Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 19

Lâm Kiều tắt màn hình điện thoại, ly rượu vẫn khẽ đong đưa trong tay.

Vài giây sau, cô nâng tay, hướng về phía nhà sản xuất nói: "Anh Từ, sếp Giang không thích mấy chuyện kính rượu, nhưng dù thế nào tôi cũng phải kính ông một ly, cảm ơn ông đã lựa chọn tôi từ đầu."

Cô sẽ không thật sự đi kính rượu Giang Gia Kính.

Anh không uống thì hóa ra cô tự rước lấy nhục; anh mà uống, chẳng phải rõ ràng cho người khác thấy cô đặc biệt sao?

Cô đâu có ngốc đến vậy, tự đưa mình vào thế khó xử.

Cho nên tin nhắn vừa rồi chỉ là ngẫu hứng thoáng qua, vốn chẳng có ý nghĩa gì.

"Được, được, nữ chính kính tôi, sao tôi có thể không uống chứ." Dù ở góc độ nào, nhà sản xuất cũng không có lý do để từ chối.

Ôn Kiến Bạch lập tức đứng ra, rót đầy ly cho ông ta.

Lâm Kiều cầm rượu vang, còn nhà sản xuất thì uống rượu trắng, cũng coi như một kiểu quân tử hòa mà không đồng.

Nhà sản xuất nói: "Ly rượu này, tôi cũng mượn để chúc sự nghiệp diễn xuất của cô ngày một thăng hoa, sau này nổi đình nổi đám."

Lời vừa dứt, ông ta ngửa cổ uống cạn.

Lâm Kiều cũng không kém, theo ngay sau, uống sạch rượu trong ly, sau đó úp ngược ly xuống bàn, biểu thị thành ý.

Nhà sản xuất cười: "Nhưng sau này cô nổi tiếng rồi đừng quên tôi đấy. Đến lúc tôi tìm cô đóng phim, cô phải nhận nhé."

"Không thành vấn đề, đến khi đó nếu ông có kịch bản hay, nhớ nghĩ đến tôi đầu tiên." Những lời khách sáo ai cũng nói được, Lâm Kiều cũng chẳng ngoại lệ.

Cứ thế, trò chuyện xã giao tiếp diễn.

Kính rượu xong, Lâm Kiều tự giác ngồi im, ngoan ngoãn ăn cơm.

Giang Gia Kính không hề có động tĩnh gì, dường như đã quên sạch tin nhắn mà cô gửi.

Cho đến lúc gần tàn tiệc.

Mọi người kẻ cầm túi, người lấy điện thoại, chỉ có Giang Gia Kính vẫn ngồi yên, bỗng cất giọng: "Lâm Kiều, người khác không kính tôi thì thôi, nhưng chẳng phải cô cũng nên kính tôi một ly sao?"

Bị bất ngờ điểm tên, tay đang cầm túi của Lâm Kiều khựng lại, cô chậm rãi chớp mắt rồi mới quay đầu nhìn anh.

Anh ngồi đó, dáng vẻ ung dung bất động, đôi mày giãn nhẹ, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo, ánh nhìn dán chặt vào ly vang đỏ trước mặt vẫn chưa hề được động tới.

Cô hiểu rõ anh không phải người rộng lượng, nên cũng không thấy lạ khi anh cố tình ra đòn sau.

Rất nhanh, cô nở nụ cười: "Là tôi sơ suất rồi."

Cô cầm chai, rót thêm cho mình một ly, động tác dứt khoát, thần sắc tự tin, rồi giơ ly lên: "Sếp Giang, tôi kính anh."

Giang Gia Kính vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ hơi nhướng mi: "Triệu Đế dạy cô như thế sao? Kính rượu mà không nói lời nào, cũng gọi là kính sao?"

Lâm Kiều biết anh cố ý làm khó, sắc mặt suýt nữa thì sượng cứng.

Cô nghiến răng nuốt ngược nỗi bực nghẹn nơi ngực xuống.

