cầm máy rồi ngước mắt lên hỏi anh: “Vừa nãy anh nói gì?”

Lạc Nham: “…”

“Em nghe điện thoại.”

“Ừ.”

Giản Nhất đi ra phòng khách định nghe máy, Cố Tiểu Đồng đã cúp máy, Giản Nhất gọi lại.

“Bé con.” Giản Nhất ngọt ngào gọi.

“Chị ơi, sao chị không đi đón em tan học?”

“Chị chưa về Nam Châu mà.”

“Chừng nào chị về?”

“Ngày mai về.”

“Ngày mai nha?”

“Ngày mai nhất định chị sẽ về đón em, được không?” Giản Nhất cười dịu dàng hứa.

“Thật không?” Cố Tiểu Đồng non nớt muốn xác nhận.

“Thật mà.”

Cố Tiểu Đồng vui vẻ cúp máy, đây là chiếc điện thoại nhỏ mẹ Chúc đặc biệt mua cho cô bé, đeo lên cổ, ngồi vào chiếc xe thể thao màu đỏ của mẹ Chúc khoe: “Ngày mai chị con sẽ về đón con tan học đó.”

Mẹ Chúc chọc nhẹ vào gương mặt xinh xẻo của Cố Tiểu Đồng nói: “Thật xinh.”

Bên này Giản nhất vừa cúp máy, báo với Lạc Nham ngày mai về Nam Châu, anh có chút không tình nguyện: “Ngày mai về?”

“Bữa kia chúng ta đính hôn rồi, không về thì phải làm sao?” Giản Nhất vặn ngược lại.

Lúc này anh mới gật đầu: “Vậy ngày mai về.”

Cả buổi chiều hai người đều ở trong nhà không ra khỏi cửa, một người đọc sách, một người chơi game.

“Giản Nhất.” Đột nhiên Lạc Nham lên tiếng.

Cô khẽ nghiêng đầu.

“Em biết chơi trò này không?”

Giản Nhất xoay người lại: “Không biết.”

“Anh dạy em nhé?”

Thật ra kiếp trước cô chưa bao giờ đụng đến game, thậm chí ít khi đến tiệm nét. Biết rõ về game cũng chỉ từ ký ức của nguyên chủ, cô vẫn không hiểu được game có gì hấp dẫn mà mọi người không thể thoát ra được, chơi rất vui sao? Đột nhiên cũng có chút tò mò, cô gật đầu nói: “Được ạ.”

Lạc Nham ngồi thẳng lưng, đặt máy tính lên bàn, quàng tay qua người Giản Nhất thao tác chuột.

Giản Nhất nghiêm túc nghe, mới đầu còn do chính tay Lạc Nham ở bên dạy, còn cố ý xây một tường nhỏ cho Giản Nhất luyện. Giản Nhất luyện đến nghiện từ chạng vạng cho đến tối, anh phải gọi đi ăn cơm, ăn xong định nắm tay cô đi dạo thì cô lại ngồi trước máy tính tiếp tục thăng cấp.

Buổi tối đi ngủ, Lạc Nham tự cởi quần áo ngồi trên giường chờ, Giản Nhất vẫn bất động hồi lâu tiếp tục thăng cấp.

“Giản Nhất, em yêu, bảo bối.” Lạc Nham nằm trên giường mời gọi.

Giản Nhất đều không nghe thấy.

Lạc Nham đề cao giọng: “Giản Nhất!”

Giản Nhất ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu lên: “Anh gọi em hả?”

Lạc Nham không lên tiếng.

Giản Nhất tiếp tục thăng cấp.

Lạc Nham: “…”

Mãi cho đến mười giờ rưỡi, Giản Nhất nhìn máy tính lâu đau mắt nên đứng dậy đi tắm, Lạc Nham cũng bắt đầu giận dỗi. Cô tắm xong phát hiện không thấy máy tính đâu, quay đầu nhìn vào phòng ngủ cười cười, lúc chui vào chăn đã thấy anh quay lưng về phía cô, Giản Nhất chọc vào vai anh.”

“Làm gì?” Lạc Nham cả giận hỏi.

“Máy tính đâu anh?”

“Không biết.”

“Vậy nó chạy đi đâu?”

“Không biết.”

“Anh giấu rồi đúng không?”

“Không phải.”

“Đúng không, Em đi tìm xem.” Giản Nhất cười tủm tỉm ôm anh, không yên phận sờ loạn khiến anh không chịu nổi, xoay người một cái đè cô dưới thân, dùng sức hôn lên môi cô, Giản Nhất vỗ lưng anh kêu lên: “Đau, đau.”

Lạc Nham buông cô ra, nhìn cô chằm chằm nói: “Em chơi đến mê mẩn rồi hả.”

“Chứng minh anh thiết kế trò chơi rất hay mà.”

“Anh cũng đâu cần em khích lệ.”

“Phải không?” Giản Nhất chậm lãi nhướng mày, thu tay lại ôm cổ anh, ánh mắt kiều mị có thể vắt ra nước, giọng nói tinh tế ngọt lịm, ngón tay cái vuốt ve trêu chọc vành tai anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì em sẽ khen anh, đêm qua rất tuyệt.”

