"Chị, tối nay chị có rảnh không? Có muốn cùng nhau ăn một bữa không?"
Âm thanh này khiến Lâm Kiều sững lại.
Hóa ra là Từ Khê, quả thật nằm ngoài dự liệu của cô.
Trong cả bộ phim, cảnh đối diễn giữa cô và Từ Khê không nhiều, nhưng quan hệ lại khá hòa thuận. Chỉ là sự hòa thuận đó cũng chỉ dừng lại ở bề mặt, thỉnh thoảng đùa giỡn vài câu. Cậu ta luôn cười tươi, lễ phép gọi cô là "chị", thậm chí còn rất chu đáo, nhưng sau lưng thì hầu như chẳng có qua lại gì. Đến cả tin nhắn WeChat cũng chỉ dừng lại ở dòng: "Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện."
Nghệ sĩ thần tượng sống dựa vào fan, quản lý của Từ Khê lại nghiêm khắc chẳng khác nào thầy giám thị, giám sát từng ly từng tí. Ngoài những buổi tiệc chính thức, gần như chẳng mấy ai có thể gặp được cậu ta ở đời thường.
Bởi vậy, nghe Từ Khê hẹn ăn cơm, Lâm Kiều khó tin đến mức buột miệng hỏi: "Cậu gọi nhầm số à? Sao tự nhiên lại mời tôi ăn cơm?"
"..." Bên kia ống nghe rõ ràng là Từ Khê đang nghĩ ngợi, một lát mới nói: "Vừa rồi tôi thấy chị nói chuyện với Uông Thao và Hạ Mỹ Đạt, bỗng nhớ đến một việc, muốn nhắc chị một chút."
Tim Lâm Kiều khẽ chùng xuống, trong lòng dấy lên một dự cảm mơ hồ mà mãnh liệt.
Nhưng cô lại không sao nghĩ ra được rốt cuộc nó ám chỉ điều gì.
Ban đầu cô định đồng ý ngay, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi hỏi lại: "Cậu có thể đi ăn riêng với tôi sao? Quản lý của cậu có đồng ý không?"
Rõ ràng Từ Khê dừng lại một nhịp rồi mới đáp: "Đội viên của tôi gặp chút chuyện phải vội bay về Bắc Kinh, trợ lý của tôi cũng không nghiêm ngặt lắm, tối nay tôi được tự do."
Nghe vậy, Lâm Kiều mới gật đầu: "Được, ăn ở đâu?"
"Có một nhà hàng fusion khá yên tĩnh, tôi gửi vị trí cho chị."
*
Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng được thiết kế như biệt thự vườn khép kín. Nơi này Từ Khê từng tới một lần vì xã giao nên khá quen thuộc.
Cậu đặt một phòng riêng bên cửa sổ, tầng một là hồ cá sinh thái với vườn cây nhỏ xung quanh, ngồi cạnh bàn có thể nhìn thấy đàn cá bơi lượn dưới nước, không gian vừa thanh nhã vừa thoải mái.
Cả hai gọi bít tết và salad.
Trong lúc chờ đồ ăn, Lâm Kiều đã nôn nóng, liền nói: "Tôi không giả vờ điềm nhiên nữa đâu, rốt cuộc cậu định nói gì? Tôi sốt ruột lắm, nghĩ cả đường mà không ra nổi manh mối nào."
Từ Khê cười: "Hay là chị ăn xong đã? Tôi sợ nói ra rồi, chị lại nuốt không nổi."
"Cậu không nói, tôi mới nuốt không nổi đây này." Lâm Kiều chu môi làm bộ nũng nịu.
Cô vốn không hay làm nũng, nhưng một khi làm thì lại sinh động vô cùng – không gượng gạo giả tạo, cũng chẳng toan tính vụ lợi – khiến ai đối diện cũng khó lòng chống đỡ.
Khoảnh khắc ấy, Từ Khê cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô được kéo gần hơn. Cậu vốn còn cân nhắc cách chọn lời, giờ bỗng thấy không cần vòng vo nữa.
