Trên đường đi, toàn thân Lâm Kiều run rẩy, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt, cô phải cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay mới miễn cưỡng nhịn được không òa khóc. Nhưng cảm xúc căng thẳng trong phòng bao lúc nãy quá mạnh mẽ, cô chẳng thể nào kìm nén nổi. Cô bước nhanh đến một góc vắng người, mượn lùm trúc xanh làm chỗ che chắn, úp mặt vào tường, sau đó mới cho phép những giọt nước mắt rơi xuống.
Cô biết bản thân vừa rồi đã hơi quá trớn, nhưng để nắm lấy cơ hội, không thể không mạo hiểm.
Người đàn ông kia quá lạnh lùng cứng rắn. Đối phó với loại người như vậy, hoặc là mềm mại đến mức có thể hóa giải tất cả, lấy nhu thắng cương; hoặc phải cứng rắn đến cùng, còn cứng rắn hơn cả anh ta! Lâm Kiều tuy chán ghét sự cứng cỏi của Tang Bình, nhưng rốt cuộc vẫn thừa hưởng sự cứng cỏi đó. Cô không phải kẻ mềm yếu, chẳng thể giả vờ nhu thuận, nên đành chọn cách lấy cứng chọi cứng.
Tất nhiên, không thể phủ nhận khi thốt ra những lời ấy, trong cô cũng có chút thôi thúc muốn tranh một hơi thở, nhưng nhiều hơn cả là để chứng tỏ quyết tâm của mình.
Anh tanói cô thiếu tính sói ư?
Vậy thì cô sẽ cho hắn thấy tính sói của mình.
Khóc một lúc, Lâm Kiều gắng gượng bình tâm, lấy gương ra soi, sau khi chắc chắn lớp trang điểm không sứt mẻ rồi mới quay lại buổi tiệc. Bà Chu đang mải giao tiếp, cô không tiện quấy rầy, bèn lấy một ly champagne, định tìm chỗ ngồi và nhân tiện nhắm đến mục tiêu tiếp theo.
Cô vốn không phải hạng đàn bà ngồi yên chờ chết.
Vừa ngồi xuống sofa, liền nghe một tiếng gọi: "Lâm Kiều!"
Là Hạ Trạch Nghĩa.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi tiến lại, hạ giọng gầm lên: "Cô cũng giỏi hại người thật!"
Lâm Kiều biết mình có lỗi, quả thật lúc nãy cô cố tình né tránh chuyện hợp đồng, bởi hiểu rằng chỉ cần sơ hở, chắc chắn sẽ bị loại thẳng, mất sạch cơ hội gặp Giang Gia Kính.
Cô cười gượng: "Sếp Hạ, thật sự xin lỗi. Nhưng tôi cũng bị oan lắm, trợ lý Kỳ xuất hiện quá đột ngột, có vài chuyện tôi chưa kịp nói rõ thì đã bị đưa đi gặp sếp Giang rồi."
Dù nói vậy, cô vẫn phải tìm cách gỡ gạc, đẩy trách nhiệm sang bên thứ ba là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Nhưng lần này Hạ Trạch Nghĩa không mắc mưu.
Dù ngày trước anh vào công ty nhờ quan hệ, cách hành xử cũng chẳng cẩn trọng, nhưng Giang Gia Kính không bao giờ để một kẻ vô dụng ngồi vào vị trí quan trọng. Lỡ dại một lần không có nghĩa lúc nào cũng hồ đồ. Anh cũng biết lúc này không phải để truy cứu, hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Sếp Giang gật đầu chưa?"
Trái tim Lâm Kiều như bị kim châm, gượng cười: "Chưa."
Hạ Trạch Nghĩa ôm trán, quả nhiên như dự đoán.
Ba giây sau, anh ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn: "Nghe đây, bất kể dùng cách nào, nhất định phải để anh ta ký với cô."
Lâm Kiều chưa hiểu.
Anh ta trợn mắt: "Có vậy tôi mới coi như có công giới thiệu! Đến lúc đó nhờ anh tôi nói đỡ vài câu, may ra còn được giữ lại công ty!"
Lâm Kiều bật cười bất đắc dĩ. Thật ra cô vốn định thôi không cố chấp chuyện Phù Dao nữa, nhưng nghe vậy lại chợt lóe một ý nghĩ.
Nói cho ngay, cô muốn thắng. Muốn khiến một kẻ từng xem thường mình cuối cùng lại cam tâm ký hợp đồng, dốc sức nâng đỡ cô, biến anh ta thành bậc thang cho con đường thành danh của mình.
Huống hồ, dẫu khó khăn, đó cũng là hy vọng hiếm hoi.
Cô khẽ hỏi: "Thế thì anh giúp tôi nhé?"
Không ngờ vào lúc này cô còn mặc cả, Hạ Trạch Nghĩa tức đến nỗi suýt bóp nát ly rượu, cuối cùng vẫn cắn răng: "Được, giúp!" Anh còn không quên nhắc: "Thành công rồi thì đừng quên kéo tôi một tay."
Lâm Kiều nâng ly, "keng" một tiếng giòn tan, ánh mắt xoay chuyển, khẽ nở nụ cười tinh nghịch: "Có phú quý thì chớ quên nhau."
Nụ cười của cô phong tình đến mê hoặc, khiến ánh đèn pha lê rực rỡ cũng kém phần rực rỡ. Da đầu Hạ Trạch Nghĩa tê dại, nghĩ đến việc chính mình chỉ vì nhan sắc này mà bị mê hoặc mới hồ đồ dẫn dắt cô vào. Đến nước này, anh chỉ còn cách tin vào trực giác của mình, ngửa đầu, uống cạn một hơi.
*
"Bảo cậu đến giải vây, ai cho phép cậu dẫn loại đàn bà này tới đây?" Sau khi Lâm Kiều rời đi, hồi lâu Giang Gia Kính mới thu lại ánh mắt, day day ấn đường, tựa hồ vẫn chưa tiêu hóa hết những lời của cô.
Kỳ Sơn mặt không đổi sắc: "Vốn định tìm cớ mời ngài ra ngoài, đúng lúc gặp được, tôi nghĩ có người ngoài ở đó thì lão gia càng khó phát tác."
Nhắc đến Giang Vinh Tiên, toàn thân Giang Gia Kính liền lạnh lẽo, gương mặt sa sầm rõ rệt. Kỳ Sơn chỉ đành lái sang chuyện khác, hỏi: "Cô ấy khiến ngài không vui sao?"
Giang Gia Kính khẽ hừ: "Kỳ Sơn, cậu biết cái gì gọi là 'muốn nổi đến phát điên' không?" Kỳ Sơn hơi sững, chưa kịp đáp, anh đã tự nói tiếp: "Loại như cô ta chính là như vậy."
Trong đầu Kỳ Sơn thoáng hiện bóng dáng người phụ nữ ấy, hơi ngạc nhiên. Anh ta rất hiếm khi nghe Giang Gia Kính bình luận về ai, giờ lại không biết nên đáp thế nào.
Ngược lại, Giang Gia Kính nhanh chóng hỏi: "Đúng rồi, chuyện Cao Phù Đồng xử lý thế nào?"
"Làm theo lời ngài, giao vai nữ chính Nam Kha Mộng cho cô ta. Tuy cô ấy không mấy vui vẻ, nhưng cũng dứt khoát ký hợp đồng." Kỳ Sơn nhìn sắc mặt anh mà đáp.
"Không vui là phải." Không hiểu sao, Giang Gia Kính lại nhớ tới lời Lâm Kiều, nói tiếp: "Dẫu sao đâu phải ai cũng chịu chấp nhận cái gọi là 'quy tắc ngầm'. Nhất là Cao Phù Đồng, đến giờ sự nghiệp thuận gió thuận nước, đã có thể sạch sẽ đường hoàng đi lên, vậy hà tất phải tự làm bẩn mình nửa chừng."
Kỳ Sơn gật đầu.
Giang Gia Kính bỗng cười: "Ông già chẳng phải vẫn chê tôi làm việc quá tuyệt tình sao, vậy tôi sẽ cho ông ta thấy sự 'ôn hòa' của tôi. Sinh nhật Giang Gia Huệ ngày bốn tháng sau, bảo thư ký sắp xếp trống lịch, tôi phải đi dự, nhân tiện chuẩn bị một món quà thật lớn."
Kỳ Sơn gật đầu đáp lời.
*
Sau khi Lâm Kiều và Hạ Trạch Nghĩa bắt tay, cả hai lập tức bắt đầu vì mục tiêu chung mà nỗ lực.
Người ta thường nói, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Chiều hôm ấy, Hạ Trạch Nghĩa vừa bị sa thải liền rủ Lâm Kiều đi ăn. Sau bữa, anh ta lại thao thao bất tuyệt về thân thế của Giang Gia Kính: "Cô biết hôm đó vì sao lão gia phải tìm đến Giang Gia Kính không?"
Lâm Kiều lắc đầu.
Hạ Trạch Nghĩa cười: "Vì Giang Gia Kính đánh gãy sống mũi Tôn Thừa. Cô biết Tôn Thừa là ai không? Tôi đoán chắc là không đâu. Vậy Giang Gia Huệ, cô có nghe qua chưa? Cũng chưa đúng không, thôi được rồi, nghe tôi kể kỹ đây..."
