Sau khi nhận ra cơ thể có điều bất ổn, Lâm Kiều không dám chậm trễ dù chỉ một chút, nửa đêm vội vàng chạy tới khoa cấp cứu bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong nói rằng có cơn co t* c*ng, nhưng chưa nghiêm trọng, kê thuốc ức chế co bóp rồi bảo cô về nhà nằm nghỉ là được.
Giang Gia Kính vẫn thấy không yên tâm, quyết định cho cô nhập viện. Lâm Kiều thì cảm thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng thấy anh lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng chiều theo ý anh, làm thủ tục nhập viện sớm.
Sau khi nhập viện và dùng thuốc, tình trạng của Lâm Kiều khá hơn, cô nằm nghỉ trên giường, ngủ một giấc rất yên, đến khi tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng.
Lúc ấy, dì Lưu và Chu San cũng đã tới, dì Lưu còn đặc biệt mang theo bữa sáng cho cô.
Thấy Lâm Kiều không sao, Giang Gia Kính nói sẽ về nhà lấy đồ. Hai người vốn đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cần thiết cho việc nằm viện, đặc biệt là đồ cho em bé, tất cả đều để trong một chiếc vali. Giờ cô đã nhập viện rồi, tiện thể mang hết sang luôn.
Dì Lưu nhìn sắc mặt Lâm Kiều, thấy không có gì đáng ngại, liền khuyên: "Tôi thấy Kiều Kiều chẳng có chuyện gì, không cần phải nằm viện đâu." Người lớn tuổi thường có quan niệm riêng, bà thở dài: "Tôi biết bệnh viện này đắt, môi trường cũng tốt, nhưng tốt đến mấy cũng không bằng ở nhà, tốt đến mấy thì vẫn là bệnh viện."
Chu San cũng nói: "Đúng đó, tôi vừa hỏi bác sĩ xong, họ nói có thể về nhà." Cô nhìn Giang Gia Kính một cái: "Anh cũng đừng lo lắng quá."
Giang Gia Kính nhíu mày, không nói gì.
Thấy vậy, Lâm Kiều mỉm cười với anh: "Không sao đâu, anh cứ về lấy đồ đi." Rồi cô quay sang dì Lưu và Chu San: "Cứ để anh ấy đi lấy. Bụng mình yên tĩnh thì càng tốt, còn nếu có động tĩnh thì chuẩn bị sớm vẫn hơn là đến lúc đó rối tung lên."
Giang Gia Kính lặng lẽ nhìn Lâm Kiều, ánh mắt hai người giao nhau, có một sự ăn ý không cần lời nói.
Rồi anh ra ngoài.
Cô xuống giường đi vệ sinh, rửa mặt, buộc tóc.
Dì Lưu bày bữa sáng ra, Chu San dựa vào cửa phòng rửa mặt nói: "Sáng nay tới phòng yoga không thấy cậu đâu, gọi điện cũng không được, mình còn đoán có khi cậu sinh rồi, vội vàng chạy tới bệnh viện, dọc đường suýt nữa thì sợ chết khiếp."
Trước đó Chu San cũng từng cùng Lâm Kiều đi khám thai, hơn nữa cô ấy cũng sinh con tại bệnh viện này.
Lâm Kiều vừa định kể lại chuyện tối qua thì cửa phòng lại mở ra, Triệu Đế và Lý Gia Thụy đến thăm cô.
"Sao hai người cũng biết vậy?" Lâm Kiều không ngờ chỉ đau bụng một chút mà đã làm kinh động tới từng này người.
Triệu Đế nói: "Còn không phải ông chồng tốt của em sao."
Cô ấy biết Giang Gia Kính không có mặt nên nói chuyện cũng chẳng khách sáo: "Sáng sớm năm giờ đã chạy tới hỏi chị chuyện thuê bà chăm trẻ, chị còn tưởng em sinh rồi cơ."
Những việc lặt vặt như thuê bà chăm trẻ đều do Triệu Đế lo liệu.
Lâm Kiều cười cười, đối với sự bảo bọc quá mức của Giang Gia Kính cũng không nói gì.
Bệnh viện có sẵn kem dưỡng dành cho phụ nữ mang thai. Sau khi rửa mặt, cô thoa qua loa rồi ra ngoài ăn sáng.
