Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 57

Khi Chu San bước ra ngoài, thấy Lâm Kiều đang đứng đó thì hơi sững lại, rồi mới đi tới: "Mình thật sự không sao đâu. Cậu xem này, còn chạy ra tìm mình, chẳng lẽ sợ mình ngã xuống hố à?"

Lâm Kiều mỉm cười, không muốn vòng vo, thẳng thắn nói: "Tạ Chi Khôn không đáng để cậu phải như vậy đâu. Mình khuyên cậu nên sớm rút ra, càng dính sâu sau này càng khó buông."

Tạ Chi Khôn nói hết những lời đó với Lâm Kiều thật ra là muốn nhờ cô truyền đạt lại cho Chu San nghe, vì chút lương tâm ít ỏi còn sót lại trong anh, Lâm Kiều đành giúp anh hoàn thành.

Nhưng lời Lâm Kiều quá thẳng thắn, đến mức Chu San thấy khó tiếp nhận.

Cô ấy bước đến bồn rửa, định mở vòi nước, tay vừa vươn ra lại rụt về, cuối cùng buông thõng, nhìn Lâm Kiều rồi thở dài: "Chuyện này cậu đừng xen vào."

"Chu San." Lâm Kiều nghiêm giọng gọi.

"Cậu đừng quản." Chu San nhanh chóng chặn lại những lời cô sắp nói thêm.

"Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu nghĩ mình là con ngốc à? Mình thật sự ngốc thế sao?"

Lâm Kiều mím môi thành một đường thẳng, lặng lẽ nhìn cô ấy không đáp.

Chu San cười khổ, giọng nghẹn lại: "Cậu đứng ngoài nên có thể nhìn rõ hơn mình, mình hiểu điều đó. Nhưng mình cũng hiểu một chuyện, nếu người đàn ông này không muốn ở bên mình, nghĩa là anh ta không yêu mình. Mà đã không yêu, thì dù anh ta có tốt cách mấy, mình cũng thấy không đáng để lãng phí thời gian lên người đó."

Cô ấy hiểu hết cả rồi, chỉ là tỉnh táo trong sự sa ngã mà thôi. Chu San ngẩng đầu, cố kìm nước mắt: "Nhưng mình đã thử hết mọi cách rồi. Mình cố chuyển hướng, cũng từng thử quen người khác, nhưng chẳng có tác dụng. Giờ chỉ còn một cách, đó là chờ đến khi trái tim mình đau đến tột cùng, tự nhiên sẽ buông được thôi."

Lâm Kiều vẫn im lặng, ánh mắt sâu lắng như hồ nước tĩnh lặng.

Cô chợt nhận ra bản thân mình thật sự đã quá thờ ơ với bạn bè. Suốt thời gian qua, cô mải mê đóng phim, mải chạy lịch trình, mà chẳng hề hay biết bạn thân mình đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương trong tình cảm.

Chu San nhìn cô vài giây, thấy cô mãi im lặng mới xoay người, mở vòi rửa tay.

Đợi cô ấy rửa xong, Lâm Kiều mới nhẹ giọng nói: "Được rồi. Vậy cậu nhớ thường xuyên gọi cho mình. Mình sẽ không khuyên, không mắng cậu nữa. Mình sẽ ở bên cậu."

Lời vừa dứt, Chu San bật khóc nức nở, nhào đến ôm chặt lấy Lâm Kiều.

Lâm Kiều không giỏi dỗ dành người khác, chỉ khẽ vỗ lưng cô ấy.

Hai người ôm nhau rất lâu mới quay lại phòng.

Khi về đến nơi, Tạ Chi Khôn đã rời đi, nói là có việc gấp, nhưng cả Lâm Kiều lẫn Chu San đều biết đó chỉ là cái cớ.

Tối đó, Từ Khê và Chu San đều uống khá nhiều. Lâm Kiều nhớ Chu San bị đau dạ dày, nên không uống giọt nào, còn chủ động lái xe đưa hai người về nhà.