Trán Lâm Kiều như nổi ba vạch đen, cô nào có trả lời gì, mà anh ta lại tự hỏi tự đáp, chẳng khác nào đang diễn độc thoại tấu hài. Cô đành làm mặt quỷ trong lòng, mỉm cười bất lực, rồi lắng nghe màn "khoa giáo" của anh ta.
Giang Gia Kính sinh ra trong một gia tộc hiển hách.
Thế nhưng, sau lớp vỏ ngoài hào nhoáng của những gia đình quyền thế lại chẳng biết giấu bao nhiêu câu chuyện dơ bẩn, hôi thối.
Quan hệ giữa Giang Gia Kính và Giang Vinh Tiên vốn chẳng tốt đẹp gì, thậm chí có thể nói là vô cùng tồi tệ.
Mẹ của Giang Gia Kính là vợ cả của Giang Vinh Tiên. Năm xưa bà vì một lần sảy thai mà cơ thể tổn hại, mãi chẳng thể mang thai thêm. Giang Vinh Tiên liền vin vào cớ "nối dõi tông đường" mà công khai ngoại tình. Thế nhưng, ông ta dường như mệnh khắc nam nhi, hoặc giả ông trời hữu ý trêu ngươi, nuôi dưỡng bao nhiêu tình nhân, sinh ra bảy tám đứa con, vậy mà chẳng đứa nào là con trai.
Đến khi Giang Gia Kính chào đời, Giang Vinh Tiên đã bước sang tuổi bốn mươi hai, còn mẹ anh cũng đã hơn bốn mươi. Lại thêm thân thể vốn yếu, gắng gượng được ba năm thì bà qua đời.
Chưa đầy một năm sau khi mất vợ, Giang Vinh Tiên liền tái hôn.
Nói là tái hôn, thực chất là đem tình nhân lâu năm nâng lên chính thất.
Người phụ nữ đó từng sinh cho ông hai cô con gái: con cả tên Giang Gia Huệ, hơn Giang Gia Kính tận mười lăm tuổi; con thứ là Giang Gia Lệ, lớn hơn anh bảy tuổi. Bà ta không phải người được sủng ái nhất, nhưng lại môn đăng hộ đối nhất — tiểu thư của một tập đoàn công nghệ, một thiên kim tiểu thư chính hiệu.
Có lần khi Giang Gia Kính vướng tin đồn với vài cô người mẫu, Giang Vinh Tiên giận dữ, hằn học nói: "Đừng có đem mấy thứ rẻ tiền hôi tanh về giường. Diễn viên rốt cuộc cũng chỉ là diễn viên, không phải loại đàn bà nào cũng xứng bước vào cửa nhà họ Giang. Đàn ông hạng nhất thì tất nhiên phải tìm đàn bà hạng nhất."
Khi ấy, Giang Gia Kính chỉ cười nhạt, đáp lại: "Đúng thế. Đàn ông hạ lưu dĩ nhiên chỉ tìm đàn bà hạ lưu."
Câu nói ấy khiến Giang Vinh Tiên tức đến tím mặt, tháo ngay thắt lưng ra quật con trai tới tấp.
Mỗi nhát roi đều nặng nề, xé da rách thịt, thế nhưng Giang Gia Kính lại phá lên cười, gào lớn: "Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!"
"Khoan đã!"
Nghe đến đây, Lâm Kiều không nhịn nổi nữa, vội ngắt lời: "Ờ... chuyện riêng tư thế này, sao anh biết được?"
Ai ngờ Hạ Trạch Nghĩa đảo mắt một vòng, chắc như đinh đóng cột: "Quan hệ bất hòa giữa Giang Gia Kính và gia đình vốn chẳng phải bí mật trong tập đoàn Phù Dao. Còn mấy chi tiết kia đều là chuyện nghe được bên ngoài thôi. Tôi kể cho cô được cả một rổ."
Lâm Kiều hít mạnh một hơi, trong đầu bỗng như loạn thành mớ dây điện rối, trăm suy nghìn nghĩ ùn ùn kéo đến. Cô trợn mắt, chẳng kịp che giấu cảm xúc mà gắt lên: "Tôi hỏi anh chuyện nghiêm túc, sao anh lại buôn dưa lê với tôi? Các anh rảnh quá, ngồi bịa cả 'Nửa đời trước của sếp' hả?"
"..." Hạ Trạch Nghĩa đưa tay ôm trán, rồi chậm rãi đáp: "Ý chính của tôi là, cô phải nhìn từ gia đình gốc để phân tích con người sếp Giang. Có thế mới hiểu được tính tình của anh ta."
Nghe thì có vẻ bông đùa, nhưng câu sau cùng lại không hề sai.
Những chuyện bí mật nhà họ Giang khiến Lâm Kiều chấn động. Bởi trước đây, Chu San từng nói, Giang Gia Kính lập nên Phù Dao Ảnh Nghiệp khi mới hai mươi tuổi, là nhờ Giang Vinh Tiên ưu ái, chịu rót vốn cho anh thử sức.