Chỉ vài giây, cô đã kịp lấy lại dáng vẻ thản nhiên, mỉm cười đúng mực: "Sếp Giang, tôi chúc bộ phim 'Thiên Hạ' công chiếu độc quyền trên Phù Dao Phương Tiện sẽ đại bạo, chúc các nghệ sĩ dưới trướng anh ai nấy đều phi thăng. Ví dụ như tôi đây, nhất định sẽ khiến anh kiếm tiền đầy tay."

Câu nói ấy khiến cả bàn đều thoáng sững lại, ánh mắt nhìn cô bỗng thêm vài phần kính nể.

Đặc biệt là Ôn Thanh Vũ, nhớ đến bản thân vừa rồi, lại nhìn biểu hiện của Lâm Kiều, quả thực khác nhau một trời một vực.

Ngay cả Giang Gia Kính cũng có chút bất ngờ.

Đối diện sự khó xử, cô không hề trở mặt, nhưng cũng không ngoan ngoãn nghe theo; ngược lại còn khéo léo mượn lực, vòng vo một lượt, cuối cùng đem lợi lạc thu về cho mình.

Giang Gia Kính khẽ nhếch môi, ánh mắt thản nhiên rơi lên ly rượu trước mặt.

Thật ra ly rượu này chẳng có gì quan trọng. Anh buộc cô phải kính, chỉ vì tính cách cô vốn đã đủ ngông nghênh, anh không muốn cô có ảo tưởng được nuông chiều mà sinh hư.

Anh đứng dậy, khẽ gật đầu: "Tôi nhận rồi."

Anh xoay người bước đi, ly rượu vẫn nguyên vẹn đặt đó, từ đầu tới cuối, anh chưa từng uống một giọt.

Đó chính là đáp án sau cùng —

Cho dù cô kính, anh cũng sẽ không uống.

Người này từ khi nào lại trẻ con đến thế?

Lâm Kiều thật sự không biết nên tức giận hay bật cười.

Đợi bóng lưng Giang Gia Kính khuất hẳn nơi cửa, Ôn Kiến Bạch nhịn không được hỏi: "Sao thế, cô đắc tội anh ta à?"

Lâm Kiều lắc đầu: "Tính anh ta vốn dĩ không tốt, ai cũng chẳng đoán được. Bằng chứng là..." Cô quay sang hỏi Xa Nguyên, "Chúng ta cùng công ty, cậu cũng từng nghe qua rồi chứ?"

Xa Nguyên lập tức xua tay: "Ôi, tôi nào dám bàn tán sau lưng ông chủ."

Lâm Kiều bèn lè lưỡi, tùy ý bỏ qua chủ đề này.

Đêm đó về đến nhà, quả nhiên cô phát hiện Giang Gia Kính đã dọn sang khách sạn ở.

Cô thấy nhẹ nhõm, ung dung đi tắm rửa, rồi lên giường ngủ một mạch tới sáng. Hôm sau năm giờ, cô dậy sớm trang điểm, chuẩn bị cho buổi chụp ảnh cổ phong.

Cô chọn hai bộ tạo hình.

Một bộ là Hán phục xanh phấn theo chủ đề "Hoa tiên dưới trăng".

Một bộ là chiến bào đỏ thời Chiến Quốc, bối cảnh "Cổ đạo, hoàng hôn, ngựa gầy".

Bộ đầu tiên dàn dựng nhiều hoa cỏ, hương vị xuân nồng đượm. Đôi mắt to hơi xếch của cô vẽ eyeliner hồng đào, trung hòa nét lạnh lùng kiêu ngạo vốn có, thêm vào mấy phần mê hoặc.

Ôm hoa uống rượu, soi gương ngắm sắc, sáng rỡ mà vẫn giữ nét dịu dàng con gái.

Bộ còn lại lại ngập tràn chất cảm của phim Hồng Kông thập niên trước, tái hiện khung cảnh giang hồ mờ ảo xa vời chỉ qua một dáng lưng.

Một thân đỏ rực mà vẫn ẩn chứa vẻ thâm trầm u uẩn, đi mãi không quay đầu, một ánh nhìn đã tựa ngàn năm.