“Bùm” một tiếng, Lạc Nham cảm thấy mình như củi khô bốc cháy, bị Giản Nhất thiêu đốt muốn nhịn cũng không được, nhào lên người cô quất quít cả đêm không ngừng.

Sáng hôm sau, Giản Nhất và Lạc Nham vẫn ngủ say trên chiếc giường mềm mại mới mua.

Giản Nhất say giấc, Lạc Nham chống đầu ngắm cô.

Đến đón hai người là mẹ Giản, bà hỏi: “Đêm qua làm gì, sao nhìn như thiếu ngủ vậy?”

“Chơi game ạ.” Lạc Nham nói.

Giản Nhất trừng mắt lườm anh.

Mẹ Giản nghiêm mặt: “Giản Nhất, con lại chơi game?” Bà vẫn nhớ rõ ngày trước Giản Nhất mê game, nạp rất nhiều tiền vào đó, mê muội đến mất lý trí.

Giản Nhất lại trừng mắt với Lạc Nham một cái: “Hôm qua con chỉ thử nghiệm game mới của anh ấy thôi mà.”

Nghe vậy mẹ Giản mới hòa hoàn lại” “Lần sau đừng đùa như vậy.”

Giản Nhất ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Nham lái xe đưa hai người về nhà, anh bắt đầu chuẩn bị việc đính hôn.

Giản Nhất về nhà tắm rửa một cái, ngủ một giấc rồi đi đón Cố Tiểu Đồng tan học. Vào trường tiểu học, phụ huynh đã đứng đầy trước cổng. Giản Nhất dựng xe đạp nhìn vào trong, liền thấy Cố Tiểu Đồng mặc váy đỏ, đeo chiếc cặp nhỏ, búi tóc tròn tròn kẹp nơ hình con bướm nhỏ xinh, khuôn mặt trắng nõn linh động. Giản Nhất đang định gọi thì thấy một cậu nhóc chạy nhanh đuổi theo cô bé, cất giọng sữa hỏi: “Cố Tiểu Đồng, chúng ta là bạn tốt đúng không?”

“Đúng vậy.” Cố Tiểu Đồng đáp.

“Vậy bọn mình có thể nắm tay không?”

Cố Tiểu Đồng trưng khuôn mặt vô cảm: “Không thể.”

“Thế, ba tớ lái xe tới đón, tớ đưa cậu về nha?”

“Không cần, chị tớ tới đón rồi.”

“Tớ bảo ba tớ chở hai người về nhà, được không?”

“Không được, đó là chị của tớ.”

Cậu nhóc bị Cố Tiểu Đồng tàn nhẫn cự tuyệt ba lần, trề môi: “Thứ bảy tớ đến nhà cậu chơi nha?”

“Được.” Cố Tiểu Đồng sảng khoái.

Cậu nhóc nghe vậy cười tươi rói.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi.

Cố Tiểu Đồng quay đầu nhìn thấy Giản Nhất, vui sướng chạy tới: “Chị, chị.”

Giản Nhất dựng xe xuống, duỗi tay đón Cố Tiểu Đồng ôm vào ngực, hôn lên má: “Bé con, hôm nay em xinh quá.”

“Mẹ buộc tóc cho em đó.”

“Cực kỳ đẹp.”

Cố Tiểu Đồng ôm cô cười hì hì.

Giản Nhất nói: “Chúng ta về nhé?”

“Dạ.”

Đa số bạn học của cô bé đều được xe hơi đến đón, còn Cố Tiểu Đồng vẫn giống như lúc ba tuổi, đứng phía trước xe đạp điện đối mặt với Giản Nhất, trong lòng vui vẻ không hề có một chút khúc mắc nào. Giản Nhất lúc này bỗng nhiên hiểu được tầm quan trọng của câu “khởi đầu cho sự trưởng thành”. Giống như mẹ Giản, ba Cố và chính cô đã trao cho Cố Tiểu Đồng sự ấm áp đầu tiên, sâu sắc và có trình tự, theo thời gian dần lắng đọng lại trở thành nền tảng nguồn sống của cô bé.

Bình thường, một đứa trẻ lên sáu bảy tuổi bắt đầu có nhiều cảm xúc tiêu cực như so sánh và nhạy cảm, có thể Cố Tiểu Đồng cũng từng, nhưng bởi vì ánh sáng trong trái tim cô bé đã xua tan đi những xúc cảm này, cô bé sẽ được dẫn đi con đường đúng đắn trong tương lai, cả đời này chung quy vẫn lạc quan và kiên cường.

Giản Nhất cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng, cô bé nâng mặt nhỏ lên, ngọt ngào gọi chị.

“Nói đi, muốn ăn gì?”

“Kem sô cô la.”

“Chỉ được ăn một cái.”

“Dạ.” Cố Tiểu đồng nhào vào người cô.

Giản Nhất vội la lên: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”

Cố Tiểu Đồng quả thực ghé vào ngực cô rồi đứng im bất động.

Giản Nhất chở Cố Tiểu Đồng về tiệm bánh hai tầng, mẹ Giản đi ra nói: “Giản Nhất, con về đúng lúc, cô Đường gọi đến này.”

“Cô Đường ạ?”

“Chính là cô Đường Tâm Ninh đó.”
Bình Luận (0)
Comment