Vì vậy cô luôn nghĩ Giang Gia Kính được gia đình cưng chiều, nên mới xem cuộc cãi vã hôm nọ chỉ là mâu thuẫn thường tình giữa cha con.
Thế nhưng, nếu những lời Hạ Trạch Nghĩa kể là thật, thì mọi suy đoán trước kia của cô đều phải đảo lộn.
Cô liền bắt đầu phân tích con người Giang Gia Kính như thể viết một bản tiểu sử nhân vật: bề ngoài lạnh lùng xa cách, kỳ thực từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương. Chỉ cần ai đó cho chút ấm áp, anh liền dễ dàng bị dẫn dắt.
Ôi, Lâm Kiều không nhịn được thở dài — đúng chuẩn một nam chính phim thần tượng.
Cô ngừng lại giây lát, rồi hỏi: "Anh vẫn chưa nói, hôm qua Giang Vinh Tiên tìm Giang Gia Kính để làm gì."
"À, suýt thì quên mất." Hạ Trạch Nghĩa uống một ngụm trà hoa nhài lạnh rồi tiếp: "Con trai của Giang Gia Huệ, tên Tôn Thừa, vừa tròn mười tám, bắt chước người ta ăn chơi trác táng. Nó nhắm trúng Cao Phù Đồng của công ty chúng ta, định giở trò c**ng b*c. Hôm đó sếp Giang có mặt ở hội sở, liền đưa Cao Phù Đồng đi, tiện tay dạy Tôn Thừa vài cú, nghe đâu còn đánh gãy sống mũi nó."
Cái tên Cao Phù Đồng, Lâm Kiều chẳng xa lạ. Năm kia nhờ một bộ phim tiên hiệp mà vụt sáng, tuổi đời còn rất trẻ, thậm chí nhỏ hơn cô một tuổi, xem như tiểu hoa cùng lứa.
Mới gần đây cô còn thấy Cao Phù Đồng mặc váy cao cấp bước trên thảm đỏ, ai ngờ sau ánh hào quang lại phải chịu cảnh khủng khiếp như vậy.
Trong khoảnh khắc, Lâm Kiều bỗng thấy Giang Gia Kính cũng đáng mặt đàn ông. Nhưng rồi nhớ tới cái vẻ cao cao tại thượng của anh ta, cô vẫn không sao có thiện cảm.
"Này, tôi nói chuyện, cô có nghe không đấy?" Hạ Trạch Nghĩa giơ tay phẩy trước mặt Lâm Kiều.
Cô giật mình, đáp gọn: "Hả?"
Anh ta quạt gió cho bớt nóng, rồi mới nói tiếp: "Tôi bảo, cho tôi số liên lạc của cô. Có tin gì tôi lập tức thông báo. Tôi sẽ thử sắp xếp để cô gặp được sếp Giang."
"À, được." Lâm Kiều mở điện thoại, hai người liền kết bạn WeChat.
Đêm đó, khi về nhà, Lâm Kiều trằn trọc mãi không ngủ được.
Không biết đến khi nào Hạ Trạch Nghĩa mới tạo cơ hội, nhưng trước mắt, cô phải tự chuẩn bị thật tốt.
Sáng hôm sau, cô đem toàn bộ đồ hiệu mình có đi bán, lấy tiền mua một chiếc váy mới thật đẹp, rồi đến thẩm mỹ viện làm liệu trình chăm sóc da.
Nghề này khi có việc thì kiếm được khoản lớn, còn nếu cả năm rưỡi không có phim thì chẳng có đồng nào.
Chăm sóc da coi như chi tiêu cố định của cô. Da vốn đã đẹp, nhưng để lên hình thì yêu cầu khắt khe, chẳng dám lơi là. Bình thường nếu dư dả, cô sẽ đi mỗi tuần một lần. Lần này đã ba tuần mới quay lại.
Mỹ phẩm ở nhà cũng đã cạn, cô mua lọ mới, nhưng chưa vội dùng. Cô cẩn thận cắt tuýp kem dưỡng đã vét sạch, móc ra chút còn sót, vẫn đủ dùng thêm dăm ba lần.
Cuộc sống như vậy, quen rồi cũng chẳng thấy khổ. Chỉ là trước khi ngủ, vô tình lướt WeChat, cô bắt gặp bạn trai cũ Tôn Tuyết Huân nay đang nổi đình đám đăng ảnh chiếc Rolex mới tinh, kèm dòng chữ: "Tiêu chút tiền nhỏ, giải tỏa áp lực."
Cô tức đến mất ngủ cả đêm. Liệu trình chăm sóc da coi như phí công vô ích...