Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 53

Nồi lẩu sôi ùng ục, hơi nước lẫn mùi cay nóng lan tỏa khắp căn phòng.

Giang Gia Kính ăn được vài miếng thì ngẩng đầu, thấy Lâm Kiều co ro trên ghế, mắt dán vào màn hình điện thoại. Cô cắn nhẹ ngón tay, mày khẽ nhíu, vẻ uể oải chán chường khiến anh bỗng thấy lòng mình nặng nề khó chịu.

Anh liếc sang Triệu Đế, giọng nói lạnh tanh: "Bây giờ chị giỏi lắm rồi đấy. Không thèm điều tra mà cũng dám nhận phim à?"

Triệu Đế như quả cà bị sương đánh, vừa mệt mỏi vừa áy náy: "Giờ đa phần đoàn phim đều thế cả, kịch bản chỉ có mười tập đầu. Tôi cũng suy đi tính lại rất lâu mới đưa kịch bản cho Lâm Kiều xem."

Ánh mắt Giang Gia Kính phủ một tầng sương lạnh, giọng trầm xuống: "Đừng nói mấy lời đó với tôi. Đến quyền lợi cơ bản của nghệ sĩ mà chị cũng không bảo vệ được, vậy chị còn có ích gì?"

Triệu Đế bị ép đến mức nghẹn lời, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi sếp Giang, lần này là lỗi của tôi."

Lâm Kiều đặt điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu lên: "Anh đừng trách chị Đế nữa. Không có em gật đầu, ai ép được em?"

Cô bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Triệu Đế, trấn an vỗ về: "Huống hồ chị Đế đã làm hết khả năng vì em rồi. Gặp đoàn phim kiểu này, chuyện đòi quyền lợi chẳng khác gì đi trên dây, nhẹ thì bị ghét, nặng thì bị gạt. Dù anh tự mình xử lý cũng chưa chắc làm tốt hơn chị ấy đâu."

Giọng Giang Gia Kính không hề to, nhưng từng chữ đều lạnh buốt đến tận xương, khiến không khí đặc quánh lại.

Triệu Đế căng thẳng đến tột độ, cố nén không để cảm xúc vỡ òa, nhưng khi nghe Lâm Kiều nói đỡ cho mình, nước mắt chị ấy cuối cùng cũng tuôn ra.

Lâm Kiều vội kéo chị vào lòng, trừng mắt nhìn Giang Gia Kính.

Anh chỉ thấy đầu mình đau nhức, làm sếp bao năm, chẳng lẽ giờ đến mấy lời phê bình cũng không được nói?

Anh càng nghĩ càng giận, quát lên: "Kỳ Sơn! Gọi cho Lý Thao, bảo cậu ta cút khỏi công ty! Nếu ai cũng vô tội thì để cấp trên của họ chịu trách nhiệm!"

Lý Thao là người phụ trách chính studio của Lâm Kiều.

Kỳ Sơn nghe vậy thoáng do dự.

Giang Gia Kính lạnh giọng: "Sao, giờ ngay cả cậu tôi cũng không sai khiến nổi à?"

"Đủ rồi, Giang Gia Kính, bây giờ không phải lúc truy cứu lỗi lầm." Lâm Kiều cắt ngang.

"Không phải bây giờ thì bao giờ?" Anh phản bác.

Lâm Kiều thở dài, đi đến trước mặt anh: "Bây giờ là lúc cùng một phe, không phải lúc tự cắn xé nhau."

Kỳ Sơn vội nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi, để Lâm Kiều nói chuyện với sếp Giang."

Mọi người liếc nhìn nhau rồi lần lượt rời đi.

Giang Gia Kính đi qua đi lại trong phòng mấy lượt, cuối cùng mới mở miệng: "Em chịu ấm ức thế này... không nói ấm ức, chỉ nói thiệt hại thôi cũng chẳng nhỏ. Bản chất là do đội ngũ kiểm soát kém, anh phải giúp em chấn chỉnh lại."

Lâm Kiều cười nhạt: "Không ai dám nói mình chọn đúng mãi. Làm phim vốn cần 'thiên thời, địa lợi, nhân hòa'. Lần này em chỉ thiếu 'nhân hòa', còn may là thấy rõ được. Nhưng những lần không thấy thì sao? Lẽ nào lần nào cũng phải nổi bão lên để giải quyết? Anh ở trong giới này bao năm, chẳng lẽ hiểu biết còn kém em?"

Những lời ấy khiến cơn giận trong anh dần lắng xuống. Anh nhìn cô thật lâu. Cô ngẩng đầu, trong mắt mờ sương, dường như muốn cười mà lại không.

"Giang Gia Kính," Cô khẽ hỏi, "Phải nổi tiếng đến mức nào mới không bị ức h**p? Phải nổi tiếng đến mức nào mới không phải chịu tủi nhục?"

Câu hỏi ấy như mũi kim đâm thẳng vào tim anh. Anh đau, nghẹn đến mức khó thở.

Bởi anh biết dù nổi tiếng đến đâu, người ta vẫn phải chịu uất ức. Chỉ khác ở mức độ mà thôi.

Ngay cả anh bao năm qua vẫn phải nhẫn nhịn, đâu thể muốn gì làm nấy.

Lâm Kiều ngẩng lên nhìn anh, dường như nhất định phải đợi một câu trả lời.

Giang Gia Kính không trốn tránh, chỉ nhìn vào mắt cô, nói khẽ: "Anh hứa, anh sẽ không để em bị ức h**p nữa. Cũng không để em chịu tủi thân."

Lâm Kiều khựng lại, vài giây sau cúi đầu cười.

Cô chỉ muốn nghe một lời an ủi, nhưng thứ anh cho cô lại giống như một sự cứu rỗi.

Thế nhưng, cô chỉ cần an ủi, không cần ai cứu rỗi.

Cô chưa từng tin rằng có người nào trên đời này có thể thật sự che chở cho mình. Nếu có nỗi khổ nào phải nếm, cô thà nuốt trọn, chứ không cầu ai thay mình gánh.

Cô chỉ mỉm cười trong im lặng. Giang Gia Kính giơ tay ôm cô vào lòng, dịu giọng: "Lâm Kiều, anh không phải người dịu dàng, cũng chẳng biết phải dịu dàng thế nào. Có lẽ những lời nhẹ nhàng này chỉ hôm nay mới có. Nhưng em hãy nhớ, anh từng có lúc tốt như thế này. Dù sau này em bay xa cũng đừng quên anh từng có điểm tốt."

Lâm Kiều muốn cười, nhưng khóe môi run lên rồi lại tắt ngấm.

Cô không thể đáp lại tình cảm của anh. Thậm chí cô còn tàn nhẫn mong rằng — anh sẽ không nhắc đến cái gọi là "tình cảm" nữa. Vì nếu cô không thể đáp lại, thì đó chẳng khác gì đang đẩy anh ra xa.

Cô im lặng một lát, rồi hỏi: "Vậy anh còn định truy trách nhiệm sếp Lý không?"

Đề tài đổi hẳn.

Giang Gia Kính nhận ra cô chẳng mấy để tâm đến lời anh nói, ánh mắt thoáng u tối, nhưng vẫn thuận theo: "Tất nhiên rồi."

Những lời anh nói với Kỳ Sơn lúc nãy không hẳn chỉ vì giận. Anh biết mình đang làm gì: "Truy trách nhiệm là cần thiết. Sau này studio của em phải họp tổng kết, xem chỗ nào làm chưa tốt. Sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là không biết cách ứng phó."

Lâm Kiều gật đầu, không phản đối cũng không tán thành.

Cả hai vừa cãi nhau, vừa tỉnh táo, có thể dung hòa cũng là điều tốt nhất.