"Trong đoàn có tin đồn nói chị được bao nuôi..."
"Cậu biết ai là người nói không?" Lâm Kiều vội cắt ngang, giọng lộ rõ sự nôn nóng.
Thái độ hấp tấp của cô khiến Từ Khê buồn cười. Dù quản lý có nghiêm khắc đến đâu thì cậu cũng chỉ là thanh niên mới ngoài đôi mươi, ngồi ăn cùng người hợp tính, tự nhiên sẽ thả lỏng.
Thấy cô gấp gáp, cậu lại cố tình chọc ghẹo, đôi mắt đảo quanh: "Người này chị tuyệt đối không ngờ tới đâu."
Từ Khê không chịu nói ngay, bởi dáng vẻ sốt ruột của Lâm Kiều thật sự rất thú vị.
Quả nhiên, Lâm Kiều bị treo lơ lửng đến sắp bùng nổ: "Này, cậu đừng bắt chước phim truyền hình, cứ đến đoạn cao trào thì ngắt giữa chừng như chiếu nhạc kết thúc!"
Từ Khê giang hai tay ra vẻ đầu hàng: "Chị à, tôi chỉ kém chị có năm tuổi thôi."
"Năm tuổi mà còn ít chắc?" Lâm Kiều trừng mắt, "Cậu nghe xem cậu đang nói cái gì đấy."
Cậu lại làm bộ khuất phục: "Nhưng mà chị trông như mới hai mươi, chẳng giống hai mươi lăm chút nào."
"Stop!" Lâm Kiều nện một cú xuống bàn, chén đĩa kêu leng keng.
Nữ minh tinh ai chẳng ít nhiều lo về tuổi tác, nhất là một người ngoài hai mươi lăm mà vẫn chưa nổi như cô. Vậy mà cậu ta lại cứ khơi đúng chỗ đau! Lúc bình thường nhanh nhạy khôn khéo lắm, sao bây giờ lại thành ra thế này?
Cô hít sâu mấy lần mới nghiêm giọng: "Thôi, đừng vòng vo nữa, nói đi, rốt cuộc là ai."
Trong mắt Từ Khê thoáng thấy tia sát khí, cậu không nỡ đẩy cô đến đường cùng, đành nói thật: "Là Hạ Mỹ Đạt."
Ầm! Như sét đánh ngang tai, Lâm Kiều chết lặng.
Trong phòng lặng ngắt, đến cả tiếng điều hòa thổi lạnh cũng nghe rõ mồn một. Bầu không khí vốn dễ chịu nay lại như hầm băng, cái lạnh len dọc xương sống, khiến cô bất giác rùng mình, cảm giác toàn thân bị thứ rét buốt đó thấm sâu vào tận cốt tủy.
Từ Khê vốn là người lịch thiệp, luôn giữ hòa khí với tất cả, không bao giờ chủ động gây thù chuốc oán. Cậu ta không có lý do gì để hãm hại Hạ Mỹ Đạt.
Vậy mà, sao lại là cô ta?
Hồi đầu chẳng phải chính Hạ Mỹ Đạt đề nghị cùng trao đổi kịch bản, tập thoại với nhau sao? Người hiểu rõ đầu đuôi sự việc nhất lẽ ra phải là cô ta. Trước mặt thì biết ơn rối rít, còn giả vờ tặng quà cảm kích, thế mà sau lưng lại giở trò đâm sau lưng, tung tin ác ý. Vì sao chứ?
"Cậu biết bằng cách nào?" Lâm Kiều hỏi theo bản năng.
"Trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió. Lần đó cô ta tán chuyện trong phòng hóa trang, tôi tình cờ đi ngang qua nghe thấy, trong đó còn có Đồng Tuyết Nhi." Từ Khê đáp.
Nghe vậy, mọi thứ bỗng sáng tỏ. Hạ Mỹ Đạt hẳn cố ý chọn lúc có Đồng Tuyết Nhi để tung tin. Chính miệng đương sự nói ra thì tin đồn càng dễ lan, lại thêm Đồng Tuyết Nhi vốn chẳng ưa gì cô, còn có thể thêu dệt thêm vài chi tiết rồi truyền khắp đoàn.
Nhưng... vì sao?
Lâm Kiều nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi mình từng đắc tội cô ta khi nào.
Từ Khê dường như nhìn thấu lòng cô, liền nói: "Chắc chị đang tự hỏi mình có làm gì cô ta đâu, sao cô ta lại đối xử với chị như vậy. Nhưng trên đời này không phải cảm xúc nào cũng có lý do. Như việc hôm nay tôi nói điều này với chị là vì tôi có thiện cảm với chị. Còn cô ta ghét chị, có khi chỉ đơn giản là... không cần lý do."
Ánh mắt Lâm Kiều trầm xuống, bao phủ bởi một tầng u ám khó tả.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa mang thức ăn vào. Từ Khê im lặng, đợi bít tết được dọn lên bàn rồi mới tiếp tục: "Còn tại sao tôi lại nói với chị? Có lẽ cũng vì thiện cảm thôi. Tôi nghe chuyện chị dằn mặt Đồng Tuyết Nhi, thấy chị là người cương trực, có khí phách, khác hẳn mấy kẻ toàn tâm cơ mưu mô."
Nói xong, cậu mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao: "Huống hồ, tôi đã gọi chị một tiếng 'chị', chẳng lẽ lại gọi suông sao?"
Từ Khê lăn lộn trong giới nhiều năm, mười ba tuổi đã làm thực tập sinh, mười lăm tuổi liền ra mắt. Dù không phải diễn viên, nhưng đã gặp quá nhiều người biết "diễn".
Trực giác mách bảo cậu rằng Lâm Kiều là người đáng để kết giao, cũng là nghệ sĩ đầy tiềm năng. Hơn nữa, cậu tin sau khi nghe chuyện này, cô sẽ đủ tỉnh táo, không gây phiền phức cho cậu. Vậy thì, tại sao không thuận tiện cho đi một ân tình?
Lâm Kiều hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ trong lòng Từ Khê. Khi nghe cậu nhắc đến chuyện tranh chấp hôm nọ, cô chỉ khẽ lắc đầu cười nhạt trong bụng —
Hạ Trạch Nghĩa nhìn rõ cái xấu của cô, rồi đến cái tốt cũng thành xấu trong mắt anh ta; còn Từ Khê thì ngược lại, đến cả cái xấu cũng hóa thành tốt.
Con người vốn thích nghe lời hay ý đẹp. Bởi vậy, tâm tình Lâm Kiều nhờ mấy lời cuối của Từ Khê mà bỗng trở nên sáng sủa hẳn.
Trên đời này luôn tồn tại những cảm xúc không cần lý do. Cô không thể khống chế cách người khác nhìn mình, cũng chẳng thể dự đoán sẽ phải hứng chịu công kích thế nào, thậm chí còn chẳng bao giờ biết được kẻ tiếp cận mình là người hay là ma.
Đao sáng dễ tránh, tên ngầm khó phòng. Hạ Mỹ Đạt trước đây là mũi tên trong tối, giờ đã lộ mặt thành đao sáng, như vậy chẳng phải lại càng dễ đối phó hay sao? Điều đó vốn nên khiến cô mừng mới đúng.
Hơn nữa, giữa lúc hứng chịu ác ý, cô cũng nhận được thiện ý.
Ác ý thường mạnh mẽ hơn thiện ý, nhưng thiện ý mới là thứ quan trọng hơn cả.
Lâm Kiều khẽ thở phào, cầm dao nĩa, cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.
Từ Khê nhìn động tác ấy, chợt nhận ra mình đã nghĩ sai. biết được chuyện chướng tai gai mắt như vậy, cô không những không ăn không nổi mà trái lại còn ăn rất ngon lành.
Ăn uống thoải mái xong, cô nâng ly, sảng khoái nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này. Từ nay cậu chính là em trai tôi."
Vốn dĩ Lâm Kiều đã sẵn có thiện cảm với Từ Khê.
Mỗi lần thấy quản lý của cậu khắt khe đến mức thái quá, một thần tượng nổi tiếng đến thế, chỉ cần ngoài ống kính hơi thả lỏng, đứng không thẳng người thôi cũng bị đánh vào lưng, cô lại nhớ tới những năm tháng tuổi nhỏ chịu sự nghiêm khắc của Tang Bình. Vô hình trung cô lại có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Sau hôm nay, cô càng quyết định phải kết bạn với Từ Khê.
Từ Khê hơi ngẩn ra, rồi cũng nâng ly, khẽ chạm vào ly cô ở vị trí dưới mép ly.
"Đinh" một tiếng khẽ vang. Đúng lúc đó, Lâm Kiều bỗng nảy ra ý, đôi mắt sáng lên: "Đã là chị em rồi, có thể chụp chung một tấm không?"
Từ Khê hỏi: "Chị muốn chụp à?"
Lâm Kiều thẳng thắn: "Tôi muốn đăng Weibo, kiếm thêm fan."
Từ Khê lập tức nghẹn lời.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi đôi đồng tử của cô, sâu thẳm như cất giữ một hành tinh muôn màu, kỳ ảo đến lạ, hơi có phần quái dị, nhưng lại khiến người ta mê mẩn.
Thấy Từ Khê có chút lưỡng lự, Lâm Kiều dịu giọng: "Nếu không tiện thì thôi cũng được."
Cậu do dự một thoáng. Theo lý, chuyện cô nhắc tới vốn không phải do cậu tự quyết, nhưng sự thẳng thắn ấy khiến cậu khó lòng từ chối, e rằng sẽ mất điểm.
Thế là gật đầu: "Dùng điện thoại của ai?"
"Dùng của tôi đi."
Lâm Kiều vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán, dùng camera trước kiểm tra lại lớp trang điểm, rồi tay cầm ly rượu, tay cầm điện thoại, bước đến gần Từ Khê.
Đến góc bàn, cô xoay người một góc 45 độ, giơ máy lên. Từ Khê ngồi phía sau, mỉm cười nâng ly. Cô tìm góc để ly rượu của mình chạm vào thành ly của cậu, khung hình sinh động mà thú vị.
Sau tấm đó, Từ Khê còn gợi ý cô đi vòng ra sau ghế mình, để cậu cầm máy, còn cô cúi người làm dáng chữ V trước ống kính.
Chỉ chụp hai tấm thôi là đủ.
Xem lại ảnh, Lâm Kiều thấy cả hai đều có khuôn mặt nhỏ, dáng chuẩn, đường nét sắc sảo, không cần chỉnh sửa gì cũng đẹp đôi như ngọc.
Xét đến việc fan cuồng của Từ Khê quá đông, cô lo nếu đăng Weibo sớm thì có người kéo đến tận nhà hàng, nên đợi về đến nhà mới đăng.
Hai tấm ảnh, kèm caption: [Ăn một bữa với Tiểu Từ, @Từ Khê]
Từ Khê nhanh chóng bình luận: [Ăn uống cùng chị Kiều thật vui.]
Ngay khoảnh khắc bình luận hiện lên, số thông báo chưa đọc trên Weibo của cô liền nhảy vọt, tăng ào ạt hàng ngàn cái mỗi giây.
Có fan bình luận: "Anh ơi, anh tới rồi!"
Có người ngoài đùa: "Giật mình, tưởng công khai tình cảm cơ."
Kéo xuống dưới toàn là:
"Đúng là nam thần nữ thần, dễ chịu quá trời."
"Fan phim sướng quá, hú hú hú!"
"Cảm ơn chị đã chăm sóc Khê Khê nhà tụi em."
Khi nhìn lại số lượng người theo dõi, Lâm Kiều suýt ngất vì sung sướng, chỉ trong chốc lát đã tăng thêm mười nghìn.
Cô ôm khư khư chiếc điện thoại mãi chẳng buông.
Triệu Đế gọi tới hỏi chuyện ảnh chụp. Dù Weibo do cô tự quản, nhưng mọi bài đăng đều phải được chị ấy duyệt trước. Hôm nay cô mải vui quên mất. Giải thích vài câu, Triệu Đế không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cúp máy.
Nửa tiếng sau, tắm rửa xong bước ra, cầm điện thoại, Lâm Kiều ngỡ ngàng khi thấy mình đã lọt hot search.
Sáng hôm sau, tám giờ, khi ra trường quay, cô mới biết tối qua Lý Gia Thụy và Hạ Trạch Nghĩa vì mình mà thức trắng đêm.
Nhờ bộ phim lớn, IP đình đám, lại thêm bạn diễn quá nổi, Lâm Kiều một hơi chiếm ba vị trí hot search. Đáng tiếc cô lại thiếu fan tích cực quảng bá, nên đội ngũ gấp rút thuê thủy quân và marketing, cắt ghép video vai diễn trước kia, tung thêm ảnh đời thường để hút fan.
Dĩ nhiên, hút fan thì cũng hút luôn anti. Fan cuồng của Từ Khê lần lượt @ cô:
"Tránh xa Từ Khê ra, đồ bà già."
"Đồ vô danh đừng ké fame."
"Chị tức giận thì có lợi gì cho tôi chứ?"
Nhưng với Lâm Kiều, bất kể là mắng hay khen, đều là độ hot.
Tiếng bàn tán xôn xao, lượng thảo luận bùng nổ. Chỉ sau một đêm, fan của cô tăng thêm hai trăm nghìn, cán mốc hơn một triệu. Nhiều người còn để lại lời: "Fan mới điểm danh, dự cảm chị chắc chắn sẽ nổi, từ nay tôi là fan lâu năm rồi."
Sau màn công bố nữ chính, đây là lần thứ hai lòng hư vinh của Lâm Kiều căng phồng.
Không trách người ta chen lấn để leo lên, cảm giác được vạn người chú ý thật sự tuyệt vời.
Cô bận rộn gửi tin cho Từ Khê: [Cậu xem Weibo chưa?]
Không ngờ cậu dậy sớm, còn trả lời ngay: [Xem rồi, tôi vừa bị quản lý và ông chủ mắng té tát.]
Cô lập tức thấy có lỗi, vội nhắn lại: [Lần này cảm ơn cậu, sau này có gì cần giúp cứ nói một tiếng, tôi có chết cũng làm.]
Cậu gửi lại một icon OK.
*
Vài ngày liền, Từ Khê và Lâm Kiều không liên lạc. Quản lý của Từ Khê thì phòng cô như phòng trộm, canh chừng sát sao. Lâm Kiều biết mình đã chiếm lợi, đành ngoan ngoãn thu mình.
Là nữ chính số một của cả đoàn, lịch quay của cô luôn kín đặc. Về sau, cô dốc lòng vào công việc, cái hư vinh kia cũng dần lắng xuống.
Hôm đó phải quay một cảnh trọng yếu: hai nước giao tranh, binh lính đã vây thành. Trước cảnh loạn lạc lửa khói sắp sửa bùng lên, nữ chính lại bất lực, chẳng thể ngăn cản. Thêm vào đó, chồng cô và cha cô lại ở hai bên đối nghịch, trung hiếu khó vẹn toàn. Cuối cùng cô chọn gieo mình từ trên cao xuống, hiến tế bản thân để dập tắt chiến tranh.
Khi ấy là cuối tháng Chín, cận kề kỳ nghỉ Quốc khánh, khách du lịch đổ về rất đông, địa điểm quay càng trở nên đắt đỏ.
Đạo diễn và nhà sản xuất tính toán chi li, chỉ dám thuê bảy ngày, ngày nào cũng thúc giục, trăm lời gom lại cũng chỉ để nhắc nhở: Tiết kiệm tiền.
Trong cảnh này, Lâm Kiều là linh hồn của toàn bộ phân đoạn. Một mình cô đã có ba trang thoại, thời lượng quay có khống chế được hay không, tất cả đều trông vào việc cô thể hiện xuất sắc đến mức nào.
Thế nhưng, chẳng ai biết Lâm Kiều có gan đối mặt đủ điều, chỉ riêng nỗi sợ độ cao... vẫn là một nhược điểm khó giấu.
Cô chỉ mới đứng trên tường thành thôi mà đã có cảm giác như lâm vào đại địch, cúi đầu nhìn xuống một cái hai chân liền mềm nhũn, mồ hôi lạnh tuôn ra, ngay cả lời thoại cũng suýt quên sạch, đừng nói chi là nhập vai biểu diễn.
Thế nhưng cô lại không thể vì bản thân mà ảnh hưởng cả đoàn phim, huống chi mặt trời chẳng đợi ai, cô đành cứng đầu mà cắn răng diễn.
Niềm tin níu giữ Lâm Kiều nhảy đi nhảy lại mấy chục lần, bị treo dây cáp suốt bảy tám tiếng đồng hồ. Thể xác đã kiệt quệ đến cực điểm, tinh thần càng bị giày vò đến chật vật thảm hại.
May mắn thay, cuối cùng hôm nay cũng coi như vượt qua.
Kế tiếp còn một cảnh nữa — cảnh tình cảm sau khi ngã từ trên cao xuống, phải chờ ánh chiều tà đỏ rực máu và bóng đêm dần buông xuống mới quay được.
Cô được nghỉ một tiếng. Các trợ lý bước lên tháo dây cáp giúp, còn cô thì mềm oặt như cây cà bị sương đánh, mặc người khác xoay xở.
Bỗng nghe tiếng ai đó vội vã chạy lên thành.
Người nọ sải bước chắc nịch, ánh mắt chưa kịp dừng lại trên một ai cụ thể đã lớn tiếng báo: "Sếp Giang tới rồi!"
Ở tận cuối bậc thang dài mấy chục mét dẫn lên thành, một đám đông đen kịt chen chúc tựa như đội quân. Người đàn ông được vây quanh ở chính giữa kia đang thong thả từng bước đi lên.
Dáng vẻ anh thản nhiên lơi lỏng, nhưng không hiểu sao toàn thân lại toát ra thứ lực lượng âm trầm khó nắm bắt, khí thế bẩm sinh khiến người ta e dè, tựa một vị bá chủ trời sinh. Chung quanh những lãnh đạo đi theo anh đều căng thẳng đến mức câu nào cũng cẩn trọng.
Lên được nửa bậc thang, anh vô tình ngẩng đầu, thế là ánh mắt Lâm Kiều vừa khéo chạm phải ánh nhìn ấy.
Gương mặt anh vẫn thản nhiên, rất tự nhiên thu hồi tầm mắt. Cô cũng chẳng gợn sóng, tiếp tục để người ta tháo dây cáp.
Khi anh đặt chân lên tường thành, cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc.
Cái đoàn phim vốn ồn ào hỗn tạp bởi sự xuất hiện của anh mà nhất thời im bặt.
Đạo diễn và nhà sản xuất vội vàng bước tới bắt tay anh.
Anh gật đầu đáp lễ, hỏi: "Quay thuận lợi chứ?"
Đạo diễn cười: "Cũng tạm ổn."
Anh tự nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Kiều, lại hỏi đạo diễn: "Nghệ sĩ nhà tôi biểu hiện thế nào? Không gây phiền phức cho ông chứ?"
"Không đâu, hoàn toàn không, cô ấy thể hiện rất tốt." Đạo diễn thật tâm khen ngợi, nói rồi còn nháy mắt với Lâm Kiều: "Con bé này, ông chủ tới mà còn đứng ngây ra đó làm gì?"