Triệu Đế và Lý Gia Thụy không ở lại lâu, thấy cô không sao thì đi làm việc. Bệnh viện có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách bữa ăn của cô, sau khi ăn xong, cô bảo dì Lưu không cần chạy tới chạy lui nữa, nếu thèm món gì sẽ gọi điện về.
Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Chu San và Lâm Kiều.
Dạo này Chu San không tham gia đoàn phim nào, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, nên ở lại với cô.
Cả hai đều không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, ai ngờ dì Lưu vừa rời đi chưa được năm phút, cơn co t* c*ng của Lâm Kiều đã tăng lên rõ rệt.
Chu San hoảng đến mức nói năng lắp bắp, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ vừa kiểm tra liền nói, cổ t* c*ng đã mở một phân.
Lâm Kiều còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngồi lên xe lăn, được đẩy đi truyền magie sulfat, dùng thuốc giữ thai.
Lúc ấy, đầu óc Lâm Kiều cũng rối bời, không biết phải làm sao.
Cô lấy điện thoại gọi cho Giang Gia Kính. Điện thoại anh luôn trong trạng thái thông suốt, nhanh chóng bắt máy: "A lô, sao thế?"
Lâm Kiều cố gắng hết sức kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, nhưng vẫn mang theo tiếng nức nở: "Giang Gia Kính, anh mau tới đi, bụng em lại có động tĩnh rồi."
Đầu dây bên kia im lặng ba giây.
Lâm Kiều gọi: "Giang Gia Kính?"
"Anh đây, anh tới ngay, em đừng sợ." Giang Gia Kính nói.
Lâm Kiều nghe ra trong giọng anh cũng có vài phần bất an vỡ vụn. Nhưng lúc này cô không thể trấn an anh, thậm chí vì biết sự bất an ấy là do anh lo cho mình, cô lại cảm thấy yên tâm hơn. Giọng cô căng lại: "Vâng, anh đi đường cẩn thận."
Cúp máy xong, Chu San đã đẩy Lâm Kiều tới phòng siêu âm.
Vì là phòng VIP nên không cần xếp hàng, bác sĩ trực tiếp kiểm tra cho cô. Máy vừa quét qua, sắc mặt bác sĩ liền thay đổi, cau mày nói: "Sao lại tiến triển nhanh thế này? Có dấu hiệu chuyển dạ rồi."
Chưa nói hết câu, bác sĩ siêu âm đã đứng dậy, đi gọi bác sĩ sản khoa của Lâm Kiều tới.
Chu San xoa nhẹ vai cô, nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu, cậu đừng sợ."
Cảm giác khác thường trong cơ thể, những cơn co t* c*ng quá dày khiến Lâm Kiều không sao bình tĩnh nổi.
Bác sĩ sản khoa nhanh chóng có mặt, cùng với nữ hộ sinh và y tá. Lúc ấy cổ t* c*ng đã mở bốn phân, cô lập tức được đẩy gấp vào phòng sinh.
Khoảnh khắc bước qua cánh cửa ấy, Lâm Kiều thực sự sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Dù bác sĩ và y tá liên tục nói "không sao đâu, không sao đâu", nhưng trái tim cô vẫn không tìm được điểm tựa, cứ lơ lửng, không biết bám víu vào đâu.
Chu San cũng rất lo, nắm chặt tay cô nói: "Không sao đâu, vào trong rồi cứ giao hết cho bác sĩ, đừng nghĩ nhiều nữa."
Lâm Kiều lắc đầu, nức nở nói ra ba chữ: "Giang Gia Kính."
Cô cứ thế lặp lại: "Mình muốn Giang Gia Kính... Giang Gia Kính... Giang Gia Kính..."
Nước mắt đã ướt nhòe đầy mặt, tóc tai rối bời, mồ hôi ướt đẫm cả đầu, môi tái xám xanh. Đây là dáng vẻ chật vật và yếu đuối mà cô chưa từng có.
Chu San bỗng cảm thấy, cô giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trong nỗi bất an và hoảng loạn, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Chu San vội nói: "Cậu cứ vào trong trước đi, anh ấy tới rồi mình sẽ bảo y tá nói cho cậu biết! Lúc này không có gì quan trọng hơn việc sinh con đâu, cậu thế này anh ấy cũng sẽ lo lắm."
Có lẽ câu nói cuối cùng đã thuyết phục được Lâm Kiều. Cô vẫn khóc, nhưng không còn nhất quyết đòi Giang Gia Kính nữa.
Lâm Kiều được đưa vào phòng sinh.
Chu San dặn y tá: "Lát nữa chồng cô ấy tới, tôi sẽ gõ cửa ba lần, khi đó phiền cô nói cho cô ấy biết."
Y tá mỉm cười: "Vâng, cô yên tâm."
Khoảng hai mươi phút sau, Giang Gia Kính mới xuất hiện trước cửa phòng sinh.
Anh kéo theo hai chiếc vali, khi chạy đến còn thở hổn hển, lo lắng nhìn vào trong: "Thế nào rồi? Vào đó được bao lâu rồi?"
Chu San nói: "Vừa vào chưa lâu. Anh có muốn vào vào phòng sinh trong suốt quá trình không?"
Cô bước tới cửa, gõ ba tiếng.
Giang Gia Kính đã sốt ruột đến quay cuồng: "Có chứ! Bọn tôi đã nói rồi, còn phải ghi lại nữa. Tôi đi đâu thay đồ?"
Vừa dứt lời, đúng lúc có một y tá từ phòng sinh đi ra, nói với Giang Gia Kính: "Sản phụ muốn anh vào trong, theo tôi đi thay đồ."
Giang Gia Kính vội vàng đi thay áo cách ly vô trùng.
Chu San tự trêu mình: "Hai vợ chồng cứ yên tâm vào trong đi, người nhà bên ngoại như tôi đứng canh cửa cho."
Khi Giang Gia Kính bước vào phòng sinh, Lâm Kiều đã tiêm xong thuốc giảm đau.
Phòng sinh lạnh một cách kỳ lạ. Cô vẫn khá bình tĩnh, lúc anh đi tới, cô quay đầu nhìn anh một cái, rồi giơ tay ra hiệu bảo anh nắm lấy tay mình.
Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi, Giang Gia Kính đã có cảm giác muốn khóc.
Anh không nói gì, bước tới nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Ngay khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, trái tim đang treo lơ lửng của cô lập tức an định, còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần.
Thấy trạng thái của Lâm Kiều vẫn ổn, Giang Gia Kính không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, liền quay sang hỏi bác sĩ về tình hình sức khỏe của cô, của em bé, và liệu có sinh non hay không.
Lời bác sĩ đầy tính trấn an, mọi thứ đều hướng tới kết quả tốt.
Giang Gia Kính hơi yên tâm hơn, siết nhẹ bàn tay cô, như muốn nói với cô rằng hãy an lòng.
Lâm Kiều không còn sợ hãi, chỉ là vẫn phải chịu đựng cơn đau chuyển dạ. Những cơn co t* c*ng khiến tim cô đập nhanh, đến cuối cùng nước mắt cứ như mất kiểm soát mà trào ra.
Mọi khâu chuẩn bị gần như đã xong, nữ hộ sinh hướng dẫn cô điều chỉnh nhịp thở, dồn sức rặn.
Giang Gia Kính lấy điện thoại ra bắt đầu ghi lại.
Trong khung hình, Lâm Kiều rặn đến mức mặt tím tái, môi cũng tím bầm. Giang Gia Kính chưa từng trải qua chuyện như vậy, liên tục hỏi bác sĩ: "Các ông chắc chắn là cô ấy thật sự không sao chứ?"
Bác sĩ nói: "Không sao đâu, anh đừng quá quan tâm, nếu không sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi, lúc đó chúng tôi phải mời anh ra ngoài đấy."
Giang Gia Kính lập tức không dám nói thêm câu nào.
Toàn bộ quá trình sinh diễn ra khá chậm. Lâm Kiều lúc thì nằm sinh, sau đó lại ngồi sinh, quỳ sinh, ngồi trên bóng sinh, d*ng ch*n sinh... Nữ hộ sinh còn liên tục ấn bụng cô, khiến Giang Gia Kính nhìn mà tim đập thình thịch.
Sinh được nửa chừng, đến bác sĩ cũng phải ra ngoài uống nước lấy sức.
Giang Gia Kính hỏi Lâm Kiều: "Em thế nào rồi, còn chịu được không? Không được thì mình mổ nhé."
Lâm Kiều hít sâu, nói: "Em vẫn ổn. Lần sau nếu em đóng cảnh sinh con, em biết phải xử lý chi tiết thế nào rồi."
"......" Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn nghĩ tới mấy chuyện đó. Sống mũi Giang Gia Kính vẫn còn cay, lại thấy dở khóc dở cười, chỉ thở dài nói: "Em đó... đừng cố quá."
Lâm Kiều cười: "Không sao. Anh không ở đây em rất sợ, nhưng anh ở đây rồi thì em không sợ nữa. Em có thể toàn tâm cảm nhận quá trình sinh nở."
Giang Gia Kính cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
Rồi ca sinh tiếp tục.
Bốn tiếng sau, một tiếng khóc vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng, Lâm Kiều cuối cùng kiệt sức mà ngất đi.
Y tá lau sạch nước ối và máu trên người đứa trẻ sơ sinh, quấn bé lại, vui vẻ bế đến cho Giang Gia Kính xem. Giang Gia Kính nhìn con một cái, mừng rỡ nói: "Tốt lắm, tốt lắm, cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi."
Nhóc con nhỏ xíu, nhăn nheo, nhưng lại không xấu như những đứa trẻ khác lúc mới sinh, trái lại còn trắng trẻo mềm mại.
Chỉ là cân nặng mới có 2.5kg.
Vì sinh non nên cần phải nằm viện theo dõi một thời gian.
Y tá nhắc Giang Gia Kính đi làm thủ tục.
Lâm Kiều vẫn còn nằm trên giường, Giang Gia Kính không còn tâm trí để ý tới chuyện khác, thậm chí là đứa trẻ này.
May mà ngoài cửa có Kỳ Sơn, Chu San, Triệu Đế và những người khác. Anh bảo Triệu Đế đi làm thủ tục cho em bé với tư cách mẹ đỡ đầu, rồi một mình quay lại phòng sinh.
Thực ra Lâm Kiều không có vấn đề gì nghiêm trọng. Quá trình sinh con gái tuy vất vả, nhưng so với nhiều sản phụ khác thì thời gian của cô đã khá ngắn, hơn nữa không bị rạch tầng sinh môn hay rách, nhìn chung là rất thuận lợi.
Hai tiếng sau, Lâm Kiều cũng được đẩy ra ngoài. Đến khi vào phòng bệnh, cô đẩy nhẹ Giang Gia Kính: "Anh đi xem con đi."
Giang Gia Kính nắm tay cô, nói: "Triệu Đế đang ở bên đó rồi."
Lâm Kiều yếu ớt cười: "Anh đi đi, anh là ba mà. Bảo mẹ đỡ đầu sang chăm em, em cần chị ấy."
Giang Gia Kính nhìn cô thật sâu.
Sao anh lại không hiểu được lòng cô. Trong những lúc thế này, người khác đều có mẹ ở bên, còn cô thì không. Anh là chỗ dựa lớn nhất của cô, nhưng vào thời khắc này, bên cạnh cô thực sự cần có một người phụ nữ lớn tuổi.
Ví dụ như những chuyện riêng tư khi sinh nở. Khoảnh khắc em bé được lấy ra, ngay cả bản thân người mẹ nhìn cũng thấy khó chịu. Cô vốn không muốn anh nhìn, nhưng cuối cùng anh vẫn nhìn thấy.
Qua nét mặt anh, cô biết anh không hề để tâm.
Chỉ là sinh con vốn đã luống cuống đủ đường. Anh muốn tự tay lo liệu mọi việc, nhưng không có nghĩa là anh có thể chu toàn tất cả.
Lúc này, anh sang bên em bé sẽ thích hợp hơn. Cô không muốn con mình ở đó mà không có một người thân ruột thịt nào, hơn nữa ở phía cô anh cũng không giúp được nhiều, vì có quá nhiều thứ anh không hiểu, không bằng Triệu Đế hay Chu San – những người đã từng sinh con, cũng có rất nhiều kinh nghiệm.
Giang Gia Kính dần dần cũng nghĩ tới điều đó.
Anh gật đầu: "Được, anh sang xem con, lát nữa quay video gửi cho em."
Chu San ở bên cạnh nói: "Anh đi đi, tôi ở đây với Kiều Kiều."
Anh hôn lên trán Lâm Kiều, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Giang Gia Kính đi, Lâm Kiều nhắm mắt lại, đến sức mở mắt cũng không còn, hoàn toàn kiệt quệ.
Y tá pha cho cô một cốc nước đường đỏ, Chu San dùng ống hút đút cho cô uống, uống xong cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
...
Khi tỉnh lại thì đã là buổi tối, hơn tám giờ, đèn đóm vừa lên.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải con người, mà là bó hoa hồng khổng lồ đặt ở đầu giường.
9999 bông hồng Aisha được bó bằng lớp voan organza trắng hồng, vòng ngoài là dải lụa ánh hồng phấn lấp lánh. Dưới ánh đèn, cả bó hoa như đang chảy tràn những gợn sóng lãng mạn mơ mộng.
Sau một giấc ngủ, thể lực của Lâm Kiều đã hồi phục bảy tám phần. Cô chống tay ngồi dậy, hỏi: "Bó hoa to thế này, mang vào kiểu gì vậy?"
Giang Gia Kính đứng lên, hỏi: "Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có cần gọi bác sĩ không?"
Chu San nói: "Chồng cậu bảo, phụ nữ khác sinh xong đều được tặng hoa, chỉ có cậu là không, nên anh ấy phải bù cho cậu."
Lâm Kiều liếc Giang Gia Kính một cái: "Trong thời gian ngắn vậy, anh làm kiểu gì thế?"
Giang Gia Kính cười: "Chuyện này em đừng hỏi. Chỉ cần biết là bỏ tiền ra làm việc thì không có việc gì không xong." Anh có chút đắc ý, khoe xong lại hỏi thêm một lần nữa: "Em thật sự ổn chứ? Cảm giác thế nào?"
Lâm Kiều nói: "Em không sao, chỉ là ngực hơi căng."
Đó là phản ứng bình thường.
Cô xuống giường, đi bộ vào nhà vệ sinh.
Quay lại không lâu thì bác sĩ tới kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề gì lớn, Chu San và những người khác cũng lần lượt rời đi.
Đến giờ ăn, Lâm Kiều đói bụng, cùng Giang Gia Kính ăn cơm.
Giang Gia Kính quay cho cô rất nhiều video về con gái, hai người vừa ăn vừa xem, cảm thán sự kỳ diệu của sinh mệnh — mới hôm qua giờ này cô còn sai anh đi làm kẹo hồ lô, vậy mà đúng giờ này hôm nay, đứa trẻ đã chào đời, họ cứ thế có thêm một người thân.
Lâm Kiều chợt nghĩ đến Tang Bình.
Ngày Tang Bình treo cổ cũng đột ngột như vậy — vài tiếng trước còn là một sinh mệnh sống sờ sờ đang tranh cãi đối kháng, vài tiếng sau đã hóa thành một linh hồn rời khỏi trần thế.
Trên trái đất này, trong cùng một khoảnh khắc, có sinh mệnh ra đời thì cũng có sinh mệnh lụi tàn. Dù là sinh hay tử, đều là máu thịt bị tách khỏi linh hồn.
Hóa ra, sinh và tử đều là những trải nghiệm đau đớn.
Mà lại bình thường đến thế.
Vì vậy, con người càng nên trân trọng sinh mệnh, kính sợ sinh mệnh.
Giang Gia Kính hỏi Lâm Kiều: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Kiều hoàn hồn, nói: "Em đang nghĩ, em muốn tặng Quyền Quyền chiếc khóa bình an hồi nhỏ của em. Đó là lúc em mới sinh, bà ngoại tặng cho em đeo."
Giang Gia Kính gật đầu: "Còn anh thì chẳng có món đồ hồi nhỏ nào để tặng con cả. Lúc trước khi cải táng mộ mẹ anh, chiếc vòng tay duy nhất từ thời thơ ấu của anh đã chôn theo bà rồi."
Lâm Kiều nói: "Vậy thì làm cho con một đôi vòng bạc mới đi. Bây giờ nhiều chỗ cho tự thiết kế lắm, xem anh có làm được không."
Giọng cô bình thản. Những đề tài từng khiến người ta đau thắt lòng, giờ đây không còn là gánh nặng nữa.
Giang Gia Kính cười: "Được chứ, sao lại không. Anh làm gì cũng được."
Lâm Kiều làm vẻ mặt chê bai, gắp mấy hạt đậu gà cô không thích trong bát sang bát của anh.
"......"
Lâm Kiều ở viện tròn một tháng, ở cữ đủ ngày.
Bệnh viện này có dịch vụ trung tâm ở cữ, suốt tháng đó cô không hề nhàn rỗi: vừa phục hồi sau sinh vừa quản lý vóc dáng song song. Con gần như do Giang Gia Kính chăm sóc, đến tiệc đầy tháng của bé, cô đã gầy xuống còn 52.5 kg.
Đúng vậy, họ không chọn nuôi con bằng sữa mẹ. Ngày thứ 41 sau sinh, Lâm Kiều đã quay lại làm việc.
Lần xuất hiện đầu tiên sau sinh, cô chọn lễ kỷ niệm 20 năm ra mắt của một tạp chí tại Bắc Kinh. Hôm đó, cô xuất hiện trên thảm đỏ trong chiếc váy haute couture màu xanh lục của Elie Saab, tóc búi cao, điểm thêm dải ruy băng xanh, cả người như bước ra từ khu rừng cổ tích — vừa cổ điển vừa tiên khí, vừa lộ diện đã lập tức bùng nổ hot search.
Sự kiện gồm hai phần: thảm đỏ và tiệc tối.
Tại tiệc tối trong hội trường, Lâm Kiều diện chiếc váy dạ hội haute couture cúp ngực màu hồng tím của Zuhair Murad ra mắt năm 2004. Tóc dài xõa nhẹ uốn sóng, phối cùng trang sức cao cấp lấp lánh. Bộ này hoàn toàn khác phong cách so với bộ trên thảm đỏ — rực rỡ mà vẫn tươi mới, xinh đẹp lại mang nét táo bạo, mới lạ.
Trạng thái của cô cực kỳ tốt, được cư dân mạng nhận xét là: "Vẻ đẹp nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc."
Ngày hôm đó sao tụ hội đông đủ, nhưng Lâm Kiều như ngôi sao của các ngôi sao, ống kính truyền thông gần như đều dõi theo một mình cô.
Thế nhưng vào khoảnh khắc như vậy, Lâm Kiều lại trốn vào nhà vệ sinh, mở video Giang Gia Kính gửi tới.
Trong video là cô nhóc tè ra, còn Giang Gia Kính đang thay tã cho con, nào ngờ mới thay được một nửa, bé lại tè tiếp, làm tay anh ướt hết.
Thế mà anh chẳng hề tức giận, còn cười hì hì nói: "Ôi chao ôi chao cục cưng của ba, sao thế này, đùa với ba à?"
Video dừng lại.
Bên ngoài nhân viên đang giục cô ra sân khấu, sắp đến phần giao lưu của cô.
Cô tắt điện thoại, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.
Bước ra khỏi cánh cửa ấy, cô lại là một đại minh tinh rực rỡ chói mắt. Đèn flash lóe sáng trên gương mặt cô, cô xinh đẹp động lòng người, cao cao tại thượng, vẫn là ngôi sao tỏa sáng nhất.
Nhưng không ai biết, trái tim của ngôi sao ấy đã bay về nhà từ lâu.
Trước khi quay lại làm việc, Lâm Kiều rất khao khát công việc. Nhưng ngay ngày đầu tiên trở lại trường quay, cô đã bắt đầu nhớ những ngày ở nhà.
Cô nhớ khoảnh khắc sau khi tắm xong nằm trên giường lướt điện thoại, con gái nằm ở giữa, còn Giang Gia Kính ở bên cạnh chọc con cười, giả bộ đưa bàn chân bé xíu của con lên miệng "ăn"; nhớ những đêm con khóc, cô trở mình ngủ tiếp, mơ mơ màng màng nghe anh thức dậy, ra ngoài pha sữa cho con; nhớ lúc con ngủ say, anh từ phía sau ôm lấy cô, thân mật hôn lên gáy cô, thì thầm trong cơn mơ rằng anh hạnh phúc biết bao...
Cô cũng hạnh phúc biết bao.
...
Tối hôm đó sau khi sự kiện kết thúc, Lâm Kiều như bay về nhà.
Mở cửa, thay giày thật nhanh, đi thẳng vào phòng em bé. Căn phòng hồng hồng xinh xinh không có ai, chỉ còn chiếc chuông gió trên xe nôi khẽ leng keng vang lên.
Cô vừa định gọi: "Giang Gia Kính?"
Thì nghe phía sau tiếng ê a khe khẽ. Quay người lại, cô thấy Giang Gia Kính đang một tay bế con gái, một tay vỗ nhẹ lưng con, khe khẽ "ưm ưm" dỗ dành. Thấy cô về, anh như được giải thoát, thở phào một hơi: "Cuối cùng em cũng về rồi. Con bé cứ khóc mãi, không biết có phải nhớ em không."
Lâm Kiều bỗng thấy mắt cay xè, nhưng ngay giây sau lại bật cười.
Hóa ra, đây chính là thứ mà người ta thường nói — "sống qua ngày."