Chuyện đã tạm yên, cô chợt nhớ đến Triệu Đế.

Bảo Giang Gia Kính ăn trước, cô tự mình đi gõ cửa phòng Triệu Đế.

Triệu Đế mãi mới ra, cười nói: "Tôi vừa gọi video cho Lạc Lạc, nên không nghe thấy tiếng gõ."

Mắt chị ấy sưng húp, hẳn là vừa khóc thêm một trận.

Lâm Kiều hiểu, phụ nữ muốn cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình vốn đã khó, huống hồ nghề quản lý nghệ sĩ còn áp lực hơn nhiều. Nhưng Triệu Đế không muốn nói thêm, mà người trưởng thành như cô cũng hiểu, có những chuyện chỉ nên giữ lại trong lòng.

Lâm Kiều ôm chặt Triệu Đế, giọng nghẹn lại: "Chị Đế, em không muốn chị buồn."

Triệu Đế sững người, rồi mới khẽ giơ tay ôm lại cô, dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô: "Sếp Giang nói đúng mà, hơn nữa anh ấy đâu có nói sai câu nào."

Triệu Đế tỏ ra đã xem nhẹ chuyện này, nhưng Lâm Kiều vẫn giữ trọn tình cảm và lòng biết ơn của mình. Cô chân thành nói: "Chị biết không, em và mẹ em không hợp nhau, nhiều lúc em thấy chị giống như mẹ của em vậy."

"..." Lời này quá riêng tư, khiến Triệu Đế khựng lại.

Lâm Kiều dụi đầu vào lòng chị, giọng nhỏ nhẹ: "Cả đội ai cũng vì tương lai của em mà cố gắng, ai cũng muốn em thắng. Là chị hết lần này đến lần khác kéo em ra khỏi những lúc muốn buông xuôi, dạy em làm người đàng hoàng hơn. Em đều ghi nhớ trong lòng."

Cô chưa bao giờ quên, khi giữa cô và Giang Gia Kính xảy ra mâu thuẫn, ngay cả Hạ Trạch Nghĩa cũng khuyên cô nên dốc hết mình. Nhưng chỉ riêng Triệu Đế là kiên quyết ngăn cản.

Nếu việc xông pha vì nghệ sĩ là bổn phận của một quản lý, thì điều đó lại là sự chân thành không xen lẫn lợi ích.

Một ân tình hiếm có.

Mắt Triệu Đế lại ướt. Thật ra chị ấy tốt với Lâm Kiều cũng là vì công việc, bởi Lâm Kiều chính là toàn bộ sự nghiệp của mình.

Chị ấy chưa từng mong nhận được điều gì ngoài giá trị thương mại, vậy mà hôm nay lại nhận về một thứ cảm xúc ấm áp hơn bất cứ phần thưởng nào, đó cũng là một món quà.

Triệu Đế cười: "Gọi tôi là mẹ nghe già quá, nhưng nếu em thật sự muốn gọi, thì tôi cũng không phản đối. Dù sao thì... được thăng lên một bậc cũng là chuyện vui mà."

Lâm Kiều bật cười: "Vâng, mẹ ơi~"

"..."

Đôi khi Lâm Kiều nghĩ, xã hội này gói gọn trong năm chữ thôi — Nhìn người mà nói chuyện.

Phải học cách nhìn người mà nói, cũng phải chấp nhận người khác nhìn mình mà nói.

Phương pháp của Giang Gia Kính tuy đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả.

Lâm Kiều liên lạc với Sở Thanh Không, vì là nghệ sĩ cùng công ty với nhà sản xuất nên không tiện lên tiếng công khai. Cô không nhờ anh nói gì, chỉ đăng một tấm ảnh hai người chống nạnh nhìn thẳng vào ống kính, không viết caption.

Coi như ngầm tuyên bố lập trường.

Thế là dư luận lan rộng, truyền thông đồng loạt đưa tin.