Người đẹp thì nhiều, nhưng ống kính vốn tàn nhẫn, chỉ đẹp thôi chưa đủ, phải đẹp đến mức quá đà mới đủ sức bật.

Bởi thế, chỉ có một phần nhỏ nghệ sĩ có thể dựa vào ngoại hình mà đứng vững trong giới giải trí.

Mà diễn viên lại có tiêu chuẩn hoàn toàn khác.

Trong thế giới phim ảnh, cái đẹp thậm chí mất đi tác dụng, quan trọng hơn là khí chất và thần vận — thứ mơ hồ khó nói rõ, vẫn thường được gọi là "tướng diễn viên".

Mà Lâm Kiều lại vừa khéo sở hữu cả hai.

Tại phim trường, nhiếp ảnh gia đã không biết bao lần khen ngợi rằng Lâm Kiều là nữ diễn viên có sức biểu đạt tốt nhất mà mình từng chụp. Cô gần như không có ảnh hỏng, chẳng kén góc độ, biểu cảm cảm xúc luôn đánh trúng lòng người.

Sau những lời tán dương ấy, ai nấy lại đều kinh ngạc, hỏi vì sao cô vẫn chưa nổi tiếng.

Lâm Kiều chỉ mỉm cười cho qua: "Nhận lời chúc lành của các anh chị, chắc cũng sắp rồi."

Trong lòng cô lại lặng lẽ lè lưỡi, thầm nghĩ: Dù sao cũng đâu thể nói thật rằng, rượu ngon cũng sợ ngõ sâu chứ?

Cô không muốn đem thành công gán hết cho năng lực và nỗ lực của bản thân, rồi lại đổ sạch thất bại cho vận mệnh trớ trêu. Như thế thì quá bất công với "vận khí".

Ngày hôm ấy, Lâm Kiều dậy từ khi trời còn chưa sáng, bận rộn quay đến tận khi trời tối mới kết thúc. Về đến căn hộ ở Nam Giang Nhất Hào, cô lập tức phát hiện trong nhà có người.

Giang Gia Kính lại trở về rồi.

Anh ngồi thụp xuống sofa, trên bàn thấp đặt rượu vang, xô đá cùng chiếc ly pha lê cao trong suốt.

Phòng không bật đèn, cô vừa bật sáng, anh liền quay đầu nhìn, thản nhiên hỏi: "Về rồi à?"

Cô khẽ "ừ" một tiếng rồi bước lại gần. Chưa kịp đứng sát, anh đã vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo thẳng cô ngồi vào lòng mình.

Lúc này Lâm Kiều đã thay lại trang phục hiện đại, búi tóc cũng tháo xuống, chỉ còn lớp trang điểm chưa kịp tẩy.

Để hợp với màu son đỏ thắm, đuôi mắt cô gắn hàng mi cáo, chớp nhẹ cũng mang theo đường nét sắc sảo, làm dịu đi vẻ trong trẻo nơi đồng tử, lại thêm vài phần mềm mại quyến rũ.

Thực ra Giang Gia Kính đã định đến từ tối qua.

Chỉ là khi ấy anh không uống ly rượu cô kính. Nếu lại tự tìm đến, chẳng khác nào cúi đầu xin lỗi, mà anh không muốn để cô nghĩ vậy.

Trên đường từ nhà hàng về khách sạn, anh đã nghĩ rất nhiều.

Anh bật sáng điện thoại, nhìn tin nhắn cô gửi trên bàn rượu, nhớ tới vẻ ranh mãnh khi ấy, nhớ tới dáng vẻ cô trước mặt người khác luôn nhún nhường, nhưng trước mặt anh lại cào cắn ngang ngược. Trong thoáng chốc, anh thật sự không chắc việc để cô ở bên mình, có phải là một sai lầm.

Anh hỏi Kỳ Sơn: "Cậu nói xem, đưa cô ấy về bên cạnh tôi, có phải sai lầm không?"

Kỳ Sơn im lặng hồi lâu mới đáp: "Trước giờ ngài chưa từng hỏi loại câu này."

