Tôn Tuyết Huân hạ kính xe xuống nửa chừng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Kiều.
Lâm Kiều vốn không phải kiểu người thích dây dưa. Cô biết, nếu để Tôn Tuyết Huân mở lời trước, anh ta chắc chắn sẽ nói những câu quen thuộc, nhờ cô xin giúp để quay lại đoàn phim, rồi ra vẻ đáng thương, kể khổ, nói mình bị người khác hãm hại.
Cô đã quá chán mấy màn kịch đó, nên không vòng vo nữa, hỏi thẳng: "Tôi nhớ hồi còn đi học, anh không phải người như bây giờ."
"Ồ?" Tôn Tuyết Huân mỉm cười nhạt, thuận theo lời cô, dường như quên mất lý do chính mình đến đây: "Vậy hồi đó tôi là người thế nào?"
"Trong sáng, dịu dàng."
Lâm Kiều đáp không chút do dự.
Hai chữ tưởng bình thường, nhưng rất ít ai có thể được người khác dùng để mô tả như vậy.
Tôn Tuyết Huân hơi sững lại, rồi bật cười: "Thì ra trong mắt em, tôi từng tốt như thế."
"Nếu không, tôi chọn anh làm gì?" Lâm Kiều hỏi ngược lại. "Tuyết Huân, anh biết mà, tôi là người rất kén chọn. Khi đó có biết bao người theo đuổi tôi, tại sao tôi lại chọn anh?"
Giọng cô phẳng lặng, không gợn chút cảm xúc.
Nhưng trong lòng anh thì dậy sóng.
Cô lại gọi anh bằng cái tên thân mật ấy, khiến ký ức như trôi ngược về những năm tháng xa xôi:
Khi cô ngã vào lòng anh, nũng nịu hỏi "Tuyết Huân, anh thấy em có béo lên không?";
Khi cô thử vai thất bại, nước mắt rơi nói "Tuyết Huân, tại sao họ không nhìn thấy em tốt chứ?";
Rồi đến ngày chia tay, giọng cô khàn khàn bảo anh: "Tuyết Huân, có lẽ anh đúng. Vô tình vô nghĩa mới có thể đi được lâu dài."
Họ từng là bạn cùng trường, anh yêu cô suốt mấy năm, yêu không cần hồi đáp, bằng sự chân thành khiến cô cảm động mà gật đầu.
Anh từng hỏi cô vì sao lại đồng ý.
Cô nói: "Vì anh thật lòng với em. Em cảm nhận được."
Sau đó, họ từng quay video thử vai cho nhau, từng mơ cùng đóng một bộ phim.
Trên những chuyến xe đường dài chạy xuyên đêm, họ tựa vào vai nhau để ngủ.
Cô từng cho anh xem ảnh bà ngoại, anh lại khóc. Cô ngạc nhiên hỏi: "Ngay cả em cũng không khóc, sao anh lại khóc?"
Anh nói: "Em không hiểu đâu. Anh chỉ thấy xót, vì em chỉ có thể dùng nỗi nhớ để tiếp tục yêu bà."
Anh là người yêu sâu hơn, cho nhiều hơn.
Nhiều lần cô thấy mình nợ anh, vì tình yêu anh dành cho cô quá chân thành, quá nặng, quá trong. Cô không đành lòng, nên cố gắng đối tốt với anh hơn nữa.
Cô thích anh, nhưng chưa bao giờ yêu anh đến mức say đắm.
Thế nhưng, chính vì lòng tốt của anh, cô luôn coi anh là người có thể dựa vào, có thể tin tưởng. Tình cảm theo thời gian cũng dần dày thêm.
Cho đến khi anh nổi tiếng nhờ một bộ phim.
Lịch trình dày đặc khiến hai người dần xa cách. Mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Là cô nói chia tay trước, nhưng không phải cô là người buông tay trước.
Ban đầu anh thật sự bận rộn. Nhưng dần dần, "bận" trở thành cái cớ hợp lý nhất để lạnh nhạt. Anh bắt đầu thờ ơ, xa cách, dùng im lặng ép cô phải nói lời chia tay, như vậy anh sẽ không phải day dứt.
May là cô chưa bao giờ chịu thiệt trong im lặng. Cô dứt khoát, như anh mong muốn, chia tay – nhưng cũng không quên xé toang lớp mặt nạ của anh: "Anh muốn chia tay thì cứ nói thẳng. Đừng vòng vo khiến người ta thấy ghê tởm. Anh nghĩ em thiếu đàn ông à? Hay nghĩ em sẽ không quên nổi anh?"
Anh đáp: "Lâm Kiều, em biết mà – vận may trong nghề này quý giá thế nào. Có người cả đời không chạm được đến cơ hội như vậy. Giờ anh có rồi, anh không thể để xảy ra sai sót nào."
"Thế nên em biến thành 'sai sót' trong mắt anh à?" Giọng cô run run, mắt ánh lên nỗi đau.
Anh không dám nhìn, chỉ nói: "Người đại diện bắt anh phải chia tay, nếu không, vai diễn tiếp theo sẽ giao cho người khác. Anh không còn cách nào khác."
Anh còn nói: "Từ lúc bước chân vào học viện điện ảnh, anh đã thích em. Ngoài em ra anh chưa từng nhìn ai khác. Toàn bộ thời gian, tâm sức của anh đều cho em. Em là mối tình đầu của anh. Anh không thể nói ra lời chia tay... vì anh thật sự yêu em. Bây giờ vẫn rất, rất yêu em."
Lúc đó, nét mặt anh đau khổ đến mức khiến người ta tin được. Cô nhìn anh, không nói lời nào. Không nghe được câu trả lời, anh chỉ khẽ thở dài: "Đến nước này rồi em bỏ anh... cũng tốt thôi."
Khi ấy cô nghĩ gì nhỉ? Người đàn ông ấy vẫn dịu dàng như trước. Cho dù cô tin rằng anh thật lòng, nhưng tình yêu của đàn ông cuối cùng vẫn phải nhường chỗ cho sự nghiệp.
Cô gật đầu, giọng nói hẽ khàng nhưng lạnh lẽo: "Tuyết Huân, có lẽ anh đúng. Vô tình vô nghĩa mới có thể đi được lâu dài."
Anh câm lặng.
Cô nở nụ cười, môi cong nhẹ, từng chữ rõ ràng: "Vậy thì em chúc anh đừng bao giờ hối hận, đừng bao giờ rơi từ đỉnh cao xuống, và mãi mãi là ngôi sao rực rỡ nhất."
Câu nói ấy ba phần châm biếm, ba phần kiêu ngạo, phần còn lại là lời tạm biệt.
Dù đã cách năm, sáu năm, khi nhớ lại, Lâm Kiều vẫn thừa nhận trái tim cô từng thật lòng hướng về anh.
Không hẳn là yêu, nhưng rất gần với yêu.
Cô không phủ nhận điều đó, và anh cũng luôn biết.
Tình cảm năm ấy không phải giả. Dù sau này mọi thứ tan biến, nó từng tồn tại – là thật.
Nhưng giờ đây, họ chỉ có thể lạnh lùng nhìn nhau.
Tôn Tuyết Huân hiểu tính cô, có thù tất báo, đã dứt thì tuyệt, không bao giờ quay đầu.
Quả nhiên, giọng cô bật ra như một lưỡi dao: "Ở trong showbiz lâu rồi, anh cũng học được cái kiểu 'người nuốt người' ấy nhỉ? Miệng nói vẫn còn yêu tôi, vậy mà đến cả tôi anh cũng ra tay được?"
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng hỏi có phải anh cố tình để tin yêu lộ ra, để cô bị kéo vào thay anh gánh đạn truyền thông hay không. Bởi cô đã sớm biết câu trả lời. Với những điều chắc chắn, cô không bao giờ hỏi lại lần thứ hai.
Nhưng anh lại hỏi: "Em biết từ khi nào?"
Lâm Kiều cúi xuống, khẽ hít mùi cacao nóng, cười nhẹ: "Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng tin anh. Anh diễn giỏi lắm, nhưng anh không còn là người năm xưa nữa. Không cần nhìn vào mắt anh, tôi cũng cảm nhận được."
Cảm giác ấy như một mùi hương, hình dạng không đổi, nhưng hương vị đã khác. Chỉ những người từng quen thuộc mới nhận ra được sự biến hóa ấy.
Tôn Tuyết Huân khẽ gật đầu, rồi nhếch môi cười lạnh: "Nếu đổi lại là em, em sẽ không đối xử với tôi như vậy sao?"
"Em sẽ không."
Lâm Kiều nổi giận – giận vì anh ta dám đem cô ra so sánh với chính mình.
"Tham vọng, khát vọng, ước mơ – tôi có thua gì anh đâu. Nhưng con người dù thế nào cũng phải có ranh giới của mình. Cọp dữ còn không ăn thịt con. Ngay cả loài ác thú còn biết điểm dừng, huống hồ chúng ta là người."
Cô dừng lại một chút, giọng nói lạnh buốt: "Người quá điên cuồng, quá độc ác... thì chẳng có tương lai đâu."
"......"
Câu nói ấy khiến Tôn Tuyết Huân nghẹn lời, không biết phải đáp ra sao.
Khoảnh khắc đó, ký ức lại ùa về – cảnh tượng này họ từng trải qua một lần. Anh chợt nhớ đến mùa xuân năm tốt nghiệp – ngày họ chia tay, anh cảm nhận rất rõ: đó là cột mốc chia đôi cuộc đời mình.
Anh đã nghĩ đó chắc chắn là lần cuối họ gặp nhau. Dù tương lai có gặp lại trăm ngàn lần ở những nơi khác nhau, thì lần đó vẫn là cái "cuối cùng" thực sự.
Giờ phút này, cảm giác ấy quay lại.
Anh nhận ra họ thật sự đã "gặp lại" – nhưng sự tái ngộ này lại giống như một lời chia ly sâu sắc hơn cả.
So với lần trước, thì lần này... mới là lần cuối cùng thật sự.
Bởi vì ranh giới cuộc đời ấy sẽ đẩy anh xuống địa ngục – và đưa cô lên thiên đường.
Một lúc sau, Tôn Tuyết Huân lại hỏi: "Vậy... từ khi nào em không còn chút tình cảm nào với tôi nữa?"
Ánh mắt Lâm Kiều khẽ dao động, tưởng mình nghe nhầm.
Đến nước này rồi, anh ta vẫn muốn bàn chuyện yêu với hận sao?
Cô thản nhiên đáp: "Ba ngày sau khi chia tay? Hay năm ngày? Cũng có thể là bảy. Dù sao cũng không lâu hơn thêm, tôi đã quét sạch anh ra khỏi tim mình."
Anh bật cười: "Nhanh vậy à?"
"Nếu không thì sao? Anh nghĩ phụ nữ trên đời đều là kẻ ngu ngốc à? Tôi còn trẻ, còn đẹp, còn cả một quãng đời dài trước mặt. Anh có gì đáng để tôi mê muội? Sự bạc tình của anh, hay là sự nhẫn tâm?"
Giọng cô sắc bén, lạnh lùng đến mức không chừa chỗ cho thể diện.
Cô nói gì anh cũng có thể chịu được – trừ câu này. Chính câu ấy khiến trong lòng anh bùng lên một luồng tức giận đen đặc không tan được.
Anh thôi giả vờ bình tĩnh, nói thẳng: "Tôi đến tìm em là để nhờ giúp đỡ – chuyện này em biết chứ?"
"Vậy thì sao?"
"Thế em đến gặp tôi, là để giúp tôi... hay để sỉ nhục tôi?"
Lâm Kiều im lặng.
Cô đến không phải để cứu anh giữa lúc khốn cùng, cũng chẳng phải để đạp anh xuống thêm.
Cô chỉ muốn biết người đàn ông trước mặt này liệu có còn chút bóng dáng của năm xưa hay không.
Nhưng giây phút này, cô nhận ra mình thật ngu ngốc.
Trong mắt người ngoài, "ngôi sao" là một thân phận đầy kịch tính. Nhưng thật ra, họ cũng chỉ là những con người bình thường – thích tám chuyện, thích ăn vặt, thức đêm xem phim, mong sớm được về nhà.
Chỉ là, cái giới này quá gần với những góc tối nhất trong lòng người. Không có ngành nào khác mà danh tiếng và tiền bạc lại bị đẩy lên đến cực điểm như thế. Khi tất cả đều hướng đến lợi ích, sẽ có người đánh mất bản chất, đánh mất chính mình.
Dù vậy, vẫn có ngoại lệ.
Từng có lần Từ Khê hỏi cô: "Chị có chắc là chị bây giờ vẫn giống chị lúc mới vào nghề không?"
Cô cũng từng tự hỏi mình như thế.
Và câu trả lời là – có.
Cô vẫn có thể vỗ ngực mà nói: "Lâm Kiều vẫn là Lâm Kiều."
Cô đã thay đổi, nhưng vẫn là chính cô.
Thứ thay đổi là trải nghiệm, là tầm nhìn, là khí chất – chứ không phải là nhân tính.
Nhưng cô thật ngốc khi nghĩ rằng người khác cũng như mình. Cô biết lòng người đáng sợ, biết d*c v*ng có thể nuốt chửng cả lương tri – thế mà vẫn muốn kiểm chứng, vẫn muốn tin.
Dù có chứng minh được thì có ích gì? Chỉ khiến sự tương phản giữa "ngày xưa" và "bây giờ" trở nên đau lòng hơn mà thôi.
Lâm Kiều siết chặt cốc cacao nóng trong tay, giọng trầm lại: "Tôi không giúp được anh."
Tôn Tuyết Huân đáp ngay: "Em giúp được."
