Chuyện được giải quyết, người vây xem cũng giải tán.
Khẩu Phục Dịch khuyên bảo: “Không cần phải tuyệt tình vậy đâu…”
Chúc Tâm Khê khôi phục lý trí: “Thầy, bọn em một không mắng người, hai không động tay, sự việc đều là do họ làm, bây giờ chẳng qua là tự làm tự chịu thôi.”
Khẩu Phục Dịch: “Em, đây…”
Chúc Tâm Khê hỏi: “Vậy em giao anh ta cho các thầy, các thầy sẽ xử lý chứ?”
Khẩu Phục Dịch cạn lời: “Em cũng quá cực đoan…”
“Em ở lớp nào? Còn không về học lớp tự học tối?”
“Lớp 11-1, sách còn chưa nhặt về ạ, em đợi chút rồi về.” Chúc Tâm Khê nói xong, từ trong túi sau mông móc ra một tờ đề thi được gấp thẳng thớm, nghiêng đầu nói với Trương Châm Nghi: “Cho tớ mượn cái bút.”
Dư Dữ chen vào: “Cho tớ mượn 1 cái nữa, chia cho tớ 1 nửa đề thi đi.”
Trương Châm Nghi lại không nhịn được muốn khóc, ngậm nước mắt đi về phòng học lấy cho bọn họ hai cái bút.
“Các cậu cũng về đi, không còn việc gì rồi, Tiểu Khổng hỏi thì để thầy ấy ngẩng đầu lên nhìn, tớ ở đây chào hỏi thầy ấy.” Chúc Tâm Khê nói với nhóm người Lý Tri Lạc.
“Vậy cậu mau quay về nhé.” Lý Tri nhạc không yên tâm nói.
Chúc Tâm Khê gật đầu: “Ừm ừm”.
Ba người ghé trên hành lang, Chúc Tâm Khê và Dư Dữ mỗi người làm một nửa đề thi.
Trương Châm Nghi không khỏi bùi ngùi.
Khẩu Phục Dịch không biết là bị Chúc Tâm Khê chấn áp rồi, hay là lần đầu đụng phải kiểu học sinh không biết phải xử lý như nào như này, đến tận khi đám học sinh kia nhặt sách trở lại, mới nhớ ra mình là giáo viên, dạy bảo người liên quan một phen, ba người Chúc Tâm Khê bị phạt viết kiểm điệm một nghìn chữ, những người còn lại hình như bị ghi lại hồ sơ.
Tối đó Chúc Tâm Khê trở về bèn viết một bài “hịch” kiểm điểm cực kỳ hoành tráng, chỉ ở phần mở đầu và kết thúc đảo qua suy xét về cách làm của bản thân, phần giữa thao thao bất tuyệt lên tiếng phê phán bạo lực học đường và những tên cặn bã một chân đạp hai thuyền.
Bản kiểm điểm nộp tới văn phòng, không ai phát hiện sai chỗ nào.
***
Sự việc trôi qua mấy ngày, Lý Văn Đông không làm theo yêu cầu cap ảnh đăng lên tường biểu lộ, chỉ là ở trước mặt nói xin lỗi, Chúc Tâm Khê tại chỗ móc điện thoại ra, nhớ lại đoạn 《 Hịch tra nam 》ở giữa bản kiểm điểm, đăng lên tường thổ lộ.
“Biển có con cá, tên là Chương, Chương tám chân mà săn người cá, để tồn tại trong biển, hình dạng nào cũng có.”
“Nay có người, lấy hai chân, so với tám chân…”
“Sóng đánh thuyền lật, đến thế mà thôi.”
Khu thảo luận rất là nhộn nhịp.
“Cười đến mức mọi người tưởng tôi bị run chân…”
“Internet nói thay tôi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lớp phó môn…”
“Lầu trên tôi nói bạn này…”
….
Trương Châm Nghi lại tán dóc: “Ay, đúng là quá xui.”
Chúc Tâm Khê: “Còn phải nói.”
Trương Châm Nghi đau lòng nói: “Sách của tớ bị dính bẩn hết rồi.”
Chúc Tâm Khê: “Bắt bọn họ đền tiền!”
Trương Châm Nghi nghĩ nghĩ, bản giới hạn cộng chữ ký tay, dựa theo giá cả hiện nay, có khả năng bọn họ sẽ không đền nổi: “Thôi đi.”
“Sao lại thôi?!” Chúc Tâm Khê lại sắp bùng nổ.
Trương Châm Nghi vội vàng giữ cô, chuyển chủ đề, lại bắt đầu giới thiệu: “Gần đây tớ đọc một cuốn tiểu thuyết mới, nam nữ chính cực ngọt luôn!”