Câu ấy khiến anh trầm mặc suốt chặng đường. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh kết luận —

Tùy duyên, thuận theo mà thôi.

Vì thế, đêm nay anh lại quay về.

Dẫu chiếc giường trong phòng tổng thống có mềm mại đến đâu cũng chẳng bằng có mỹ nhân trong lòng, mới không phụ một đêm xuân mộng mị.

Giờ phút này, Giang Gia Kính ôm chặt Lâm Kiều, chẳng nghĩ ngợi gì mà cúi đầu hôn cô. Nhưng cô lại né tránh, nghiêng mặt hỏi: "Anh coi chỗ này của tôi là thanh lâu sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

Anh lặng lẽ nhìn cô, nhẫn nại hỏi: "Sao em lại nổi giận nữa vậy?"

Ánh mắt cô oán hờn dừng trên chiếc ly rượu trên bàn, như thể chẳng nghe thấy lời anh, chỉ tự lẩm bẩm: "Hôm qua rượu mời không uống, hôm nay lại mò đến uống rượu phạt à."

Đến lúc ấy anh mới hiểu, hóa ra cô còn giận dỗi chuyện hôm qua.

Anh bật cười, vòng tay chậm rãi trượt ra sau lưng cô, bắt đầu cởi khuy áo: "Em mỗi lần đều vô lý. Rõ ràng tối qua chính em nhắn hỏi chuyện kính rượu, rồi lại mặc kệ tôi, quay sang vui vẻ uống với người khác. Sao lại không cho tôi 'trả đũa' chút xíu chứ?"

Cô hất tay anh ra, còn đẩy mạnh một cái, mượn lực nhảy khỏi người anh.

Đứng trước mặt anh, cô nghiến răng: "Nhưng cuối cùng tôi vẫn kính anh. Anh không uống thì cũng coi như đã trả thù xong rồi. Giờ còn lôi chuyện cũ ra, ý gì? Muốn tính riêng nữa à? Tôi không đồng ý!"

Nói rồi cô quay lưng định bỏ đi.

Anh lại kéo cô về lòng, kiên nhẫn dỗ dành: "Đúng, đúng như em nói, tôi tới uống rượu phạt đây."

Anh vừa dịu dàng tháo bỏ lớp ràng buộc trên người cô, vừa thong thả nói: "Sáng mai tôi phải đi, có lẽ lần gặp tới là khi em đóng máy quay về Bắc Kinh. Xuân tiêu ngắn ngủi, em thật sự muốn phung phí sao?"

Lâm Kiều lạnh lùng bật cười: "Anh đang dọa tôi à?"

"Không phải dọa, là cảnh báo. Tôi đang cảnh báo chính mình." Ngón tay anh vừa vội vã vừa nóng rực trên da thịt cô, tay còn lại cầm ly rượu, "Tôi kính em một ly, coi như tạ lỗi."

Lâm Kiều lạnh nhạt nhìn động tác ấy, ngoài mặt thì là uống rượu, nhưng mục đích lại rõ ràng, chỉ muốn chen vào cơ thể cô.

Trong lòng cô không nhịn được cười khẩy: Đàn ông đúng là loài động vật nửa th*n d***.

Nhưng phải nói thật, tay anh vừa hô phong hoán vũ, ý chí của cô cũng chẳng vững vàng.

Cô muốn thuận theo lòng mình, nhưng lại không cam tâm cứ thế thuận theo ý anh.

Cô nhận lấy ly rượu, mí mắt khẽ chớp, trầm ngâm giây lát. Ngay sau đó cổ tay khẽ lật, chất lỏng đỏ sẫm tung tóe, không sót một giọt, tất cả hắt lên người Giang Gia Kính.

Yết hầu, xương quai xanh, áo thun trắng — trong chốc lát đều loang đỏ một mảng.

Cảnh tượng ấy quá đỗi chấn động: như máu, như ngọc dịch, như ngọn lửa, ủ men hương vị điên cuồng cuồng nhiệt.

Thái dương Giang Gia Kính giật mạnh, gân xanh nổi rõ.

Ánh mắt vốn đã ngập ba phần t*nh d*c bỗng chốc hóa thành u ám, sát khí lạnh lẽo bốc lên.

Lâm Kiều bị cơn giận ấy giam chặt, không thể thoát, nhưng khóe môi lại chầm chậm cong lên.

Ngay khoảnh khắc anh sắp bùng nổ, cô liều lĩnh kéo cổ áo anh, cúi xuống, đôi môi mềm lướt qua yết hầu, một ngụm một ngụm l**m mơn man nơi khiến người ta say lịm.

Mùi rượu vang hòa với hương phấn nữ, càng khiến hơi thở anh dồn dập.

Cơ thể theo bản năng run rẩy, căng thẳng, sụp đổ, say đắm, cuối cùng cũng dẫn linh hồn lạc lối về nơi nó thuộc về.

Cô cảm nhận anh siết mạnh, gắng gượng chịu đựng, vẫn mỉa mai: "Chẳng phải chính anh nói muốn uống rượu phạt sao."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng: "Đây không phải rượu phạt. Em biết rõ điều tôi sợ nhất là gì."

Phải, cô biết.

Theo lẽ thường, cô nên lạnh lùng đẩy anh ra ngoài, anh càng muốn thì càng không cho, đó mới là trừng phạt.

Ban đầu cô cũng định như vậy. Nhưng rồi cô bỏ qua.

Bởi những toan tính quanh co đó chỉ dành cho tình nhân. Còn với anh, cô không muốn dùng thái độ của bạn gái để đối diện.

Huống hồ, cơn giận của cô vốn chỉ liên quan đến công việc, chẳng hề dính dáng đến chuyện riêng tư giữa hai người.

Đổ cả ly rượu lên người anh, xem như trút hết bực bội.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh cô, lại hỏi một lần nữa: "Vậy vì sao vẫn cho tôi gần gũi?"

"Vì tôi khao khát anh. Giây phút này, đặc biệt đặc biệt muốn anh. Và chỉ muốn mình anh." Đó là lòng tham không che giấu nhất của Lâm Kiều.

Trong khoảnh khắc ấy, Giang Gia Kính lại chấn động đến tận đáy lòng.

Tựa như linh hồn mất kiểm soát, bị người ta nhổ bật cả gốc rễ.

Anh nhìn dáng vẻ cô lúc quên mình, lần đầu tiên trong lòng dấy lên một cảm giác rạn nứt.

Thật sự dù có nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu nổi sự kỳ lạ và quái dị này.

Anh không yêu cô, thậm chí cũng chẳng thích cô.

Thế nhưng sự cuồng nhiệt say mê ấy của cô lại chạm đúng vào chỗ sâu kín nhất trong dục tính của anh, không ai ngoài cô có thể mang đến cảm giác ấy.

Bất kể là sự bướng bỉnh chết người, hay vẻ phong tình biến ảo của cô, đối với anh, tất cả đều là liều thuốc k*ch th*ch trí mạng.

"Tôi cũng muốn em."

Anh ôm chặt lấy cô, từng chữ một rõ ràng: "Ngay lúc này, chỉ muốn em."

Sau cùng, mọi thứ dần lắng lại.

Hai người nhắm mắt thở nhẹ. Cô như thường lệ quay mặt về phía anh, còn anh lại xoay lưng, hơi cuộn mình lại.

Cô đành tựa đầu vào lưng anh, ôm ngang eo như ôm một con gấu bông lớn, chọn tư thế thoải mái nhất để ngủ.

Nhưng cuối cùng, cả hai lại đều lạ lùng không sao chợp mắt.

Một lúc sau, cô hỏi: "Mấy giờ anh đi?"

"Sáng mai."

"Tôi biết là sáng mai, nhưng khoảng mấy giờ?"

"Không rõ. Chuyện này tôi chẳng cần nhớ, đến lúc sẽ có người nhắc."

"..." Cô nghẹn lời, không nói thêm.

Lại là một khoảng lặng.

Ước chừng nửa tiếng sau, anh lên tiếng: "Ở đoàn phim, tốt nhất em đừng để xảy ra xung đột với bất kỳ ai nữa. Tiểu nhân khó phòng, tuy không sợ, nhưng cũng chẳng có lý do gì không né tránh."

"Được." Cô cười nhạt, cảm thấy cuối cùng anh cũng có chút dáng dấp của một ông chủ.

"Còn Hạ Anh Diệu." Anh nhắc đến cái tên ấy, "Tôi thấy em xử lý gần xong rồi, có cần tôi tung ảnh hắn với bạn trai ra ngoài không?"

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện cô bị bịa đặt tin đồn xấu. Trong lòng cô vốn đã nghĩ, sao có thể anh lại không biết.

Nhưng với cô, việc đó một là không cần làm ầm lên, hai là tự mình cô có thể giải quyết.

Cô nói: "Không cần đâu."

Anh nghe xong, chỉ trầm mặc, không nói gì thêm.

Qua rất lâu sau, anh mới thốt ra: "Sao em vừa khiến tôi bớt lo, lại vừa khiến tôi chẳng thể yên tâm thế này."

Cô lập tức phản bác: "Tôi có chỗ nào khiến anh không yên tâm?"

"Em khiến tôi yên tâm, mà còn công khai cãi nhau với nữ minh tinh sao?" Anh chất vấn ngược lại.

Lần này, anh hiếm hoi lộ ra giọng điệu nghiêm túc, không phải quan tâm, cũng chẳng phải dịu dàng, mà giống hệt một người đi trước đang kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tôi biết em trọng nghĩa khí, nhưng đừng lúc nào cũng muốn ra mặt thay người khác. Trợ lý của em lần trước giúp nữ minh tinh mang giày, nói to cũng chẳng to, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, chẳng tính là chuyện gì. Cô ấy không thể làm trợ lý cho em cả đời, sớm muộn gì cũng phải tự bước ra ngoài. Khi còn trẻ, va vấp vài lần, chịu chút khổ cực, chưa chắc đã là chuyện xấu."

"Tôi..." Cô vừa định mở miệng.

Anh lại chặn lời cô: "Tôi biết, em muốn mắng tôi là không có lương tâm. Nhưng em là nghệ sĩ của tôi. Cho dù giá trị nhỏ nhoi mà một nghệ sĩ mang lại không đáng để tôi bận tâm, nhưng đã cùng một chiến tuyến, tôi không có lý gì lại hại em."

Giọng anh vẫn nhạt nhòa, nhưng từng chữ từng chữ lại vang rõ bên tai: "Những gì tôi vừa nói quả thật lạnh lùng, nhưng xã hội này còn lạnh lùng hơn tôi gấp nhiều lần. Nỗi khổ không đáng chịu thì đừng miễn cưỡng mà chịu, còn nỗi khổ đã định phải nếm thì tránh không thoát. Có tránh thì sớm muộn gì nó cũng sẽ trở lại bằng một cách khác. Không ai có thể dễ dàng né khỏi những chướng ngại mà số phận đặt sẵn trên đường. Em hiểu không?"

Anh nói một tràng dài, thật ra cô cũng chẳng có ý muốn phản bác.

Người sống trong xã hội, rốt cuộc đều phải nếm trải gian khổ, con nhà thường dân lại càng như thế — điều này cô đều hiểu.

Vừa rồi cô định nói gì, thật ra chỉ là vì bất ngờ —

Anh nghĩ như vậy sao?

Ngay cả Hạ Trạch Nghĩa cũng cho rằng cô chỉ mượn nỗi khổ của Chu Tình để báo thù riêng mình. Thế mà anh lại thật sự tin cô chỉ muốn đòi công bằng cho Chu Tình ư?

Lâm Kiều lặng thinh hồi lâu, rồi chỉ đáp gọn một câu: "Được."

Anh không nói thêm gì, cô cũng khép mắt lại, lặng yên không thốt thêm lời nào.

Một lát sau, tiếng thở đều đều vang lên, cô đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment