Buổi chụp tạp chí vừa kết thúc, Lâm Kiều lại lập tức lao vào công việc.
Hậu kỳ của 'Hương Hạ Nhạt, Thu Sắc Đậm' tiến triển nhanh hơn dự kiến, hoàn thành ngay cuối năm. Vì khâu duyệt chiếu trong nước không thể nhanh như vậy, Dương Chi Dao quyết định đem phim gửi đến các liên hoan lớn để tạo nhiệt độ bên ngoài trước, lúc định ngày công chiếu cũng dễ tranh suất rạp hơn.
Không ngờ bộ phim lại trở thành "hắc mã" lớn nhất mùa. Đầu năm sau, khi ra mắt tại Liên hoan phim Berlin, bộ phim lập tức nhận về cơn mưa lời khen. Lâm Kiều và Dương Chi Dao đồng thời được đề cử ở hai hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất.
Giấc mơ năm xưa từng được thốt ra trong cơn say lại thật sự soi rọi vào hiện thực. Cả hai sung sướng đến mức khui champagne, hét vang như muốn lật tung trần nhà.
Chỉ là lúc ấy, chẳng ai nghĩ Lâm Kiều có thể lấy được giải Ảnh hậu.
Khi có kết quả đề cử, mọi người xung quanh đều an ủi cô: "Không có giải cũng không sao, được đề cử đã rất giỏi rồi. Trong đám tiểu hoa cùng thời, có ai có được vinh dự này?"
Những lời an ủi ấy ngược lại là thứ Lâm Kiều ghét nhất. Tại sao cô phải đem mình so với những tiểu hoa cùng lứa? Cô luôn tự so mình với những nữ diễn viên đứng trên đỉnh giới điện ảnh, tựa như Dương Chi Dao.
Họ thật sự đánh giá thấp dã tâm của cô.
Tất nhiên, giữa cả biển lời an ủi nhẹ nhàng ấy, Giang Gia Kính nổi bật như một "kẻ dị loại".
Ngay khi biết tin đề cử, anh đi qua đi lại trong nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm cầu khấn: "Giải Gấu Bạc ơi Gấu Bạc, phù hộ Lâm Kiều, phù hộ Lâm Kiều... Nếu cô ấy không lấy được giải Ảnh hậu, tôi lại tiếp tục kiếp đàn ông không danh không phận mất... Tôi 35 rồi, còn chờ nổi nữa không đây... phù hộ phù hộ..."
Lâm Kiều cười đến mức không thở nổi, liên tục nói: "Vậy nếu không lấy được là ông trời không cho em lấy anh, chẳng phải là em không muốn."
Dù nói đùa vậy, nhưng khi ấy, trừ việc chưa lĩnh chứng và chưa công khai, thì giữa họ nào khác gì một cặp vợ chồng đích thực.
Giang Gia Kính nghe cô nói chuyện như thể chẳng liên quan đến mình liền nổi giận đùng đùng, quay sang mắng cả ông trời: "Ông trời ơi, mở mắt ra mà coi đi! Cùng lắm lễ Tết tôi đốt cho ông thêm mấy nén hương! Mau mau giúp tôi hoàn thành chuyện này!"
Lâm Kiều cười đến đau cả bụng, chỉ cảm thấy ông chú này càng ngày càng ấu trĩ.
......
Từ lúc biết mình được đề cử, thời gian với Lâm Kiều như chậm lại từng chút một.
Cuối cùng, ngày trao giải cũng đến.
Berlin đêm ấy tuyết rơi dày đặc. Trên thảm đỏ, Lâm Kiều khoác lên mình bộ đầm lụa màu cam đặt riêng của Louis Vuitton, đeo trang sức cao cấp của Cartier — rực rỡ, cổ điển và sang trọng đến nghẹt thở.
Ống kính truyền thông phương Tây đồng loạt hướng về phía cô. Hàng loạt ánh đèn flash soi sáng gương mặt tràn đầy sức sống và không hề che giấu tham vọng của cô.
Bên ngoài, fan của cô từ xa kéo đến đứng chật kín. Những tiếng hô tên cô vang dội, xen giữa đó có một âm thanh đặc biệt cao và rõ: "Lâm Kiều, hãy tỏa sáng ở Berlin!"
Cả đám đông khựng lại một nhịp rồi đồng loạt hô vang: "Lâm Kiều, chúc cô tỏa sáng ở Berlin tối nay!"
Cô hướng theo tiếng gọi, tinh nghịch giơ tay làm dấu OK.
Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu.
Năm nay, Ban giám khảo quốc tế gồm bảy nhà làm phim, chia thành nhiều hạng mục: "Tranh giải chính," "Kỳ ngộ," "Toàn cảnh," "Diễn đàn," "Thế hệ mới," "Phim ngắn"...
Trong khán phòng tràn ngập những gương mặt nổi tiếng, các nhà làm phim từ khắp nơi khoác lên mình lễ phục lộng lẫy.
Giải thưởng cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, chưa ai biết rõ.
Nữ chính xuất sắc nhất được công bố khi lễ trao giải gần về cuối.
Ban đầu Lâm Kiều còn hơi hồi hộp, nhưng ngồi lâu lại thấy buồn ngủ.
Người công bố giải là minh tinh Đức Sandra Hüller. Cô ấy mặc chiếc đầm vàng bước lên sân khấu. Giải thưởng được giới thiệu bằng tiếng Đức, đến tận khi lễ kết thúc Lâm Kiều mới biết mình đã nghe thấy gì: "Cô ấy là thi sĩ bị kẹt trong thân xác một kỹ nữ — khi sống rực rỡ như hoa mùa hạ, khi chết lại tĩnh lặng như lá mùa thu. Cô ấy là ly kem vani phơi dưới nắng gắt, tan chảy để rồi bất tử. Giải thưởng diễn xuất của chúng ta phải trao cho màn trình diễn gây chấn động ngoài cả khuôn hình. Xin chúc mừng Nữ chính xuất sắc nhất — Lâm Kiều, diễn viên chính của 'Hương Hạ Nhạt, Thu Sắc Đậm.'"
Lâm Kiều sững người trong một giây. Chỉ đến khi những người xung quanh ào ào đứng dậy, gương mặt của cô hiện lên trên màn hình lớn, cô mới hoàn hồn nhận ra — là mình.
Tên cô được xướng lại lần nữa bằng tiếng Anh. Cô đứng bật dậy trong cơn bàng hoàng.
Dương Chi Dao ôm chầm lấy cô: "Chúc mừng nhé, em làm được rồi!"
Lâm Kiều đáp trong run rẩy: "...Cảm ơn."
Tưởng rằng mình sẽ không quá xúc động, nhưng ngay khi nói ra hai chữ ấy, cô mới nhận ra đôi môi mình đang khẽ run.
Cô quay sang cúi chào từng người, ôm từng đồng nghiệp.
Rồi vén váy, bước từng bước lên sân khấu, nơi màn hình đang chiếu lại phân đoạn đoạt giải của cô.
Cô đến trước micro.
Lâm Kiều giơ cao chiếc cúp nặng trịch, đứng thẳng người rồi nói:
"Xin chào mọi người, tôi là nữ diễn viên đến từ Trung Quốc, Lâm Kiều."
Câu đầu tiên là giới thiệu tên họ. Giọng cô run nhẹ, nhưng mắt không có chút lệ, nụ cười rực rỡ như lửa: "Lời cảm ơn thì không nói hết được, cảm ơn đội ngũ của tôi, cảm ơn đạo diễn Dương Chi Dao đã chọn tôi, cảm ơn các fan đã luôn ủng hộ."
Cô nhìn xuống khán đài, là Triệu Đế và Hạ Trạch Nghĩa đã đồng hành tám năm, là Dương Chi Dao nhìn ra tài năng của cô, là những người hâm mộ vượt cả nửa địa cầu để đến đây.
Trong ánh mắt của cô là tràn đầy sự biết ơn.
Cô tiếp tục nói: "Có lẽ nhiều người không biết, tên thật của tôi từng là Lâm Hiểu Điệp — 'Điệp' nghĩa là bướm. Nhưng 'Điệp' lại đồng âm với 'Ngã', mẹ tôi thấy không may nên đổi tên cho tôi. Nhưng giấc mơ diễn xuất của tôi bắt đầu từ khi tôi còn là Lâm Hiểu Điệp. Hôm nay, Lâm Kiều 33 tuổi muốn nói với Lâm Hiểu Điệp 13 tuổi rằng — làm Ảnh hậu thật sự rất đã! Thành danh thật sự rất sướng!"
Bản dịch tiếng Đức vang lên khắp khán phòng.
Tiếng vỗ tay dội lại như sóng.
Trong niềm hân hoan thuộc về riêng mình, Lâm Kiều bỗng nhớ đến những sinh mệnh đã rời đi, bà ngoại, mẹ... và cả Hà Mỹ Đạt.
Cô có vô vàn xúc động, nhưng không hề muốn khóc. Nụ cười của cô sáng rỡ như đang cháy rực.
Cô nâng micro, hô vang: "Và tôi cũng muốn nói với tất cả những cô gái mang trong mình ước mơ. Đừng làm con sâu bị kẹt trong kén. Hãy làm con bướm lao thẳng lên trời! Có người sinh ra đã tỏa sáng. Còn có người phải tự thiêu rụi chính mình. Nếu để thực hiện ước mơ mà phải cháy rực lên... vậy thì hãy thiêu rụi nó. Thiêu rụi cánh bướm ấy đi!"
Cho đến khoảnh khắc này, Lâm Kiều mới nhận ra quan trọng hơn cả thành công... là chính con người đã tạo nên thành công ấy.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, cô thấy dưới khán đài có không ít diễn viên mắt đã đỏ hoe.
Lúc ấy, Lâm Kiều khẽ giơ tay phải lên, lắc nhẹ ngón áp út trống trơn, câu nói tiếp theo của cô lập tức khiến hot search trong nước nổ tung—
"Cuối cùng, cảm ơn chồng tôi, Giang Gia Kính. Cảm ơn anh, em yêu anh. Anh mãi mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời em."
Dưới sân khấu, cả đoàn phim 'Hương Hạ Nhạt, Thu Sắc Đậm' như nổ tung. Ai nấy đều sững sờ, chỉ có Dương Chi Dao là bày ra vẻ mặt biết cả rồi, cô ấy đứng bật dậy giơ hai ngón cái, hét lớn: "Đỉnh quá!"
"......"
Đêm đó, Lâm Kiều đã quét sạch bảng hot search.
Top 1: Lâm Kiều kết hôn
Top 2: Lâm Kiều đoạt Ảnh hậu tại Berlin
Top 3: Lâm Kiều – Giang Gia Kính ẩn hôn
Top 4: Thiêu rụi cánh bướm
Top 5: Lâm Kiều Giang Gia Kính
......
Trong tổng năm mươi mục hot search, một mình cô chiếm hết hai mươi bảy mục.
Lễ trao giải kết thúc, phóng viên biết tin kéo đến chật cứng cả bên ngoài hội trường, vậy mà người phụ nữ vừa khiến cả Internet Trung Quốc đảo lộn chỉ bằng một câu nói lại biến mất không dấu vết.
Khi ánh đèn rực rỡ khép lại, Lâm Kiều tháo bỏ lễ phục, gỡ bỏ danh hiệu Ảnh hậu, lặng lẽ cùng một người đàn ông bước đi trên con phố ngập đầy tuyết trắng.
Trong khoảnh khắc đặc biệt này, sao có thể thiếu Giang Gia Kính ở bên cô?
Dù bận đến mức không có một phút để nghỉ ngơi, anh vẫn cố chen thời gian bay đến Berlin. Anh không phải kiểu người đứng dưới sân khấu vỗ tay cho cô, nhưng lại luôn là người chờ sẵn sau cánh gà, ôm theo một bó hoa để tặng cô.
Ba mươi ba đóa hoa hồng cam rực rỡ —ngụ ý rằng cô đã giành được chiếc cúp Ảnh hậu ở tuổi 33.
Lâm Kiều rút một đóa cài lên tóc, rồi chẳng màng cả thế giới, nắm tay anh cùng lẩn vào màn tuyết.
Trong cơn tuyết rơi dày đặc, cành cây hai bên đường phủ kín lớp băng trắng. Con phố dài không một dấu chân, sạch sẽ đến tĩnh lặng.
Hai người sóng đôi đi một đoạn, Giang Gia Kính bỗng dừng lại, ý bảo cô đứng yên.
Thì ra lúc nãy đi vội quá, dây giày của cô đã tuột từ lúc nào.
Anh cúi xuống, giúp cô buộc lại thành nơ bướm.
Cô cúi đầu nhìn anh cũng đang cúi đầu, tuyết rơi lên vai áo của anh, chỉ trong chốc lát đã phủ thành một lớp mỏng. Lâm Kiều lúc nào cũng cuộn trào cảm xúc trong khoảnh khắc ấy lại bất ngờ bình yên đến lạ. Nhưng dây giày dường như buộc hơi lâu, anh cúi mãi vẫn chưa đứng dậy.
Cô định cúi xuống chạm vào vai anh thì anh đột nhiên ngẩng đầu, quỳ một chân xuống, hỏi cô: "Lâm Kiều, giải Ảnh hậu em cũng lấy rồi, danh phận hồi nãy em cũng tuyên bố trước cả thế giới rồi... lần này có thể gả cho anh chưa?"
Lâm Kiều sững lại.
Khoảnh khắc này vốn trong dự đoán của cô, thậm chí mơ hồ có linh cảm. Nhưng khi nó thực sự xảy đến, cô vẫn không khỏi thất thần.
Giang Gia Kính nhìn cô, tuyết rơi phủ lên lông mi khiến anh hơi run lên, chẳng rõ vì bất an trong lòng hay chỉ vì lạnh. Anh chẳng thể diễn tả cảm giác khi nghe cô nói "cảm ơn chồng tôi, Giang Gia Kính" qua màn hình sau cánh gà. Đó không phải lần đầu cô nhận giải, trước đây cô luôn nói "cảm ơn sếp Giang". Lần này anh cũng chỉ mong nghe đúng câu đó.
Vậy thôi, chỉ vậy là anh mãn nguyện rồi.
Nào ngờ... cô lại tặng anh một món quà lớn đến thế.
Vậy nên anh quyết định cầu hôn, lần này không phải nói đùa, không phải là thử thăm dò, mà là dù có bị từ chối cũng phải nghiêm túc nói ra.
Lâm Kiều không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi: "Giang Gia Kính, em luôn muốn biết... anh yêu em ở điểm nào?"
Giang Gia Kính im lặng.
Từng năm tháng ở bên nhau, từng khoảnh khắc chồng chất lên nhau khiến anh say mê cô đến sâu đậm. Nhưng để nói rõ ràng bằng lời... lại khó đến kỳ lạ.
Anh suy nghĩ rất lâu, đến mức ống quần bị tuyết thấm ướt mới nói: "Em đoạt giải nhờ vai nữ thi sĩ... vậy để anh dùng một câu thơ để trả lời em."
Anh nói vậy, rồi dừng một chút, nhìn sâu vào mắt cô.
"Ở nơi ngày dài kết thúc, anh đứng trước mặt em. Em nhìn thấy những vết sẹo của anh, biết rằng anh đã từng bị tổn thương... cũng đã từng được chữa lành."
Là câu thơ ấy.
Lâm Kiều cảm thấy như có một đốm lửa nhỏ bùng lên trong ngực, rồi vô số cánh bướm cùng vỗ cánh. Vừa ấm áp, vừa rung động.
Cô từ từ, từng chút một mà mỉm cười.
Giữa đêm tuyết Berlin, trong ánh mắt của anh, cô nhìn thấy bóng dáng hạnh phúc của chính mình.
Đi đến tận đây rồi, có lẽ cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa. Cô gật đầu: "Vậy... chúng ta về nước rồi đi đăng ký kết hôn nhé."
Gương mặt của Giang Gia Kính giống hệt biểu cảm của cô khi nghe tên mình được xướng lên — ban đầu là sững sờ, phải mất một lúc mới nở được nụ cười rạng rỡ.
Anh gần như bật dậy, ôm chặt lấy cô, vui mừng quay một vòng. Đóa hoa hồng rơi xuống màn tuyết.
Lâm Kiều cũng vui. Chân thành vui mừng. Khi anh đặt cô xuống, cô dựa vào tay anh, tiếp tục sánh bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng.
Tuyết bay mù mịt, khiến thành phố vốn trầm lặng trở nên lãng mạn đến lạ thường.
Hai người như một đôi vợ chồng già sống với nhau nhiều năm, vừa đi vừa chuyện trò vu vơ. Đi được một lúc, cô tinh nghịch đưa tay ra hứng tuyết.
Đúng lúc đó, anh lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của cô.
Cảm giác lạnh buốt ôm lấy ngón tay. Viên kim cương được cắt gọt thành hình dáng bông tuyết, sáng rực và tinh xảo. Cô mới nhớ ra lúc nãy mải trả lời anh, cô quên mất phải hỏi xem anh có chuẩn bị nhẫn hay không.
Cô chăm chú nhìn chiếc nhẫn, buột miệng: "Wow... kim cương lớn quá! Anh mua từ bao giờ vậy?"
Anh nhìn đôi mắt sáng như sao của cô, cười: "Ba năm trước anh đã mua rồi."
Cô tròn mắt: "Sớm vậy sao?"
Anh đáp: "Mua xong anh luôn mang theo bên người. Em không biết đâu... trong khi em ngủ, anh đã thử đeo cho em vô số lần. Nhưng rồi lại tháo xuống."
"Vậy từ giờ... anh không cần lén đeo nữa, còn em cũng không cần tháo ra nữa."
"Ừ."
"Đẹp thật ... càng nhìn càng thích. Chồng em đúng là có mắt thẩm mỹ quá đỉnh!"
"Đương nhiên rồi."
"......"
Tuyết càng lúc càng dày. Họ dần đi vào vùng tuyết sâu.
Ánh đèn đường phía sau hắt lên, soi rõ từng dấu chân hai người đã để lại trên con đường trắng xóa.
[HOÀN CHÍNH VĂN]