Chúc Tâm Khê không hứng thú: “Ừm”
“… Nữ chính muốn ăn bánh dâu, nam chính chạy hơn nửa thành phố mua cho cô ấy….” Trương Châm Nghi kể rất nhập tâm.
Chúc Tâm Khê: “Trực tiếp gọi waimai không phải càng nhanh à?”
Trương Châm Nghi và Giản Sở Duyệt đang ngồi hóng bên cạnh: “…”
***
Tiễn lớp 12, thi cuối kỳ cũng càng ngày càng gần, tiết tấu của cả trường đã vội vàng hơn rất nhiều, mọi người đều đang khua chuông gõ mõ chuẩn bị thi cử.
Tháng trước Dư Dữ thi xếp thứ 53, càng lên cao càng khó, vẫn may có Chúc Tâm Khê kèm cặp cậu.
Hai người đạp xe đến trường.
Chúc Tâm Khê: “Thủy hoàng ký không, dư uy chấn vu thù tục. Nhiên trần thiệp úng dũ thằng xu người ấy......”
Dư Dữ chăm chú nghe cô đọc xong, tiếp đoạn sau: “Thả phù thiên hạ phi tiểu nhược cũng, ung châu nơi, hào hàm chi cố, tự nhiên cũng......”
(Editor: Xin phép chỗ này dùng nguyên Hán Việt vì k dịch được)Hai người đạp rất chậm, vừa đi vừa đọc, không hề để ý tới ánh mắt người qua đường.
Phó hiệu trưởng chắp tay sau lưng, cả đường lặng lẽ ở đằng sau nghe bọn họ đọc 《 Quá Tần Luận》, vui vẻ gật gật đầu.
Chào cờ.
Phó hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu, cực kỳ tuyên dương: “Gần tới kỳ thi cuối kỳ, động lực học tập, không khí học tập của mọi người càng ngày càng mạnh, càng ngày càng tốt, đây là một điều tốt.”
“Sáng sớm hôm nay tôi đi trên đường, phát hiện học sinh trường ta vừa đạp xe vừa học thuộc bài, mọi người cần có tinh thần học tập như này, không cần biết là ở đâu, không cần biết là lúc nào, chỉ cần bạn muốn, bạn đều có thể học! Hơn nữa còn có thể học rất nhập tâm như bọn họ.”
“Đương nhiên vẫn phải chú ý an toàn.”
Dưới sân khấu vang lên tràng cười.
Chúc Tâm Khê: “…”
Dư Dữ: “…”
Lâm Dịch quay người, lén hỏi: “Là cậu với chị Khê phải không?”
Dư Dữ: “Ừm.”
Lâm Dịch: “Trách nào cậu tiến bộ nhanh vậy, thì ra lén lút học sau lưng bọn tớ!”
***
Giờ giải lao của Chúc Tâm Khê rất nhàm chán, muốn giải trí một chút, cầu điện thoại ra xem xem, ông anh trai ngốc ngếch lại đến lừa ăn lừa uống: Hôm nay là thứ chín crazy (*), gửi anh 50…
(*)Là thứ 2 của tuần sau.Chúc Tâm Khê: 50
Chúc Từ: Em gái lạnh lùng ghê, giữa chúng ta không có tình thân có thể nói sao?!
Chúc Tâm Khê: Gửi em 50, phục hồi tình thân.
Chúc Từ: Sắp đến sinh nhật em rồi phải không? Cái lì xì này làm quà sinh nhật em.
[Lì xì: 50]
Chúc Tâm Khê mở ra: 0.5 đồng.
Chúc Tâm Khê lười để ý anh, khoá màn hình cất vào trong túi.
Qua một lúc, cô lại lấy ra, trả lời tin nhắn của Chúc Từ, mở trò chuyện với Dư Dữ ra, gửi đi tin nhắn đã sửa: Nhất Trung và Khẳng X hợp tác ban đầu! Chỉ cần gửi tôi 50, là có thể nhận được một bộ đề thi mật cuối kỳ, còn không mau hành động ~
Chúc Tâm Khê càng xem càng cảm thấy hài lòng, dứt khoát chọn một nhóm để gửi, gửi đi trong ghi chú có chữ “Nhất Trung”.
Cô tạo một nhóm.
Nhóm người Lý Tri Nhạc, Vương Lê, Giản Sở Duyệt, Nhạc Trác Vân, Khổng Lương, Lâm Dịch, Dư Dữ trong nhóm ngơ ngác nhìn nhau.
Nhạc Trác Vân bật bàn phím muốn trả lời, Vương Lê lúc này là bạn cùng bàn của cậu ta, huých khửu tay cậu ta một cái.
Nhạc Trác Vân:?
Vương Lê cầm điện thoại của mình, mở thành viên nhóm, chỉ chỉ một cái hình đại diện trong đó.
Nhạc Trác Vân mở to mắt, ngầng đầu lên: “Anh em tốt.”
Quần chúng trong nhóm đều giả chết chỉ có Dư Dữ gửi một cái lì xì.
Chúc Tâm Khê mở ra: 100
Dư Dữ: Cho tớ 1 phần.
Ngay khi cô định cap ảnh chuẩn bị gửi Chúc Từ xem, trong nhóm lại có tin nhắn đến.
Tiểu Khổng lớp 11-1: Hai người các em, mang điện thoại đến văn phòng.
Chúc Tâm Khê: …
Bảo sao trong nhóm lại yên lặng thế!
Văn phòng.
Chúc Tâm Khê và Dư Dữ chắp tay sau lưng thành thật nghe dạy bảo.
Tiểu Khổng nói được nửa ngày: “Điện thoại cứ để chỗ tôi trước, sau khi thi xong cuối kỳ thì đến tìm tôi lấy.”
“Về đi! Đừng có làm thế này nữa!” Tiểu Khổng chỉ chỉ Chúc Tâm Khê, cường điệu nói.
Chúc Tâm Khê và Dư Dữ giả vờ thành thật: “Vâng ạ.”
“Đợi chút.” Tiểu Khổng gọi họ lại, chần chừ hỏi: “Thứ chín crazy…. có hoạt động gì à?”
Con gái ông rất thích ăn này kia, ông có thể thừa dịp có hoạt động đặt về nhà một phần.
Thời cuộc xoay vần, ưu thế bên ta.
Chúc Tâm Khê tỏ vẻ “Em hiểu em hiểu” cười cười, ánh mắt ám hiệu cho Tiểu Khổng.
Tiểu Khổng cau mày sặc một tiếng: “Thứ sáu học xong tiết tự học buổi tối trả cho các em.”
Lúc này Chúc Tâm Khê mới tỉ mỉ giải thích cho ông làm sao để mua được lời nhất.
***
Thời tiết càng ngày càng nóng.
Chúc Tâm Khê tương đối may mắn là, cả phòng thi đều là lớp 11-1, không cần chạy lớp nọ lớp kia.
“Reng reng —”
“Được rồi, mọi người dừng bút.” Giám thị nói.
Lần lượt có học sinh từ trong lớp đi ra, có người vui mừng, có người kêu r3n không ngừng, có người hưng phấn thảo luận đáp án, tranh luận một mất một còn.
Người của trường thi đều không muốn động, chỉ đợi giáo viên thu xong bài thi, bèn bắt đầu chuyển bàn ghế về đúng vị trí.
Tiểu Khổng đứng ở cửa vẫy tay với Chúc Tâm Khê, bảo cô ôm bài tập hè trong văn phòng lại.
Ông cầm theo bình giữ nhiệt vào phòng học: “Tôi nói nhanh vài câu thôi.”
“Mọi người thi thế nào?” Tiểu Khổng lớn tiếng hỏi.
“Cũng tàm tạm.”
“Cực tốt!”
Tiểu Khổng: “Tôi hi vọng kỳ sau được ở lớp này nhìn thấy mọi người, cũng hi vọng sau khi mọi người kết thúc kì thi đại học, có thể cho tôi đáp án như này.”
“Nghỉ hè này tuy rằng là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, nhưng tôi vẫn hi vọng lúc mọi người nghỉ ngơi, đừng quên nỗ lực học tập. Mọi người đã là học sinh lớp 12 rồi, đừng nghĩ thời gian của bản thân còn dư dả…”
Chúc Tâm Khê ôm một chồng bài tập hè vào, ngoài ra còn mấy cán bộ lớp cũng theo sau cô lục tục đi vào, từng chồng từng chồng bài tập như núi xếp trên bục giảng.
Bên dưới phát ra những tiếng bất mãn: “Ôi—”
Tiểu Khổng giải thích nói: “Là thế này, tôi và giáo viên bộ môn của các em đã bàn bạc, nếu mọi người cảm thấy bài tập hè không phù hợp với các em, mọi người có thể tự tìm đề để làm, chỉ cần lúc khai giảng nộp được bài tập là được.”
“Nhà trường thống nhất những bài tập này không bắt buộc.”
“Vâng ạ! Tiểu Khổng giỏi nhất!”
“Lớp thực nghiệm giỏi nhất!”