Rồi anh bật cười chua chát, giọng đầy mỉa mai: "Dĩ nhiên là giúp được. Chỉ cần em lên giường với hắn, rên vài tiếng là hắn sẽ cho em tất cả."
Lâm Kiều như bị sét đánh ngang tai.
Tôn Tuyết Huân nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn, rồi nói, từng chữ rít qua kẽ răng: "Em nghĩ tôi không biết sao? Hôm đó, hắn đến phim trường, vào phòng khách sạn của em."
Anh ta nói với giọng đầy khinh miệt, nhấn mạnh từng chữ: "Là một mình hắn đi vào."
"Anh theo dõi tôi?" Lâm Kiều kinh ngạc hỏi.
Tôn Tuyết Huân không trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi ngược: "Em và người đàn ông đó là quan hệ gì?"
Lâm Kiều cau mày: "Tôi có nghĩa vụ phải nói cho anh biết sao?"
"Là tình nhân à?" Anh ta hoàn toàn phớt lờ lời cô, ép giọng truy hỏi.
"..." Ánh mắt Lâm Kiều lạnh đi, như một lưỡi dao sắc.
"À, tôi quên mất," Tôn Tuyết Huân bật cười, giọng tràn đầy mỉa mai, "Hắn là sếp của em đúng không? Đã là sếp, thì dù có là tình nhân đi nữa chẳng phải vẫn là bao nuôi à? Phụ nữ chẳng phải sinh ra đã cảm tính sao? Em thật sự phân biệt được giữa d*c v*ng và tình yêu à? Em ngủ với hắn, liệu có biết mình đang làm gì không?"
Anh ta nói tiếp, không thèm để ý đến gương mặt đã lạnh lẽo như băng của Lâm Kiều: "À đúng rồi, còn thằng nhóc idol nhỏ của em nữa. Lâm Kiều, ánh mắt nó nhìn em đâu có trong sạch gì. Nó cũng là chó sói thôi, có phải sớm đã ăn sạch miếng thịt ngon lành là em rồi không..."
"Xoảng!"
Câu nói còn chưa dứt, cốc cacao nóng trong tay Lâm Kiều đã văng thẳng vào mặt anh ta.
Thứ cacao cô chỉ mang để sưởi tay, vì sợ béo nên chưa uống ngụm nào, giờ toàn bộ đều hắt lên người anh ta.
Cô đứng đó, ánh mắt lạnh như thép, nhìn anh ta trong bộ dạng nhếch nhác, ướt từ đầu đến chân. Còn anh thì kinh ngạc, rồi tức tối giật kính và khẩu trang xuống.
Lâm Kiều mặt mày cứng đờ, tay khẽ run, nhưng giọng vẫn lạnh như dao cắt: "Đối diện với người đã sẵn mang định kiến, tôi không cần phải giải thích gì thêm. Như anh nói cũng được, nếu thật sự là vậy, thì tôi chỉ đang bán chính mình, không phản bội hay làm hại ai khác."
Nói xong câu đó, cơ mặt cô dần giãn ra. Một nụ cười khinh khỉnh hiện trên môi: "Hơn nữa, anh tìm đến tôi hôm nay chẳng phải cũng vì muốn dựa vào tôi để gượng dậy sao? Anh và tôi khác gì nhau sao? Tôn Tuyết Huân – chúng ta đều là thú cả thôi. Chỉ khác là, tôi là mãnh hổ, còn anh đã định sẵn là con mèo ốm yếu."
Nói hết câu, Lâm Kiều quay người rời đi.
Tôn Tuyết Huân vẫn ngồi yên trong xe, không dám bước xuống.
Cô đi được bảy, tám bước thì sau lưng vang lên giọng anh ta: "Vậy tôi chúc em mãi mãi không hối hận, mãi mãi không ngã từ đỉnh cao, mãi là ngôi sao sáng chói nhất!"
Bước chân Lâm Kiều khựng lại, ánh mắt cô lạnh buốt.
Vài giây sau, cô khẽ mỉm cười.
Dù sau này cô có ngã hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần bây giờ anh ta chắc chắn không thể ngóc đầu lên được nữa.
Cô khẽ đáp, giọng nhẹ mà sắc: "Vậy thì... chúc anh được như ý nguyện."
Rồi cô sải bước đi thẳng vào con hẻm. Qua hết con hẻm nhỏ, phía trước là con đường lớn, sáng rực ánh đèn.
Những ngọn đèn cảm ứng dọc hai bên lần lượt sáng lên theo từng bước cô đi qua.
Sau lưng, Tôn Tuyết Huân và chiếc xe của anh ta chìm dần vào bóng tối, bị màn đêm nuốt trọn, như chưa từng tồn tại.