Khi cô về đến nhà thì đã hơn mười hai rưỡi đêm. Đi ngang qua phòng của Giang Gia Kính, cô phát hiện anh không có ở đó. Gọi điện thì người bắt máy lại là Kỳ Sơn, bảo rằng sếp Giang đang tăng ca ở công ty.

Lâm Kiều không nghĩ nhiều, vào phòng tắm rửa, sau đó lại thử que — vẫn chỉ có một vạch.

Cô thở phào, nhắn cho trợ lý bảo sắp xếp thời gian đi bệnh viện kiểm tra cho chắc.

Do lịch trình quá dày, mãi đến năm ngày sau cô mới đến bệnh viện. Kết quả cho thấy vì cô ăn kiêng quá mức nên dẫn đến rối loạn nội tiết, trễ kinh mà thôi.

"Sức khỏe là vốn quý," Lâm Kiều tự nhủ, rồi quyết định ăn lại tinh bột, điều chỉnh tốc độ giảm cân.

Trên đường từ bệnh viện về, Bắc Kinh bắt đầu đợt tuyết đầu tiên trong năm.

Lâm Kiều giơ điện thoại lên quay cảnh tuyết bay thì Triệu Đế gọi đến, giọng đầy lo lắng: "Em lên hot search xem đi."

Nghe giọng là Lâm Kiều biết chẳng có gì tốt lành. Cô mở Weibo, vừa nhìn liền chết lặng — tên mình đang ở vị trí số một, còn có chữ "BẠO" đỏ chót phía sau.

Hashtag: #Lâm Kiều Từ Khê Hẹn Hò#

"Trời đất..." Lâm Kiều luống cuống mở bài viết.

Từ ra ai đó đã quay lại cảnh hôm cô tiễn Hứa Khê về sau buổi tụ họp ở KTV.

Cô gọi ngay cho Triệu Đế mới biết vụ này thực ra đã lan truyền trong diễn đàn từ ba ngày trước, giờ mới bùng lên trên Weibo.

Điều đáng sợ nhất là nếu bị paparazzi chụp còn dễ xử lý, nhưng lần này lại do fan cuồng của Từ Khê quay được. Mà trớ trêu thay, fan này còn là fan của Cao Phù Đồng — người mà fan Lâm Kiều đang chiến nhau suốt mấy tuần qua vì giải "Nữ diễn viên được yêu thích nhất".

Đúng là "vô phúc đáo tụng đình".

Triệu Đế nói qua điện thoại, Lâm Kiều chỉ nhàn nhạt đáp: "Đăng bài đính chính là được."

Cô lập tức chụp màn hình, gõ chữ "TIN GIẢ" đỏ rực, chưa đến ba phút là xong.

Triệu Đế vẫn bình thản: "Chị đã nói chuyện với quản lý của Từ Khê rồi. Dù sao cũng là tin giả rõ rành rành, cứ để thêm chút thời gian rồi đăng tuyên bố chung cho đồng bộ."

Lâm Kiều hiểu ngay ý, độ hot miễn phí, không tranh thì uổng.
Cô gật đầu: "Được, làm vậy đi."

Triệu Đế hỏi tiếp: "À, kết quả khám sao rồi?"

"Không sao cả, chỉ do giảm cân quá đà thôi."

Triệu Đế thở dài: "Xem ra chúng ta phải thuê chuyên gia dinh dưỡng riêng thôi, không thể để em tự làm liều nữa. Cái này là lỗi của chị."

Lâm Kiều cười nhẹ: "Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà."

Bên kia có người gọi: "Chị Đế ơi, sếp Giang tìm."

"Ra liền." Triệu Đế đáp vọng ra.

Lâm Kiều nghe vậy thì buột miệng hỏi: "Giang Gia Kính tìm chị làm gì thế?"

"Gặp mới biết."

Cúp máy, Lâm Kiều cũng vừa về đến nhà.

Cô thấy dì Lưu đang cắm bó hoa cúc mới mua. Giang Gia Kính là người làm việc thẳng thắn, có phần lạnh lùng, nhưng lại luôn giữ gu tinh tế — trong nhà chưa bao giờ thiếu hoa tươi.

Hôm nay là hoa cúc trắng. Lâm Kiều đi qua, khen: "Đẹp quá." Rồi định quay về phòng.

Dì Lưu gọi lại: "Kiều Kiều."

Cô dừng bước, quay đầu hỏi bằng ánh mắt.

Dì Lưu ngập ngừng: "Dạo này... cô có gặp Gia Kính không?"

Lâm Kiều hơi khựng lại, được nhắc mới sực nhớ, hình như cũng khá lâu rồi cô chưa gặp anh.

"Không, chắc anh ấy bận lắm."

Dì Lưu nhìn cô, ánh mắt có gì đó là lạ. Bà cúi xuống nhìn bó hoa trong tay rồi nói khẽ: "Kiều Kiều, cô không thấy à? Gia Kính đã lâu không về nhà rồi. Tôi thấy dạo này tâm trạng cậu ấy có vẻ không tốt... cô có muốn gọi cho cậu ấy không?"

Lâm Kiều cúi mắt, im lặng một lúc.

Cô nghĩ, có lẽ anh lại bất hòa với gia đình.

Một lát sau, cô khẽ mỉm cười: "Tôi biết rồi."

Về phòng, Lâm Kiều lấy điện thoại bấm gọi cho Giang Gia Kính.

Anh nghe máy rất nhanh, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Có chuyện gì?"

Ngay cả một tiếng "Alo" cũng chẳng buồn nói.

Lâm Kiều bĩu môi, hỏi "Bao giờ anh về nhà?"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi mới chậm rãi nói: "Sao, em mà cũng có thời gian để quan tâm đến anh à?"

"Trong nhà âm khí nặng quá, cần đàn ông về xua bớt." Giọng cô mang theo chút nghịch ngợm.

Nhưng anh chẳng hề bật cười, chỉ nhàn nhạt đáp: "Em có thể ra ngoài tụ tập với mấy người anh trai, em trai của em, dương khí của họ cũng không ít."

Nói dứt câu, anh cúp máy.

Mấy giây sau, Lâm Kiều mới phản ứng lại, thì ra anh đã thấy tin hot trên mạng. Cô nhìn màn hình, tức đến nỗi ném thẳng điện thoại lên giường: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân!"

Cô quyết định mặc kệ anh, lao vào phòng tắm rửa mặt. Đánh răng được nửa chừng, ánh mắt cô dừng lại trên bộ đồ vệ sinh của anh đặt trên kệ.

Một thoáng ngẩn người.

Ra khỏi phòng tắm, cô thay đồ, cầm chìa khóa xe, bước thẳng ra ngoài.

Cô định đến công ty tìm anh.

Anh nóng tính, mà càng nóng càng chứng tỏ anh đang bị tổn thương.

Ba năm quen biết, tình cảm giữa cô và anh, giữa cô với Hạ Trạch Nghĩa hay Triệu Đế đều đã sâu sắc. Anh sao có thể là ngoại lệ.

Xe vừa ra khỏi gara, bên ngoài tuyết đã rơi dày. Tay lái của Lâm Kiều không giỏi, cô không dám chạy nhanh. Đến nơi, đỗ xe cẩn thận xong, cuối cùng mới thở phào.

Khi Giang Gia Kính nhìn thấy cô, anh gần như bị cơn chấn động dữ dội đánh trúng — như ngọn núi lửa ngủ quên bỗng bùng nổ. Trong cú sốc ấy, lại có cả niềm vui và xúc động lẫn lộn.

Anh chưa từng nghĩ cô sẽ đến tìm mình, nhất là trong lúc trời đang đổ tuyết thế này.

Vừa vào phòng, Lâm Kiều đã líu lo: "Giang Gia Kính, anh mà còn dám nói em là đồ vong ân bội nghĩa em đá chết anh đấy! Em tự lái xe tới tìm anh, biết ngoài đường trơn trượt thế nào không? Căng thẳng muốn chết!"

Giang Gia Kính không nói gì, chỉ nhìn đôi môi nhỏ của cô mấp ma mấp máy. Khoảnh khắc ấy quý giá hơn vàng bạc, là sự ấm áp chưa từng có. Một ngọn lửa trong lòng anh bùng lên, xua tan hết âm u và giá lạnh.

Cảm giác được nhớ đến thật sự khiến người ta thỏa mãn vô cùng.

Ban nãy anh còn giận vì tin đồn trên mạng, vậy mà chỉ cần cô xuất hiện, tim anh lại mềm nhũn.

Anh đứng dậy, bước đến, nắm lấy tay cô.

Lạnh buốt.

Anh nắm hai bàn tay, bao trọn đôi tay nhỏ bé ấy, rồi cúi đầu thổi hơi ấm: "Lạnh không? Mặc ít thế này."

Lâm Kiều lắc đầu: "Trong nhà có sưởi, công ty cũng có, em không lạnh, chỉ hơi đói thôi. Bao giờ anh tan làm? Gần đây bận lắm à?"

"Lạ thật." Anh bật cười. "Không phải em đang giảm cân sao, sao lại chịu ăn rồi?"

Nhắc đến chuyện đó, cô thở dài: "Dạo này vừa buồn nôn vừa trễ kinh, đi khám mới biết do giảm cân quá mức, nên sau này định ăn uống bình thường lại. Gầy chậm cũng được, dù sao phim mới cũng chưa khởi quay."

Sắc mặt Giang Gia Kính lập tức thay đổi, ánh mắt anh trở nên phức tạp đến khó tả. Nhưng rất nhanh lại chỉ còn sự trống rỗng lạnh lẽo.

Bao cảm xúc ùa về, thì ra cô không có thai.

Anh nhớ hôm đó khi trở về nước, gần tới nhà thì thấy dì Lưu từ hiệu thuốc đi ra. Anh nghĩ chắc Lâm Kiều ốm, nên xuống xe hỏi.

Dì Lưu né tránh ánh mắt anh, anh cưỡng ép lấy đồ trong tay bà để xem. Trước áp lực của anh, dì Lưu đành lắp bắp: "Tiểu Kiều... hình như có rồi."

Anh nhìn que thử thai trong tay, lời dì Lưu như đạn bay, từng viên găm thẳng vào tim.

Sau đó, dì Lưu lên nhà.

Anh chỉ còn cách nhà vài bước, nhưng lại sinh ra nỗi sợ vô hình.

Anh không dám gặp cô.

Anh biết, cô sẽ không giữ lại đứa bé ấy. Theo quy tắc ban đầu, giữa họ vốn chỉ là trò chơi, chẳng ai nên động lòng.

Nhưng hóa ra đêm đó khi cô nhìn anh, nghiêm giọng cảnh cáo anh "Đừng yêu em" đều là thật.

Là anh đã quá xem thường cô — cũng xem thường chính mình.

Sau từng ấy thời gian, anh đã yêu cô đến tận xương tủy.

Còn cô vẫn y như ngày đầu.

Nên cô không mang thai, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Ít ra anh không phải nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của cô khi buông bỏ tất cả.

Điện thoại của Lâm Kiều reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đó.

Là Từ Khê gọi, xin lỗi về chuyện tin đồn. Nói chuyện vài câu, cô mới biết phòng làm việc đã phát thông cáo sớm hơn kế hoạch.

Cô liếc sang Giang Gia Kính, chắc anh đã gọi Triệu Đế đến xử lý chuyện này.

Cúp máy xong, Giang Gia Kính cũng đã trở lại dáng vẻ thường ngày.

Anh cười khẽ, kéo cô vào lòng, giọng nói mang theo chút ghen tuông lẫn đùa giỡn: "Miệng cậu ta ngọt thật, cứ chị ơi chị à, em nghe có vui không? Thế nào, thích trai trẻ à?"

Lâm Kiều nhìn vào mắt anh, biết rõ anh đang ghen mà vẫn khẽ cười: "Đúng vậy, em thích trai trẻ. Sếp Giang à, nếu em nhớ không nhầm, qua Tết anh ba mươi rồi đúng không?"

Khóe môi Giang Gia Kính cong lên nụ cười lạnh lẽo: "Lâm Kiều, em quên rồi à? Lần trước dám khiêu khích anh như thế, kết cục là gì?"

Lâm Kiều khẽ cong đầu gối, chạm vào chỗ đó của anh, cười khẽ: "Trí nhớ em không tốt, sếp Giang nhắc lại cho em được không?"

"..."

Sau đó, họ ở lại văn phòng.

Ngoài trời mịt mù tuyết trắng, qua tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy tấm bảng quảng cáo khổng lồ — là cô trong bộ ảnh chụp cho Saint Laurent.

Thành phố phủ mây dày đặc, nhân viên đi lại phía dưới.

Anh ngồi trên sofa, còn cô ngồi trên người anh.

Anh khẽ nói muốn xóa sạch mùi của người đàn ông khác trên người cô.

Cô bật cười, "Em có dính mùi của ai đâu."

Anh cắn nhẹ vai cô, giọng khàn khàn: "Còn chối? Hôm anh về, em đi uống với mấy người đàn ông khác, không phải à?"

Cô thì thầm rằng những người đó đều là những người đàn ông không yêu cô.

Anh lắc đầu, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nói: "Em tuyệt vời thế này, ai mà chẳng yêu em."

Cô hỏi ngược lại: "Vậy còn anh? Anh có quyền lực, địa vị lại cao, trên đời này cũng đầy rẫy những người phụ nữ yêu anh đấy thôi."

Anh lắc đầu bảo: "Không đâu, những người đó chỉ là đứng quá xa anh. Đứng gần rồi sẽ chẳng ai yêu anh cả."

"Giống như em, lâu như vậy rồi em cũng chưa hề yêu anh." Nửa câu sau này anh không nói ra, cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Nghe anh nói vậy, cô càng thêm chắc chắn mấy ngày nay anh lại phải chịu sự kích động nào đó ở nhà.

Cô siết chặt vạt áo của anh, tựa đầu vào ngực anh, nói: "Lúc này thì đừng nói về chuyện đó nữa được không?"

Cô thủ thỉ với anh: "Giang Gia Kính, chúng ta muốn kh*** c*m, không muốn đau đớn."

Anh dường như mất hết sức lực, cứ thế ôm cô mải không buông.

Mãi một lúc sau, anh mới cúi xuống hôn cô lần nữa, rồi khẽ nói: "Vậy em gọi một tiếng 'chồng' đi. Em đã gọi anh bằng bao nhiêu danh xưng rồi, chỉ có từ này là chưa từng."

Cô lắc đầu, nói: "Không được."

Anh hỏi: "Sao từ này lại không được?"

Cô im lặng một thoáng, sau đó thì hôn anh một cách cuồng nhiệt.

Động tác này mang ý nghĩa né tránh quá rõ ràng, tim anh như bị kim châm, lập tức im bặt.

Anh hiểu rõ, anh có thể xâm nhập vào cơ thể cô, nhưng mãi mãi không thể khớp hoàn hảo vào trái tim cô.

Tiếng "chồng" đó của cô là dành cho người chồng thực sự.

Cả đời này anh cũng sẽ không được nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment