Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 72

Sắc mặt Lâm Kiều lập tức thay đổi.

Trần Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như muốn tìm ra trong đó thứ cảm xúc mà anh vừa nghe đến — thứ gì đó mà Giang Gia Kính cũng từng giấu nơi ánh mắt mình.

Anh im lặng một lúc lâu rồi nói: "Cậu ta nói, nếu tôi thật sự là kiểu tổng tài toàn năng như trong tiểu thuyết thì tốt biết mấy, đáng tiếc tôi không phải. Trên đời này chẳng ai có thể một tay che trời. Cậu ta còn nói, giới này vốn đã bẩn, dù có tôi che chở, Lâm Kiều vẫn phải chịu nhiều uất ức đến vậy. Nếu chẳng có ai lo cho cô ấy, chẳng biết còn phải khổ đến chừng nào nữa."

Lời nói đến đó, Lâm Kiều bỗng hiểu ra, thì ra lý do Trần Ngạn đột ngột đến Hoành đ**m gặp cô là vì lời nhờ vả của Giang Gia Kính.

Người giúp cô không phải Trần Ngạn mà là Giang Gia Kính.

Lâm Kiều mấp máy môi, nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Trần Ngạn nhìn cô thật sâu, rồi khẽ bật cười, lắc đầu: "Được rồi, hai người các cô... giỏi lắm, thật sự giỏi lắm..."

Nói xong, anh rời đi. Lâm Kiều ngồi lặng trong xe, đầu óc trống rỗng.

Cô nghĩ về tình yêu giữa mình và Giang Gia Kính, một tình yêu không biết có tương lai hay không. Không hiểu vì sao, nước mắt lại không kiểm soát được mà trào ra.

Hạ Trạch Nghĩa vừa bước vào, thấy cô khóc thì giật mình hoảng hốt, đứng sững một hồi mới dám bước tới khuyên: "Đừng khóc nữa, lát xuống phim trường mà bị fan chụp được đôi mắt sưng tấy thì không hay đâu."

Nhưng Lâm Kiều chẳng bận tâm nổi. Cô vốn không phải người dễ rơi lệ, nhưng khi đã khóc được một lần thì cứ để nước mắt chảy mãi thôi.

Cho phép bản thân yếu đuối, đôi khi cũng là một kiểu mạnh mẽ.

Hạ Trạch Nghĩa thấy vậy chỉ đành lặng lẽ chuẩn bị kính râm cho cô.

Khi quay lại phim trường, cảm xúc của Lâm Kiều đã ổn định hơn.

Lịch quay hôm đó toàn là cảnh ngọt ngào, nam chính nấu mì cho nữ chính, hai người vừa tranh cãi vừa cười nói, rồi tự nhiên hôn lấy nhau.

Cảnh đó giống hệt những ngày thường của cô và Giang Gia Kính. Lâm Kiều chợt nhớ đến ngày Tết năm ngoái, khi hai người cùng nhau gói bánh chẻo. Từng hình ảnh ùa về khiến tim cô như bị thiêu đốt, nhưng cô vẫn phải cố cười, cố để cảm xúc khớp với kịch bản.

Thế nhưng càng cố, lại càng thấy gượng gạo.

Cô chủ động ngắt cảnh quay: "Xin lỗi đạo diễn, cho tôi năm phút."

Cô bước ra góc khuất, để mặc nước mắt rơi mãi không thôi.

Ngoài Hạ Trạch Nghĩa ra, chẳng ai hiểu cô khóc vì điều gì. Ai cũng nghĩ cô vẫn đang chìm trong nỗi đau mất mẹ. Cô nói sẽ khóc năm phút thì đúng năm phút sau, cô lau khô nước mắt, quay lại hiện trường.

"Làm ơn dặm lại lớp trang điểm giúp tôi," Cô nói với chuyên viên hóa trang, rồi quay sang đạo diễn: "Tôi ổn rồi, có thể bắt đầu lại."

Đạo diễn nhìn cô, lòng đầy thương xót, nhưng máy quay mỗi giây đều là tiền, ông chỉ đành im lặng gật đầu.

May mà Lâm Kiều đủ chuyên nghiệp, chỉ một lần quay là hoàn hảo.

Cứ thế, bộ phim thuận lợi quay đến ngày đóng máy.

Từ mùa đông sang mùa xuân, tiết trời ấm dần, cũng như cô dần thoát khỏi vai diễn, từ chiếc sườn xám quay lại với quần áo hiện đại, giống như một chuyên "xuyên không" vậy.

Mỗi lần đắm mình trong vai diễn, Lâm Kiều đều tạm quên đi rất nhiều chuyện. Thành phố điện ảnh lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, hết đoàn này đến đoàn khác khai máy rồi đóng máy. Nhiều bạn bè thân quen lại vào đoàn mới vào những buổi sáng nhạt nhòa.

Thỉnh thoảng cô sẽ hẹn họ đánh cầu lông, tập pilates, hoặc ăn lẩu, ăn món Đông Nam Á. Nhưng phần lớn thời gian, cô chỉ thích nằm yên trên giường, để đầu óc trống rỗng.

Xung quanh ai cũng có câu chuyện riêng.

Đồng Tuyết Nhi bị trợ lý bóc phốt bạo hành nơi làm việc, lập tức bị tẩy chay, danh tiếng và tài nguyên rơi thẳng xuống đáy.

Còn bạn thân của cô ta, Cao Phù Đồng, sau khi gia hạn hợp đồng thêm ba năm, được công ty dồn cho vô số tài nguyên tốt, sự nghiệp vẫn vững vàng thăng tiến.

Từ Khê sắp hết hợp đồng thì bị công ty kìm chân, bức ép tái ký. Vì từ chối, cậu bị tung tin xấu, scandal nổ ra khắp nơi. May mà công ty mới ra mặt bảo vệ, dù vướng phải kiện tụng, cuối cùng vẫn bước được sang một giai đoạn mới.

Thi Vi và Uông Thao cùng tham gia show hẹn hò, định vực lại tên tuổi, ai ngờ giữa chừng lại chia tay. Lý do thì nực cười — Uông Thao lại rung động với... MC của chương trình. Đột ngột chia tay rồi nhanh như chớp dính lấy người khác.

Thi Vi tức đến giậm chân, gọi cho Lâm Kiều khóc lóc: "Tôi đúng là mù rồi! Lại đi yêu một thằng tệ như thế!"

Lâm Kiều cười: "Ai mà chẳng từng yêu nhầm vài người tệ hại. Giữ lại cảm xúc đó đi, sau này diễn sẽ có chiều sâu hơn."

Thi Vi tức quá nên mắng cô qua điện thoại: "Cô đúng là con nghiện diễn xuất, lúc nào cũng chỉ biết nói về nghề!"

"..."

Hạ Mỹ Đạt, nữ thứ hai trong một phim lớn đầu năm, cuối cùng cũng được chú ý sau bao năm vô danh. Nhưng phim nữ chính chiếu sau đó lại thất bại thảm hại. Gia đình vẫn cố nâng đỡ, giúp cô nhận vai chính trong một bộ phim nghệ thuật nhỏ, đang quay ở Quý Châu.

Không ai ngờ, đó sẽ là vai diễn cuối cùng trong đời cô.

Ôn Thanh Vũ nhờ vai phụ trong phim tiên hiệp năm ngoái bất ngờ nổi lên, rồi đầu năm nay vai chính cổ trang lại tạo tiếng vang lớn, một bước lên hàng sao hạng A, trở thành ngôi sao sáng nhất của năm.

Sau chuyện của Tôn Thừa, Lâm Kiều và Ôn Thanh Vũ trở nên thân thiết hơn, thường xuyên gặp nhau, đến mức giới mạng đều biết hai người là bạn thân.

Còn Chu San dường như thật sự đã trở thành quá khứ của cô.

Tạ Chi Khôn từng là gương mặt triển vọng, nhận được nhiều dự án hạng S, nhưng khi phim chiếu, phản ứng đều nhạt nhòa. Anh cứ mãi mắc kẹt giữa hai ngưỡng — không lên nổi mà cũng chẳng muốn xuống.

Showbiz không dễ sống. Anh ta vùng vẫy tìm đường bật lên, nhưng thiếu đi vận may, thiên thời địa lợi nhân hòa, thì dù cố đến mấy cũng vô ích.

Không biết khi nhìn lại những tác phẩm không mấy tiếng vang của mình, anh ta có bao giờ nhớ đến Chu San, nhớ đến tình yêu điên cuồng cô từng dành cho anh, và thấy hối hận vì đã không giữ lấy cô không?

Lâm Kiều không giống anh ta. Cô không chủ động rời bỏ, cũng không chờ đến khi mất mới biết hối tiếc.

Khi bộ phim đóng máy, việc đầu tiên cô làm là đi tìm Chu San.

Suốt hơn bốn tháng quay 'Ngọc Điện Thu', cô đã vô số lần muốn liên lạc, nhưng lần nào cũng dừng lại giữa chừng. Một người từng dám đối mặt với mọi thứ như cô lại bỗng chốc trở nên sợ hãi, sợ phải đi tìm một câu trả lời mà có lẽ cô chưa đủ can đảm để nghe.

Nếu thật sự nghe được câu trả lời mà cô sợ nhất, e rằng cô sẽ sụp đổ mất thôi.

So với vị trí của Giang Gia Kính trong lòng mình, Chu San đối với Lâm Kiều cũng chẳng kém phần quan trọng. Bởi họ quen nhau từ thuở tay trắng, từng lần dìu dắt, từng lần nâng đỡ, cô đều khắc sâu trong lòng.

Về lại Bắc Kinh, khi đến nhà Chu San chơi, Lâm Kiều mới biết cô ấy đang nằm viện.

Cô vội vàng chạy đến bệnh viện.

Chu San nằm ở phòng VIP. Khi Lâm Kiều vừa đến cửa, định bước vào thì có ba cô gái đi ra — đều là bạn đến thăm bệnh.

Lâm Kiều mỉm cười gật đầu chào. Ba người kia đều là diễn viên nhỏ, vừa nhìn thấy cô liền cực kỳ kích động, nói liên tiếp:

"Lâm Kiều, bọn em đều rất thích chị!"

"Đúng đấy, không ngờ lại gặp chị ở đây!"

"Có thể chụp ảnh chung với chị được không ạ?"

Họ đều là bạn của Chu San, cũng là đồng nghiệp trong giới, Lâm Kiều không tiện từ chối, nên mỉm cười chụp ảnh lưu niệm với từng người, rồi mới bước vào phòng bệnh.

Chu San đang nằm trên giường, chỉ là viêm ruột thừa cấp, không nghiêm trọng lắm, có lẽ mai là được xuất viện. Đầu giường và cuối giường đều chất đầy hoa và giỏ trái cây được xếp san sát nhau. Lâm Kiều nhìn mà mắt cay xè. Người bạn thân nhất của cô bị bệnh, cả thế giới đều biết, chỉ riêng cô là chẳng hay gì cả, cảm giác ấy thật khó nói nên lời.

Cô đặt bó hoa và túi trái cây mình mang đến lên chiếc bàn ở cuối giường, quay lại hỏi: "Sao cậu nằm viện mà không nói với mình tiếng nào?"

Lâm Kiều vẫn luôn là người nghĩ gì nói nấy.

Mà Chu San thân với cô suốt mười năm nay cũng vì tính cách đó. Cô ấy đáp: "Cậu bận lắm, mình không dám làm phiền."

Câu nói của cả hai đều ẩn chứa chút trách móc.

Lâm Kiều cau mày: "Cậu có ý gì vậy? Dù mình có bận đến đâu, cậu nằm viện mình cũng phải biết chứ? Có gì cứ nói thẳng ra, đừng kiểu nửa vời thế này."

"Mình đâu có kiểu đó." Giọng Chu San nhạt nhẽo, "Điều mình nói chẳng phải là sự thật sao? Cậu bận, ai mà không biết."

Lâm Kiều như bị đâm một nhát, bao lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Cô chống hông, đi qua đi lại mấy vòng rồi mới dằn giọng: "Chu San, bao năm nay chúng ta chưa từng cãi nhau. Nếu giờ có khúc mắc gì, nói rõ ra là được. Tình bạn mười mấy năm rồi, có gì mà không thể nói cho ra lẽ?"

Chu San im lặng, mặt không biểu cảm.

Lâm Kiều tức đến phát run: "Rốt cuộc mình đã làm gì sai với cậu? Cậu nói thẳng đi. Nếu mình sai, mình nhận. Nếu không sai, mình giải thích. Chuyện đơn giản vậy thôi, sao phải làm cho phức tạp?"

"Mình cũng không biết." Chu San ngẩng đầu nhìn cô, "Mình không biết cậu thay đổi ở chỗ nào, nhưng rõ ràng là cậu đã thay đổi rồi."

"Nhưng mình thì không." Lâm Kiều đáp, ánh mắt kiên định, "Có lẽ là cậu thay đổi. Vậy cậu nói xem, cậu thay đổi ở đâu?"

"Có lẽ là từ sau khi mình chia tay Tạ Chi Khôn. Khi đó cậu nói sẽ ở bên mình, nhưng rồi hết lần này đến lần khác quên nghe điện thoại của mình, quên trả lời tin nhắn của mình. Có lẽ là khi mình thấy bên cạnh cậu xuất hiện những người bạn mới, còn mình thì dần trở nên không quan trọng nữa. Hoặc là khi lễ trao giải diễn ra, ghế ngồi của cậu ngày càng gần hàng đầu, còn mình chỉ có thể nhìn thấy lưng cậu giữa đám đông..."

"Nghe nực cười thật." Lâm Kiều cắt ngang, lần đầu tiên cô chủ động ngắt lời người khác, "San, mình hiểu cậu hơn ai hết. Toàn thế giới này có thể ghen tị với thành công của mình, nhưng người duy nhất không bao giờ làm thế là cậu."

Cô không quên, trong những ngày khốn khó nhất, Chu San từng chuyển cho cô hàng chục ngàn để giúp đỡ.

Nếu không có Chu San làm cầu nối, cô cũng chẳng thể quen biết Giang Gia Kính, càng không có ngày hôm nay. Dù Chu San có nói ra bao lời cay nghiệt, Lâm Kiều cũng sẽ không lung lay niềm tin của mình về cô ấy.

Chu San là người bạn tri kỷ, trong sáng, vô tư và luôn hết lòng.

Nếu nói những người từng giúp đỡ mình khi hoạn nạn hiếm có thể chúc mừng khi ta thành công, thì Chu San lại không thiếu tình yêu, không thiếu sự công nhận, cũng chẳng thiếu cơ hội đóng phim. Cô ấy chưa bao giờ quá đặt nặng danh lợi, làm gì đến mức phải khó chịu vì sự nổi tiếng của Lâm Kiều.

Còn những lý do khác, Lâm Kiều càng không tin nổi.

Cô khổ sở bật cười: "Cậu thất tình, còn mình cũng chẳng yên ổn hơn gì. Cậu thấy đấy, cả năm qua mình sống khổ sở thế nào. Mình không tin cậu không nhận ra. Còn những người bạn khác, thân sơ có khác, nhưng không ai có thể thay thế được vị trí của cậu. Mình không phải kiểu người keo kiệt trong tình cảm, cậu biết rõ điều đó mà."

"Nhưng Lâm Kiều à, nếu tách từng chuyện ra, có lẽ chúng không đủ để khiến mình khó chịu. Nhưng nếu gộp tất cả lại thì sao?" Chu San khẽ hỏi.

"..." Lâm Kiều khựng lại, hơi thở như nghẹn nơi cổ.

Thấy cô ngẩn người, Chu San bật cười, nhưng là nụ cười khổ sở: "Mình cũng chẳng biết là sai ở đâu, chỉ là cảm giác... không nói nên lời. Có lẽ khi con người đi đến một đoạn nào đó trong đời, sẽ không thể tiếp tục song hành nữa."

Lâm Kiều đỏ mắt.

Chu San cũng vậy.

Hai người rơi vào im lặng.

Lúc này, chai dịch của Chu San sắp truyền hết, y tá bước vào tháo kim.

Trước khi đi, cô y tá do dự mấy giây rồi không kìm được, nhỏ giọng hỏi: "Chị Kiều, em là fan của chị ba năm rồi, có thể chụp với chị một tấm được không?"

Nhìn gương mặt tròn hồng hào kia rạng rỡ vì vui mừng, Lâm Kiều không nỡ từ chối.

Cô mỉm cười đứng dậy, chụp chung một tấm. Khi y tá rời đi, Chu San cười nói: "Cậu xem, cậu đi xa hơn mình tưởng đấy. Cậu bận lắm, một ngày như có bốn mươi tám tiếng. Giữa chúng ta... đã có chênh lệch về thời gian rồi."

Lâm Kiều nghe mà cổ họng nghẹn lại, suýt đã bật khóc.

Chu San nhìn cô, bình thản mà rõ ràng: "Mình hy vọng cậu cứ tiếp tục tiến lên. Nhưng mình cũng biết, cậu càng tiến xa, thì thời gian dành cho mình sẽ càng ít. Cậu có sự nghiệp, có người hâm mộ, có bạn bè mới, có người yêu, có cả một thế giới."

"Cậu vẫn luôn là người bạn quan trọng nhất của mình, là duy nhất." Lâm Kiều khẽ nói, giọng điệu run run, vàyếu ớt.

"Vậy thì... để chúng ta chia tay trong yên ổn đi." Chu San nói.

Lâm Kiều khẽ hỏi: "Nhất định phải như vậy sao?"

Chu San tránh ánh nhìn của cô, khẽ đáp: "Còn hơn là cứ lưng chừng, không dứt cũng chẳng nối."

Lâm Kiều nhìn sâu vào mắt cô ấy, biết rõ giữa hai người đã không còn đường lui.

Cô tự thấy mình không hổ thẹn, cũng không cần tiếp tục níu kéo.

Giống như một bông hoa, ban ngày nở rộ, rồi trong một đêm bỗng tàn lụi, chẳng có nguyên nhân, chỉ là đến lúc phải tàn mà thôi.

Cô gật đầu, lại gật đầu thêm lần nữa. Như chợt hiểu ra câu hát kia — "Vì sợ đau, nên chỉ biết gật đầu thật mạnh."

Lâm Kiều quay người bước đi, dứt khoát mà kiêu hãnh.

Chu San dõi theo bóng lưng ấy, trong lòng thầm nghĩ đúng là cô ấy, sáng suốt, mạnh mẽ, không bao giờ dây dưa.

Nhưng đến khi Lâm Kiều sắp bước qua cửa, cô lại bất ngờ quay lại, ánh mắt kiên định đến mức khiến người khác không dám thở mạnh. Cô nhìn thẳng vào Chu San, bướng bỉnh hỏi: "Nếu mình nhất định không chịu chia tay thì sao? Nếu mình không buông, không bỏ? Nếu mình liều mạng níu lấy cậu thì sao?"

Mắt Chu San chợt nhòe đi.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Thì ra tình cảm vẫn còn đấy.

Điều Chu San cần chẳng qua là một sự kiên định từ Lâm Kiều mà thôi.

Lâm Kiều cũng bật khóc.

Cô bước lên, cúi người ôm chầm lấy Chu San.

Bạn bè mãi mãi dài lâu.

Mình chưa bao giờ quên cậu. Cậu cũng đừng quên mình.

Bình Luận (0)
Comment