Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 107


Đã qua một tuần kể từ khi gia đình Vân gia toàn bộ đều mất trong vụ cháy lớn, họ được những người thân còn lại mai táng và đem chôn ở nghĩa trang ngoại ô Liên Thành.
Điều khiến mọi người thương cảm khi hai thành viên nhỏ nhất là Khải Hoan 13 tuổi và Khải Đăng 2 tuổi mất khi còn quá trẻ.
An Kỳ, Hạo Thạc đã bước vào nghĩa trang.

Trên tay cô cầm theo một bó hoa để đến viếng Vân Kim Mỹ nói riêng và Vân gia nói chung, thắp cho họ một nén nhang cầu mong sẽ yên nghĩ dưới hoàng tuyền.
Hy vọng kiếp sau Kim Mỹ sẽ có được một cuộc sống tốt hơn, có người yêu mình thật lòng, thay vì đơn phương theo đuổi tình cảm ai đó.

Mới đây Hạo Thạc còn gặp Kim Mỹ, vậy mà giờ cô ấy đã nằm sâu dưới ba tấc đất với một phần cơ thể không còn nguyên vẹn.
Kết thúc cuộc đời của một mỹ nhân nổi tiếng tài sắc tại Liên Thành, An Kỳ cũng có chút buồn trong lòng.

Hạo Thạc kéo người cô sát vào mình.
" Vân Kim Mỹ cô ấy không tốt cũng không xấu, nhưng không đến nỗi phải nhận kết cục bi thảm như thế này? Bất cứ ai cũng đều xứng đáng có được hạnh phúc! "
" Em nói đúng An Kỳ, lúc ta nhận được báo cáo ta cũng rất bàng hoàn.

Vân lão gia thật sự xuống tay với tất cả thành viên trong gia đình, sau đó là tự tay đốt sạch mọi thứ "
An Kỳ, Hạo Thạc chấp tay lạy ba cái.

Sau đó họ cũng rời nghĩa trang, tiếng gió làm cho hàng tre hai bên đường kêu xào xạc, trong tai của An Kỳ nghe thấy ba từ " Cảm ơn cô ".
An Kỳ giật mình nhìn ngó xung quanh, đó là giọng của con gái nên Hạo Thạc hoàn toàn không có khả năng.

Đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng, liền nắm tay của Hạo Thạc đi thật nhanh ra.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Tiêu gia có hỷ lớn kèn trống linh đình.

Biệt thự trang trí những vật màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn, kiệu hoa tiến vào sân nhà.

Bà đỡ mở màn và dắt tay tân nương vào trong.
Các bậc phụ mẫu hai gia đình cũng đã ngồi sẵn ở đó, Tiêu Hữu Chính trong bị y phục Tân lang cũng rất hồi hộp.


An Kỳ và Tiêu Ánh thì nhìn nhau cười vì biểu cảm của Hữu Chính, đêm qua anh đã không ngủ được vì mong chờ
" Nhất Bái Thiên Địa "
" Nhị Bái Cao Đường "
" Phu Thê Giao Bái "
Lục phu nhân rơi nước mắt vì con trai bà đã chính thức có gia đình, Tiêu gia có thêm một thành viên.

Tiêu Ban nói với Diệp tham mưu trưởng nhất định sẽ xem Diệp Trân Trân như con gái, không để con bé chịu ủy khuất gì.

Nếu bị ai ức hiếp thì ông sẽ phạt bất kể có là con của mình.
Tân nương sau khi thực hiện hành lễ đã được đưa vào phòng đợi, An Kỳ mời Hữu Chính một ly rượu chúc mừng với tư cách anh em họ.

Hạo Thạc cũng đã đến, ăn mặc rất đẹp, mái tóc đen vuốt ngược, có vài sợi ngắn rơi xuống.
Bạn của Hữu Chính đến rất đông nhưng người thân nhất là Dương Hạo Hiên lại không có ở đây, nhưng anh vẫn nhận được thư mừng từ cậu ta.

Sau khi Hạo Hiên về, Hữu Chính nhất định sẽ bắt y mời anh một chầu thật lớn.
Tiếng nhạc rất lớn, vì là ngày vui của Hữu Chính - anh họ cô nên An Kỳ quậy tới nóc, cô uống nhiều rượu và hát hò vui vẻ.

Đến nỗi Hạo Thạc phải kéo cô vào trong nhà và không cho An Kỳ uống tiếp, dù tửu lượng kém nhưng chỉ có ngày hôm nay thôi.
" An Kỳ, như vậy là đủ rồi! Em có biết em đã uống nhiều rượu lắm rồi không? " Hạo Thạc đóng cửa phòng của An Kỳ, cô lúc này cứ đung đưa qua lại vì say.
Sẵn có tí men trong người, An Kỳ liền choàng tay lên cổ của Hạo Thạc, cô nheo mắt để có thể nhìn rõ gương mặt nam thần này của anh.

Cô vốn dĩ chỉ là một cô gái bình thường, vậy mà có thể khiến người đàn ông hoàn hảo này yêu mình.
" Hạo Thạc! Em yêu ngài nhiều lắm ngài có biết không? Từ khi còn làm nha hoàn ở phủ thiếu soái, thì em đã phải lòng ngài rồi.

Mặc dù ban đầu ngài đáng ghét lắm! " Gương mặt An Kỳ đỏ ửng, cô kể lể như một bà lão.
" Thật à? Vậy thì đối với ta em lại là một nữ nhân tinh quái nhất mà ta từng gặp.

Ăn nói không giống ai, làm những hành động kỳ lạ.


Nhưng vì thế ta lại bị thu hút bởi em, và nhận ra bản thân cũng đã yêu em từ lúc nào! " Khóe môi Hạo Thạc cong lên, tay ôm eo, tay còn lại vuốt mặt An Kỳ.
An Kỳ im lặng, cô đẩy Hạo Thạc xuống giường mình và ngồi lên người anh, mở nhẹ vài chiếc cúc áo.

Cô nói cũng đã lâu cả hai không " gần gũi " chi bằng hôm nay...An Kỳ chưa dứt lời thì đã bị Hạo Thạc chặn lại.
" Không được, chúng ta không nên làm ở đây.

An Kỳ em say rồi, hãy ngủ một chút cho đến khi tỉnh rượu! "
Hạo Thạc đặt An Kỳ nằm ngay ngắn trên giường và còn đắp chăn cho cô.

Sau khi cô ngủ thì anh rời khỏi phòng, một hơi thở phà ra từ miệng của anh, tay kéo lỏng chiếc cà vạt.
Thật là nguy hiểm, cũng may Hạo Thạc kiềm chế được.

An Kỳ lúc say như trở thành con người khác, chắc từ nay trở về sau anh sẽ cấm cô uống rượu.
Tiệc cũng dần tàn, Tiêu Hữu Chính được bạn đưa đến phòng tân hôn, đây là nơi động phòng của Tân lang - Tân nương.

Bọn họ cười nói, mong Hữu Chính sẽ có một đêm hạnh phúc bên người vợ mới cưới.
Hữu Chính hít một hơi thật dài để lấy dũng khí, anh dõng dạc mở cửa phòng.

Tân nương đã ngồi sẵn chờ bên trong, Hữu Chính cầm gậy nhích khăn lụa đội đầu, Diệp Trân Trân xinh đẹp rạng ngời hiện ra.

Cô ấy rất ít khi trang điểm nên Hữu Chính có chút lạ mắt.
" Trân Trân, em lúc nào cũng thật đẹp trong mắt ta! " Hữu Chính ngồi xuống kế bên cô ấy, hai người đan tay vào nhau.

" Từ giờ em mong anh sẽ yêu thương em nhiều hơn.

Tuy rằng em vẫn còn vụng về nhưng em sẽ cố gắng để xứng đáng trở thành vợ anh, trở thành một thành viên của Tiêu gia! " Trân Trân tựa đầu vào vai của Hữu Chính, giọng nói của cô ngọt như rót mật vào tai.
Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc cơ thể Hữu Chính, anh nhẹ nhàng để Trân Trân nằm xuống, nhất định anh sẽ yêu cô hơn bản thân mình và không bao giờ làm cô rơi nước mắt.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Bữa sáng đầu tiên ở Tiêu gia, Hữu Chính dắt tay Trân Trân đi xuống.

An Kỳ nói nhỏ với Tiêu Ánh là đôi gà bông đó nhìn thật là tình cảm, làm Tiêu Ánh che miệng cười.

Hữu Chính kéo ghế cho Trân Trân ngồi xuống.
" Trân Trân, kể từ bây giờ con đã là con dâu của chúng ta và là vợ của Hữu Chính.

Ta có vài điều cần nói với con, ta không cần một con dâu giỏi giang, nhưng phải hiểu chuyện! "
" Đừng tự gây áp lực cho mình, cứ sống như con người của con trước đây.

Chúng ta mong con sẽ làm mọi điều mình muốn làm, ta và lão gia tôn trọng sở thích của con! " Lục phu nhân có đôi lời nhắn nhủ tới Trân Trân, cô gật đầu và cảm ơn cha mẹ chồng.
An Kỳ với Tiêu Ánh bất đầu giới thiệu về bản thân mình, Hữu Chính bảo nhị gia Tiêu Phong chính là tác giả của quyển sách mà anh thích nhất, Trân Trân cũng đã từng đọc qua nên rất hào hứng.

An Kỳ thấy hai người họ giống như fan hâm mộ, còn Tiêu Phong là idol nổi tiếng
Sau bữa ăn thì gần trưa Tiêu Ánh xin phép ra ngoài vì có hẹn với một người, dù không tiết lộ là ai nhưng An Kỳ biết tỏng.

Hữu Chính thấy Tiêu Ánh sửa soạn kỹ như vậy chắc là một cuộc hẹn quan trọng nào chăng?
" Đi gặp người thương thì phải đẹp rồi, anh không biết à? " An Kỳ nhúng vai.

Hữu Chính lây người cô thật mạnh hỏi kẻ đó là ai, cô không ngờ vị thư sinh nho nhã này cũng có lúc kích động.
" Là Trương công tử đã tham gia cuộc giải cứu chị Tiêu Ánh lúc trước đó ạ! Người ta hiền lành, tốt tính lắm, lại xuất thân gia tộc nổi tiếng, chứ không giống tên bám váy phụ nữ kia đâu.

Lần này em chắc chắn chị ấy đã chọn đúng người rồi! " An Kỳ mong lần này Tiêu Ánh sẽ được hạnh phúc.
Hữu Chính đơ người, đứa em gái dễ thương của anh giờ đã chính thức có người yêu, sẽ rất nhanh em ấy thành thân và rời khỏi Tiêu gia.

An Kỳ bảo sớm hay muộn gì điều đó cũng xảy ra, vậy nên Hữu Chính hãy tập làm quen đi.
Địa điểm hẹn là một nhà hàng nổi tiếng ở phố Mỹ Hoa, Tiêu Ánh mở cửa phòng đã đặt trước.

Trương Minh đứng dậy khi thấy cô, cả hai cúi đầu chào nhau.
" Rất cảm ơn Tiêu tiểu thư đã đồng ý cuộc hẹn này của tôi! Mời tiểu thư ngồi! " Trương Minh kéo ghế ra.
" Ơn nghĩa gì chứ? Cái đó phải do tôi nói, vậy thì bữa ăn hôm nay tôi sẽ trả.


Trương công tử không được từ chối đó! " Tiêu Ánh nhoẻn miệng cười, cô để túi xách sang một bên.
Những món ăn được bày lên, Trương Minh và Tiêu Ánh cụng ly, họ cùng dùng bữa, cười nói rất vui vẻ.

Trương Minh luôn gắp cho cô mặc dù Tiêu Ánh bảo như vậy đủ rồi.
" Để con gái trả tiền, cảm thấy áy náy quá đi mất! "
" Ấy náy cái gì chứ? Trương công tử cứu tôi một mạng, bữa ăn này có là chi đâu? " Tiêu Ánh bước ra sau khi đã trả xong bữa ăn.

Hai người quyết định sẽ đi dạo để bụng được tiêu hóa, vì về sớm quá cũng chẳng có gì làm.
Trương Minh đột nhiên chạy đi đâu, lát sau quay về trên tay cầm hai cây kem vị sữa.

Anh đưa cho Tiêu Ánh một cây, cô trả tiền ăn, còn anh trả tiền kem xem như công bằng.
Điều đó làm cho Tiêu Ánh bật cười, cô chưa bao giờ thưởng thức một cây kem ngon như thế này, chắc có vẻ là vì người mua là Trương Minh chăng?
" Sang năm sau tôi sẽ kết thúc khóa học, dự định sẽ về làm việc cho thương hội của Trương gia.

Vân gia thì đã bị phá sản, không còn đối thủ cạnh tranh lớn, nên là đang rất cần nhân lực! "
" Thế bao giờ Trương công tử xuất phát? "
" Có lẽ là tuần sau, vì sắp hết kỳ nghỉ lễ rồi.

Chỉ mấy tháng nữa thôi, ban đầu tôi không tính về thành đô Liên Thành đâu, nhưng còn phải thăm ông nội và ông bà ngoại.

Nếu lúc trước tôi làm vậy, chắc là tôi sẽ hối hận lắm! "
" Tại sao anh lại hối hận? " Tiêu Ánh nghiêng đầu.
" Bởi vì nếu tôi quyết định ở lại thì tôi sẽ không được gặp Tiêu tiểu thư, cùng bị lạc trong rừng, cùng dùng bữa và vừa ăn kem vừa đi dạo như thế này! " Trương Minh cười như một đứa trẻ vô tư.

Tiêu Ánh nghe xong thì đỏ mặt, cô ngậm kem rồi đi thật nhanh làm anh phải đuổi theo.
Cái con người này thật biết nói chuyện, Tiêu Ánh cảm thấy lòng ngực mình nóng rang như lửa, tim cũng đập thình thịch.

Trương Minh còn nói thêm, anh đã đặt vé tàu lửa, khởi hành lúc 8h30 sáng sớm.
Tiêu Ánh phụng phịu bảo nói với cô thì có ích gì chứ? Trương Minh chỉ đáp nếu được ai đó ra tiễn thì sẽ tốt biết mấy, dù sao cũng mất mấy tháng nữa anh mới về lại nơi này.
" Tôi không có thói quen dậy sớm đâu.

Trời lạnh lắm như còn phải coi chiếc đồng hồ báo thức có thể làm tôi thức không đã? " Tiêu Ánh trêu chọc..

Bình Luận (0)
Comment