Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 17

Lâm Kiều tiện tay đặt túi xuống bên cạnh, đưa tay vòng qua cổ Giang Gia Kính, nghiêng đầu hôn anh.

Hai người đúng là vừa cãi nhau, nhưng không phải kiểu giận dỗi trẻ con.

Huống hồ, những màn đấu khẩu như vậy gần như ngày nào cũng có, cả hai sớm quen với cái vòng lặp cãi nhau xong lại lăn lộn trên giường.

Có điều, lần này Lâm Kiều lại quá thẳng thắn, Giang Gia Kính hoàn toàn không ngờ cô sẽ trực tiếp như vậy, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Sơn, vừa vặn bắt gặp vành tai đỏ bừng của anh ta trong gương chiếu hậu.

Anh căng cổ lùi lại, lạnh giọng: "Ngồi xuống cho đàng hoàng rồi hãy hôn."

Lâm Kiều thật sự dừng lại.

Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn anh, khẽ nhếch môi nở nụ cười giả lả, hỏi: "Thế anh có muốn không?"

Xe bắt đầu khởi động.

Giang Gia Kính không trả lời, chỉ đưa tay ôm lấy eo và hông, kéo cô vào lòng.

Mái tóc dài của cô rũ xuống, lướt qua cánh tay anh, khi cô chao đảo mất thăng bằng thì liền quàng chặt lấy cổ anh.

Anh đặt cô ngồi trên đùi mình, bàn tay vốn đặt nơi eo thon đã thừa cơ luồn vào trong áo thun của cô.

Lâm Kiều cúi xuống định tìm môi anh, nhưng anh lại đưa một ngón tay đặt ngang bên môi cô, ra hiệu im lặng, trầm giọng: "Lâu rồi không gặp, nói chuyện chút đã, chuyện kia không gấp."

Ánh mắt Lâm Kiều thoáng lóe sát khí: "Vừa rồi tôi không cho anh, anh liền nổi nóng. Giờ tôi chủ động dâng tới cửa, anh lại bày bộ dạng thanh tâm quả dục. Sếp Giang, sao mà khó hầu hạ thế?"

Miệng lưỡi sắc bén của cô lúc nào cũng có thể đổi trắng thay đen. Khi cãi nhau với cô, anh hận không thể dùng xi măng trám kín miệng cô lại, để cô khỏi phun ra lời nào nữa mới yên.

Nhưng khi tâm tình tốt, anh lại thích cái kiểu răng nhọn miệng bén ấy, so với sự u ám xung quanh thì cô sống động rực rỡ hơn hẳn.

Lần này anh không nổi nóng như trước, chỉ nửa đùa nửa thật: "Lúc trên giường thì một tiếng gọi anh yêu, giờ lại 'sếp Giang, sếp Giang' à?"

Anh véo má cô, khiến môi cô bĩu ra như cá vàng, nhìn thế mà tâm trạng cũng thấy nhẹ nhõm, bật cười: "Sau này tốt nhất đừng lúc nào cũng châm chọc mỉa mai, miệng độc quá, coi chừng tổn đức."

Lâm Kiều cười lạnh: "Câu này hẳn là tôi nên nhắc anh mới đúng. Nói về độc miệng, cả cái Trung Quốc này anh đứng nhì thì chẳng ai dám nhận đứng nhất. Đức hạnh của anh sớm bị chính anh bào mòn sạch rồi."

"Cũng không hẳn thế." Anh bị cô xỉa xói mà mặt mày vẫn ung dung, ngay cả bàn tay đang v**t v* eo cũng chẳng dừng lại.

Anh cười nhạt: "Tôi vốn sinh ra không có cái gọi là đức hạnh, mà vẫn sống yên ổn thuận lợi, chẳng qua ứng vào câu 'tai họa thường lưu lại ngàn năm'. Cho nên em đừng có so bì độ dai dẳng với tôi."

"..." Lâm Kiều còn định nói gì, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ, rõ ràng có cả bụng lời muốn trút, cuối cùng chẳng nghĩ ra câu nào đủ để đả kích anh.

Khi cô còn bực bội, anh lại thản nhiên gác qua, hỏi: "Nghe nói em vừa gây gổ với ai đó?"

Lâm Kiều sững người, bật thốt: "Ai nói với anh?"

"Em đoán thử xem." Giang Gia Kính đổi tay v**t v* eo cô.

Lòng bàn tay chưa kịp ấm lên lạnh buốt, khiến cô rùng mình.

Anh thích phản ứng ấy, tâm tình khoan khoái, bàn tay theo đường cong từ từ dịch lên, vừa đi vừa cười khẽ: "Bé cưng gầy đi rồi."

Đôi mắt cô dửng dưng, cất giọng mỉa mai: "Cái này cũng bắt tôi đoán? Rảnh rang thế kia, xem ra anh thật sự không định làm gì trong xe rồi." Rồi lại thoáng nghi ngờ: "Chẳng lẽ anh cho người theo dõi tôi, từng chuyện nhỏ nhặt cũng báo cáo?"

Nghe vậy, anh lại phá ra cười, cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

Cô giận dữ né tránh, anh cũng chẳng giận, hôn dời sang d** tai cô: "Được rồi, xem ra em thật sự muốn thử trong xe một lần."

Lâm Kiều giơ tay định đánh, nhưng anh đã đoán trước, lập tức nắm lấy, kéo bàn tay nhỏ bé kia đặt xuống dưới: "Tôi đâu có rảnh rỗi để để tâm chuyện của em. Hôm đó ăn cơm, thấy ông chủ của Đồng Tuyết Nhi mặt mày đầy vẻ tạ lỗi, lúc ấy tôi mới biết em gây ra chuyện."

Giọng nói của anh khe khẽ, vừa nói vừa hôn lên d** tai cô, chẳng bao lâu đã khiến cô run rẩy, nhưng rõ ràng anh không định tiến thêm bước nữa, chỉ nói tiếp: "Nhưng em lại nhắc tôi, sau này đúng là nên quan tâm đến chuyện của em hơn, những rắc rối của em có đủ loại, toàn là chuyện thú vị, nghe xong cũng giải tỏa tâm tình."

Lâm Kiều thoáng nghĩ tới tin đồn với Hạ Anh Diệu. Anh chắc chắn đã từng nghe, nhưng chẳng buồn nhắc tới, hoặc là không thèm để tâm, hoặc là tin rằng cô giữ lời hứa.

Cô không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt đón nhận nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt của anh, vừa hôn vừa khẽ hỏi: "Thế tôi có phải nên nói một câu, cảm ơn sếp Giang ưu ái?"

Anh khẽ cười, cúi xuống chiếm lấy môi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu, rồi lại dịu dần thành cọ xát nơi vành tai.

Cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi không ngừng, đèn đỏ rồi xanh rồi lại đỏ, mà hai người chỉ mãi hôn nhau, như thể lạc mất cả phương hướng.

Sau cùng, quả thật họ không làm loạn trong xe.

Thời gian không đủ, cũng không thể thoải mái, lại chẳng mang bao, quan trọng nhất là không thể để người khác phát hiện xe chòng chành bất thường. Đây là xe bảo mẫu phục vụ đoàn phim, không thể gây thêm rắc rối.

Khi xe chạy vào Nam Giang Nhất Hào, hai người mới tách ra.

Lâm Kiều chỉnh lại quần áo, không muốn tô lại son, chỉ đeo khẩu trang. Giang Gia Kính vỗ vai Kỳ Sơn, xin tờ khăn giấy để lau miệng.

Kỳ Sơn khẽ run vai, như chợt bừng tỉnh, vội đưa giấy cho anh.

Rồi anh ta mới nhận ra vai mình đã sớm cứng ngắc, lặng lẽ liếc Lâm Kiều một cái, rồi lập tức dời ánh mắt đi.

Xe dừng hẳn, Lâm Kiều và Giang Gia Kính một trái một phải bước xuống.

Chưa kịp đi được hai bước, đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ bồn cây trước cổng chạy đến, vừa chạy vừa gọi: "Lâm Kiều!"

Là Uông Thao – người đã kết thúc công việc sớm hơn cô hai tiếng.

Lâm Kiều giơ tay chào anh ta, anh ta lại gần, thoáng liếc Giang Gia Kính bên cạnh, khẽ gật đầu chào, rồi hỏi cô: "Hôm nay có rảnh không, cùng ăn bữa cơm nhé?"

Ngày mai Lâm Kiều vẫn phải quay tiếp cảnh quan trọng hôm nay, mà đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, làm gì có thời gian đi ăn với anh ta, bèn đáp: "Để vài hôm nữa đi, tối nay tôi bận rồi."

Uông Thao khựng lại, rồi bỗng nở nụ cười: "Với Từ Khê thì có thời gian, với tôi thì không à?"

Giọng anh ta không có vẻ trách móc, cũng chẳng oán hờn, chỉ như lời đùa gió bay, nhưng ánh mắt lại đầy dò xét và ngờ vực, khiến Lâm Kiều thấy khó chịu.

Cô biết anh ta chắc chắn nghĩ nhiều, liền cười cười, vỗ vai anh ta: "Anh hai, đừng nói là anh hiểu lầm nhé?"

Uông Thao hơi sững, gương mặt đông cứng một thoáng, mới khẽ cười: "Ha, là cô nghĩ nhiều rồi."

"Vậy thì tốt." Lâm Kiều chỉ sang Giang Gia Kính đang đứng cạnh, tiện tay kéo anh ra làm bia đỡ đạn: "Ông chủ tôi đến thăm đoàn, tối nay chúng tôi phải đi ăn cùng cả team."

Uông Thao sững lại, lại liếc nhìn Giang Gia Kính. Khí thế trên người đàn ông này ép người đến mức khiến anh ta lùi bước, vóc dáng cao lớn, gương mặt tuấn mỹ đến nỗi đủ để đi làm vedette trong show thời trang.

Mà bên dưới gương mặt trời cho ấy lại còn là một kẻ mới nổi trong giới thương trường, ông lớn trong giới giải trí, thân phận ấy càng khiến người ta khó với tới.

Uông Thao còn đang do dự không biết có nên bắt chuyện hay không thì Giang Gia Kính đã lạnh nhạt mở miệng hỏi Lâm Kiều: "Còn chưa đi?"

Lâm Kiều cười với Uông Thao một cái rồi xoay người bỏ đi, Uông Thao không ngăn cản.

Vào trong thang máy, trên mặt Giang Gia Kính mới hiện rõ nét không kiên nhẫn: "Hắn là ai?"

Lâm Kiều hờ hững đáp: "Nam số hai." Rồi bổ sung, "Nghệ sĩ của bên sản xuất."

Anh chẳng buồn quan tâm hắn là nghệ sĩ của ai, chỉ nói: "Loại người dính chặt như kẹo dẻo, tôi không thích."

Lâm Kiều nghe như được kể chuyện cười, liền hỏi vặn: "Vậy anh thích ai? Ai anh cũng không thích, ngay cả bản thân mình còn chưa chắc."

Lời vừa thốt ra, cô lập tức nhận ra thất thố, sắc mặt khẽ biến, rồi im lặng.

Dẫu mồm miệng sắc bén, cô cũng không phải kiểu người cứ thích đâm vào chỗ đau của người khác.

Nhưng anh hình như chẳng để tâm, chỉ hơi mím môi, rồi buông lời bình thản: "Cũng không ngốc, mới quen tôi được bao lâu mà đã nhìn ra rồi."

Lâm Kiều chỉ lè lưỡi, không trả lời nữa.

Anh lại hỏi: "Còn chuyện Từ Khê là sao?"

So với Uông Thao, Từ Khê mới là người Giang Gia Kính chú ý từ sớm. Lúc trên phim trường, từ xa anh đã nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười.

Dĩ nhiên, cả cái weibo cô đăng hôm qua, anh cũng nhìn không sót chữ nào.

Có những lời vốn không nên hỏi, vì quan hệ giữa họ vốn rạch ròi, hỏi ra chẳng khác nào vượt rào.

Chỉ là thuận miệng, anh thản nhiên nhắc đến: "Trong đoàn phim trai đẹp đầy rẫy, như Từ Khê vừa nổi vừa đẹp trai, mê gái, em nên giữ mình, đừng phá luật."

Lâm Kiều suýt đảo mắt trắng: "Anh đang nói cái gì thế, chẳng qua quan hệ còn chưa tệ, chụp vài tấm ảnh hút fan thôi, cần gì anh phải lo như fan sự nghiệp. Huống hồ, tôi đang muốn dồn hết sức làm việc, anh không biết sao?"

Nói xong, cô trừng mắt nhìn anh.

Giang Gia Kính ngược lại chẳng buồn tranh cãi, chỉ nhìn thẳng vào cô.

Anh quan tâm nhất là sau khi cô yêu đương, anh sẽ mất đi một bạn tình hợp ý, còn ngoài ra, anh chẳng bận tâm. Nhưng nghĩ lại, cho dù mối quan hệ này chấm dứt thì thế nào, đàn bà ngoài kia đầy rẫy, tìm một người mới dễ như trở bàn tay.

Cả hai cùng bước vào nhà, vừa qua cửa, Lâm Kiều lập tức dang tay ôm lấy anh.

Anh cúi xuống siết cô vào lòng, dồn ép cô lên cánh cửa, nụ hôn nóng bỏng và gấp gáp trút xuống.

Lâu ngày không gặp, cả hai như củi khô bén lửa, điên cuồng quấn lấy nhau, rơi xuống lại bốc lên theo nhịp cháy bỏng.

Cô vốn hiếm khi nhường nhịn, vậy mà lần này đến cuối cùng mặt mày đỏ bừng, vừa khóc vừa nghẹn ngào cầu xin: "Giang Gia Kính, tha cho tôi, hoặc giết tôi cho nhanh đi."

Anh hít sâu, trầm giọng đáp: "Không tha." Rồi dồn lực xuyên phá, "Chết thì cùng chết."

Một tiếng rưỡi sau, sóng gió mới dần lắng lại.

Lâm Kiều dùng mũi chân hất lấy chiếc q**n l*t trên sàn, bước vào phòng tắm. Anh theo vào nhưng chẳng làm gì thêm, chỉ cùng tắm chung, sau đó cả hai gọi thêm người trong team cùng đi ăn tối, đến khách sạn thì đã hơn chín giờ.

Giờ này Lâm Kiều vốn không ăn gì, may mắn Kỳ Sơn đặt lẩu, cô có thể nhúng ít rau, không sợ béo.

Giang Gia Kính có đủ thói xấu, nhưng ít nhất anh không làm khó nhân viên nữ.

Biết Triệu Đế vắng mặt, mà Chu Tình cùng Lý Gia Thụy ăn chung sẽ thấy gò bó, anh đặc biệt bảo Kỳ Sơn chuẩn bị hai phòng riêng, để nhóm Lâm Kiều một phòng.

Hạ Trạch Nghĩa vốn muốn qua nịnh bợ, nhưng bị Kỳ Sơn chặn ngoài cửa, chẳng thể toại nguyện.

Ăn được nửa chừng, Lâm Kiều thấy Hạ Trạch Nghĩa chắc không dám quấy rầy nữa, bèn quay sang Giang Gia Kính hỏi: "Có gọi Kỳ Liên Sơn vào ăn không?"

"..." Không khí khựng lại vài giây, Giang Gia Kính nhíu mày, vẻ như muốn cười lại không cười: "Ai dạy em tùy tiện đặt biệt danh người khác thế?"

Lâm Kiều sững sờ, mới nhận ra mình lỡ buột miệng gọi ra biệt danh thường dùng sau lưng, đành bất lực nói: "Cũng tại Kỳ Sơn đặt cái tên dở, Kỳ Liên Sơn nghe thuận tai hơn, cứ cố tình bớt đi một chữ."

Giang Gia Kính chỉ liếc cô một cái, chẳng nói gì.

Cô lại hỏi: "Vậy có gọi anh ấy vào ăn không?"

Mỗi lần gặp Kỳ Sơn, Lâm Kiều đều thấy anh ta rất vất vả, giống như vệ sĩ toàn năng, khi thì lái xe, khi thì làm thư ký, lúc lại thành bảo tiêu. Mà vốn dĩ chức danh của anh ta là trợ lý cao cấp, cũng là cấp quản lý, thế mà bị Giang Gia Kính sai vặt thành thế này.

"Có phải trong lòng em lại mắng tôi là 'Giang bóc lột' không?" Giang Gia Kính như thể nhìn thấu suy nghĩ cô.

Anh giơ tay, thong thả tháo chiếc đồng hồ bạc triệu trên cổ tay, đặt nhẹ xuống bàn, ngón tay gõ nhịp mấy cái, mí mắt nâng lên, nhìn cô: "Anh ta là người kỹ tính, nếu em lôi được anh ta vào ăn xong bữa này, cái này là của em."

Lâm Kiều trố mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, mới chỉ đến tầm tay đã khiến cô hoa mắt.

Nhìn lại dáng vẻ Giang Gia Kính như chắc chắn cô không làm được, lửa giận trong lòng càng bốc lên, cô lập tức nhận kèo.

Vừa khéo, cô định ra cửa gọi Kỳ Sơn, lại chạm mặt ngay Uông Thao.

Anh ta đang cùng bạn bè đoàn phim ăn ở phòng bên, hơi men bốc nồng, mặt đỏ phừng phừng.

Lâm Kiều hững hờ chào một tiếng, vốn định vào phòng chờ anh ta đi rồi mới ra lại.

Ai ngờ vừa chạm vào tay nắm cửa, anh ta đã gọi phía sau: "Này, Lâm Kiều."

Cô quay đầu, thấy anh ta ngượng nghịu, chậm rãi hỏi: "Cô... có bạn trai chưa?"

Đột ngột quá.

Đến cả Kỳ Sơn cũng không nhịn được mà quay sang nhìn Uông Thao. Lâm Kiều vốn đã mơ hồ nhận ra hảo cảm của anh ta, nhưng khi nghe lời tỏ tình thẳng thừng như vậy vẫn có chút sững sờ.

"Chưa." Lâm Kiều cười nhạt, đáp khéo: "Công ty cấm yêu đương."

Nói vậy tức là từ chối rồi. Cô vừa dứt lời liền toan bỏ đi, nhưng Uông Thao lại chộp lấy tay cô: "Lâm Kiều, đừng đi."

Cô khựng người, anh ta liền thừa thế kéo cô vào lòng.

Lâm Kiều giãy giụa, không thoát được, đang định vung tay tát một cái thì Kỳ Sơn đã bước đến, một phát gạt Uông Thao ra xa mấy mét, mặt lạnh tanh cảnh cáo: "Thưa anh, xin buông tay."

Bình Luận (0)
Comment