Đoàn phim không chịu nổi áp lực, cuối cùng đành họp bàn, quyết định quay lại với kịch bản gốc.

Triệu Phương Phi còn đích thân đến cúi đầu xin lỗi Lâm Kiều. Giờ cô ta đang ở tâm bão, chỉ có Lâm Kiều lên tiếng giúp mới mong vớt vát danh tiếng.

Nhưng Lâm Kiều không nhận lời.

Nghệ sĩ phải nghe theo đội ngũ, mà người được hưởng lợi cũng phải chịu rủi ro tương ứng.

Cô chỉ giữ thái độ bình thường ở phim trường, cư xử lễ độ trong hậu trường, không làm khó, nhưng cũng chẳng nể nang.

Sau vụ đó, quá trình quay phim trôi chảy hơn nhiều.

Tuy vậy, Lâm Kiều không còn kỳ vọng gì lớn vào đoàn phim này, chỉ mong dự án kế tiếp sẽ ít sóng gió hơn.

Phim vừa đóng máy cũng là lúc cuối năm.

Bộ phim 'Loạn Hồng Phi Hoa' do cô đóng chính bất ngờ được tung ra trong thời gian này.

Suốt cả năm, ngoài 'Thiên Hạm mà cô và Ôn Kiến Bạch đóng hồi đầu năm, chưa có phim nào thực sự bùng nổ. Có lẽ vận may đến rồi, hoặc nhờ ánh hào quang của Đinh Khả, 'Loạn Hồng Phi Hoa' vừa chiếu đã bốc cháy dữ dội!

Phim phá kỷ lục nền tảng chỉ trong vài ngày, đến hai phần ba chặng phát sóng, lượt xem trực tuyến mỗi ngày vượt mốc trăm triệu. Các diễn viên chính đồng loạt tăng fan một cách chóng mặt trên mạng xã hội.

Khi chọn phim này, ai cũng chê là dở hơi, nhưng kết quả cô lại đại thắng rực rỡ.

Trong khi đó, 'Phong Hoa' ra mắt sau dù được đánh giá tốt nhưng chỉ đẩy danh tiếng của dàn diễn viên trung niên, còn lớp trẻ như chưa từng góp mặt thì chẳng ai biết đến.

Nhờ vậy, Lâm Kiều càng thêm tin tưởng vào quyết định chọn kịch bản 'Chó Sủa' của mình.

Phim trở nên nổi tiếng, lịch trình của cô dày đặc đến mức không cắm nổi một cái kim. Các lễ trao giải, sự kiện lớn nhỏ đều tranh nhau mời, hàng loạt thương hiệu và kịch bản tìm tới.

Thương hiệu Saint Laurent thậm chí còn trực tiếp thăng hạng cho cô, từ "bạn thân thương hiệu" lên "đại sứ thương hiệu".

Khi danh tiếng tăng vọt, số người theo đuổi cô cũng tăng theo.

Giới nhà giàu xếp hàng mời cô ăn tối, sẵn sàng tiêu cả triệu chỉ để gây ấn tượng.

Chuyện như vậy năm nào cũng có, con người kiếm tiền để hưởng thụ, mà xe, tiền, và t*nh d*c là ba thú vui vĩnh cửu. Càng có địa vị, họ càng muốn có người phụ nữ xứng tầm.

Nhưng Lâm Kiều không phải món đồ trang trí.

Nếu đã là "bình hoa", thì cô phải là bình hoa của giới giải trí, không phải món đồ trưng trong biệt thự của ai đó.

Cô từ chối toàn bộ lời mời riêng, bận rộn chính đáng để chẳng ai có cớ nói gì.

Lịch trình dày đặc khiến cô trở thành "người bay trên mây" — sáng ở Thượng Hải, chiều đã thấy ở Bắc Kinh.

Hôm ấy, lễ trao giải "Kim Hạc", giải thưởng phim truyền hình danh giá tổ chức hai năm một lần được tổ chức tại Bắc Kinh. Lâm Kiều được đề cử ở hai hạng mục: "Nữ diễn viên được yêu thích nhất" và "Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất".

Cô đi thảm đỏ đến ba lần, một lần cùng đoàn 'Thiên Hạ', một lần cùng 'Đạp Sa Hành' với Sở Thanh Không, và lần cuối cùng là với đoàn 'Hạ Khấp.'

Những dịp như vậy luôn là nơi hội ngộ của bạn cũ.

Vị thế của Lâm Kiều nay đã khác hẳn. Năm ngoái cô còn ngồi hàng thứ sáu, nay đã lên hàng thứ tư, bên cạnh Ôn Kiến Bạch, Cao Phù Đồng và Từ Khê.

Khi chương trình bắt đầu, bộ phim của Dương Chi Dao lập tức đoạt giải lớn. Cô không đến dự, chỉ gửi video ghi hình cảm ơn.

Đó là tác phẩm đánh dấu sự trở lại của Dương Chi Dao sau nhiều năm, thuộc dòng phim hiện thực, vừa được khen ngợi vừa bùng nổ rating. Ai cũng nói, cô ấy nhận vai này chính là để lấy giải.

Mọi người bên dưới xì xào bàn tán, bảo rằng giải Nữ diễn viên được yêu thích nhất thể loại phim truyền hình phần lớn cũng sẽ về tay cô ấy.

Lâm Kiều cũng trò chuyện với Từ Khê, che miệng nói nhỏ: "Vận sự nghiệp của cô ấy tốt thật, cả ánh hào quang và giải thưởng đều có đủ, quá đỉnh."

Từ Khê gật đầu, đáp lời: "Mười năm không đóng phim truyền hình, vừa đóng lại đã là tầm cỡ Thị Hậu, vậy mà người ta không thèm đến nhận giải, vì còn phải đi tham dự liên hoan phim ở nước ngoài, đây mới là nữ diễn viên hàng đầu chân chính."

Lâm Kiều không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Từ Khê nhìn cô thật sâu, cười nói: "Chị ơi, chị không cần phải ghen tị với cô ấy, ai mà biết được một ngày nào đó chị cũng sẽ được như cô ấy?"

Lâm Kiều kinh ngạc: "Tôi á?"

Cô tuy tự tin, nhưng chưa đến mức tự mãn.

Từ Khê gật đầu: "Đúng vậy, là chị."

Cậu nhìn cô, giọng điệu chân thành: "Chị có thiên phú, có cả sự kiên trì, mà hiện tại nhìn xem, vận may cũng không tồi, hồi đầu năm nổi tiếng ai mà chẳng bảo chị là sao Tử Vi giáng trần?"

Lâm Kiều sững sờ, cô gái vốn hoạt ngôn này nhất thời lại không biết phải đáp lại lời khen ngợi đó như thế nào.

Lúc này, ánh đèn sân khấu thay đổi, người dẫn chương trình nói rằng, sắp tới sẽ công bố giải thưởng Được yêu thích nhất.

Giải thưởng này, ngoài Lâm Kiều, còn có Cao Phù Đồng được đề cử.

Họ là hai nữ diễn viên có lượng fan hâm mộ đông đảo nhất trong cùng lứa tuổi, lại cùng thuộc một công ty, thường xuyên bị đặt lên bàn cân so sánh với nhau, mặc dù không có quan hệ cá nhân gì, mối quan hệ đương nhiên không thể gọi là xấu, nhưng khó tránh khỏi cảnh một núi có hai hổ, khi tham gia sự kiện thường tránh mặt đối phương.

Lần này thì không thể không cùng chung khung hình để cạnh tranh rồi.

Người trao giải chậm rãi bước lên sân khấu, đó là Thời Hy trong chiếc đầm dạ hội ren màu tím.

Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment