Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 78


An Kỳ đang giới thiệu các mẫu trang sức cho khách, nói muốn hụt hơi cuối cùng thì người ta cũng đã chốt đơn.

Dù mệt nhưng sẽ được tính vào hoa hồng tháng này, chẳng phải thiếu soái nói hôm nay sẽ đến đây à? Hay là do ngài ấy uống say quá nên nói nhầm.
" Cô có thể chọn cho ta một món đồ có thể khiến người ta yêu vui vẻ được không? "
Vì đang nói chuyện với đồng nghiệp nên An Kỳ không biết người phía sau mình là ai? Cô xoay đầu nhìn thì y chính là thiếu soái Dương Hạo Thạc, anh mỉm cười nhẹ.
" Xin...!xin hỏi, người yêu của thiếu soái thích loại đá quý như thế nào? Vậy tôi sẽ dễ dàng tìm mẫu ạ! " Hai má của An Kỳ đỏ ửng.
" Vì đây là lần đầu tiên ta mua trang sức tặng cô ấy nên cũng không rõ.

Nếu như cô nương đây chọn nhất định y sẽ thích! "
An Kỳ chọn chiếc vòng tay bạc đính ngọc trai, cô đã để ý từ trước rồi nên cầm lên cho Dương Hạo Thạc xem, anh lấy nó ra khỏi hộp và đeo lên cổ tay cho An Kỳ.
" Ta sẽ lấy cái này, tính tiền đi! "
" Khách quý, khách quý! Anh trai, sao anh đến mà không báo cho em vậy? " Hạo Hiên từ trong bước ra, anh nhìn thấy chiếc vòng trên tay của An Kỳ thì mắt sáng rỡ, liếng thoắn bảo nó trị giá tận 70 đồng Kim Mã, trong khi giá gốc chỉ có 50.
" Ông chủ thật biết lựa thời cơ ăn lời cắt cổ! "
Cả ba người đều vào phòng của Hạo Hiên, Giao Đức đã chuẩn bị trà.

Hạo Thạc kêu An Kỳ hãy ngồi kế bên mình, anh ngỏ lới với Hạo Hiên là sẽ đón An Kỳ về lại phủ thiếu soái, mà nếu như cô vẫn muốn tiếp tục làm ở đây thì anh sẽ tôn trọng quyết định
" Em xin từ chối, em không thể để tẩu tẩu của mình làm việc cho mình được.

Tuy rằng chỉ được một thời gian ngắn, nhưng An Kỳ đã rất chăm chỉ, em có lời khen! "
" Ông chủ nói gì vậy??? Tôi đã thành thân với thiếu soái đây mà ông kêu tôi tẩu tẩu! " An Kỳ cuống quýt, cô ngại ngùng nhìn Hạo Thạc.
" Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, tiền lương của cô này.

Giờ thì ta muốn nói chuyện riêng với anh trai một lát, cô có thể ra ngoài chào tạm biệt mọi người! "
An Kỳ gật đầu, sau khi cô rời khỏi thì Hạo Hiên hỏi Hạo Thạc về chuyện hiện giờ, nếu như để mẹ biết được thì anh sẽ tính làm sao? Trước giờ chỉ có Vân Kim Mỹ là bà ấy ưng mắt nhất và luôn muốn y trở thành con dâu mình.

Nếu để Dương phu nhân biết được, bà sẽ không để yên cho An Kỳ
" Ta không còn là trẻ con nữa, từ lâu đã tách ra ơ riêng, Dương gia cũng chỉ là nơi thi thoảng lui về để thăm bà nội và phụ mẫu để tròn đạo hiếu.

Về phần An Kỳ, ta sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, một người mạnh mẽ như thế chắc gì đã sợ ba cái quỷ kế của mẹ ta? " Hạo Thạc nhếch môi.

" Hy vọng sẽ như lời anh nói, anh trai ạ! Dù sao gì em cũng chúc hai người sẽ hạnh phúc, gắn bó thật lâu dài.

"
Hạo Hiên đưa tiễn An Kỳ và Hạo Thạc ra xe, nhìn thấy hai người họ đã đi mất, mọi người đều trở vào để tiếp tục công việc, chỉ còn mình Hạo Hiên vẫn đứng đó.

Tự nhiên anh lại cảm thấy tiếc nuối, không thể phủ nhận bản thân đã có chút rung động với An Kỳ.
Nhưng trước giờ Hạo Hiên không có ý định tranh giành bất cứ thứ gì với Hạo Thạc, mà anh trai lại là người đến trước và chiếm được trái tim của An Kỳ.

Hạo Hiên sẽ chọn cách đứng phía sau hỗ trợ và ủng hộ cho họ
" An Kỳ, sau khi về phủ, em muốn ở Túy Uyển Các hay là ở chung Ngọc Uyển Các với ta? " Hạo Thạc nắm tay và hôn lên.
" Ở...!ở chung Ngọc Uyển Các, với thiếu soái.

Tuy chúng ta đã tỏ lời yêu đối phương nhưng mà nam nữ thọ thọ bất thân, không thể được đâu!! " An Kỳ đỏ mặt, cô lúng túng.
" Ngọc Uyển Các của ta to lắm, có tận 2 phòng ngủ, một phòng của ta, phòng còn lại sẽ dành cho em.

Dù sao thì ở gần nhau vẫn hơn mà nhỉ? ".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.

Chiếc Hộp Ánh Trăng
3.

Quái Vật - Hiểu Bạo
4.


Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
" Nếu vậy cũng được! " Thật sự không thể quen một chút nào, An Kỳ nóng hổi như muốn nổ tung, đứa con gái 20 tuổi lần đầu được yêu nên có chút ngu ngơ.
An Kỳ mạo muội hỏi Hạo Thạc rằng trước đây đã từng yêu ai chưa? Anh suy nghĩ một lát thì bảo cô chính là người đầu tiên, trước đây anh chỉ chăm chú vào công việc do đất nước vẫn còn tranh chấp, nên không có thời gian yêu đương nam nữ.
Còn Vân Kim Mỹ thì dù là bạn từ nhỏ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó.

Bất kể Vấn Thiên và Hàn Tín cũng đã kêu anh nên mở lòng với Kim Mỹ hơn một chút vì hai người rất xứng đôi, kết quả chẳng khắm khá hơn.
" Nhưng mà bây giờ ta đã tìm được nữ nhân mà mình yêu rồi.

Chính là em, An Kỳ! Ta hứa từ đây sẽ bảo vệ và không để em chịu thiệt thòi! "
" Thiếu soái...!ngài làm em xúc động quá đó! " An Kỳ khóc bù lu bù loa, Hạo Thạc liền ôm cô vào lòng.

Cuối cùng thì cô cũng đã tìm được vị hoàng tử của mình, nếu đây là giấc mơ thì cô không muốn tỉnh lại.
An Kỳ lại một lần nữa bước chân vào phủ thiếu soái, nhưng bây giờ thân phận đã khác.

Gặp mẹ con dì Hoa, cả ba vui mừng khôn xiết.

Tất cả nha hoàn trong phủ đều xuất hiện, chỉ có Y Bình bày vẻ chán ghét.
" Mọi người nghe đây, giờ thì An Kỳ đã trở về.

Cô ấy sẽ không còn làm nha hoàn nữa, mà phải gọi ba tiếng thiếu phu nhân.

Nếu như ai không làm theo, tuyệt đối sẽ bị phạt, nặng nhất là bị đuổi đi.

Đã rõ chưa? "
" Vâng ạ! Chúng tôi là nha hoàn tại phủ thiếu soái, rất hân hạnh diện kiến thiếu phu nhân! " Tất cả cùng cúi nhẹ người và nói lớn.
Tiểu Ngọc nhìn Dì Hoa như kiểu bọn họ đã biết từ trước, A Tây cũng tinh ý nhận ra từ sớm.


Cứ tưởng Vân Kim Mỹ sẽ là thiếu phu nhân của phủ thiếu soái, nào ngờ lại thuộc về An Kỳ, Y Bình há hốc mồm kinh ngạc.

Dì Hoa được giao trọng trách trang trí lại phòng cho An Kỳ theo ý của cô.

" Thiếu phu nhân, tôi đặt thứ này ở đây được không? " Dì Hoa ôm bình hoa cát tường để trên bàn kế bên cửa sổ.
" Dì Hoa cứ gọi con là An Kỳ như trước đi ạ, cứ thiếu phu nhân này, thiếu phu nhân nọ con thật sự không quen! "
" Không được! Vì chỉ có mình con là chiếm được tình cảm của thiếu soái, và ngài ấy cũng đã chọn con.

Nên là không ai phù hợp với cách gọi đó hơn con đâu, An Kỳ! Nếu con thương dì thì phải cho dì gọi như vậy! " Dì Hoa đặt tay lên vai An Kỳ.
Rất nhanh căn phòng đã hoàn thành, kế bên lại là phòng của thiếu soái.

Trời chiều chập tối, Tiểu Ngọc cho mời An Kỳ đến thư phòng dùng bữa, Hạo Thạc gắp cho cô một cái đùi gà to bự.

Vì biết An Kỳ thích đồ ăn A Tây nên ông ấy đã nấu rất nhiều, sẵn xem như là tiệc mừng trở lại.
An Kỳ vào bếp để pha trà vì Hạo Thạc bảo nhớ mùi vị của nó, nhìn anh lúc nãy giống như một đứa con nít đang mè nheo đòi một thứ gì đó.

Đột nhiên cô nghe được tiếng của Y Bình và vài ba người phía sau nhà.
" Này! Các cô có thấy An Kỳ không xứng làm thiếu phu nhân của chúng ta không? Phải xuất thân cao quý, xinh đẹp hiền thục như Vân tiểu thư thì mới hợp với thiếu soái.

Phải chăng An Kỳ đã bỏ bùa mê gì cho ngài ấy? "
" Y Bình, nói nhỏ thôi! Thiếu soái rất ghét mê tín, nếu để ai nghe được ngoài chúng ta rồi báo lại cho y biết thì toang! "
" Tại sao? Nếu như không phải vậy thì một đứa như An Kỳ làm sao mê hoặc thiếu soái? Tôi chỉ thương Vân tiểu thư! " Y Bình phản bác.

Dù đã nghe được hết nhưng An Kỳ chỉ tặc lưỡi rồi lắc đầu.
Khi trở lại vào thư phòng, Hạo Thạc đang ngồi đọc sách chỉ thấy An Kỳ đi vào mà tủm tỉm cười.

Anh hỏi thì cô trả lời trong bếp có vài ba con chuột kêu khá to, như vậy rất mất vệ sinh nên ngày mai hãy kêu A Tây bẫy chuột.
An Kỳ đứng ở cửa nói chuyện với Hạo Thạc trước khi đi ngủ, cả hai chúc nhau ngủ ngon, anh nói thêm nếu cô cảm thấy cô đơn thì hãy chạy qua, bất kể khi nào cũng nhiệt tình chào đón
" Thiếu soái, không ngờ ngài vẫn còn một tính cách mà em mới vừa nhận ra!? "
" Đó là gì vậy? "
" Là thiếu liêm sĩ đó ạ! " An Kỳ tủm tỉm cười rồi đóng cửa phòng lại.

Cô cảm thấy khá thích thú, cái vẻ mặt đơ ra của Hạo Thạc thật khiến người ta buồn cười.
•.:°×═════════×°:.•

Buổi sáng, Tiểu Ngọc đích thân đem nước nóng vào cho An Kỳ rửa mặt, lúc đầu thì cô từ chối và nói hãy để người khác làm thay, nhưng chính là do Hạo Thạc đã ra lệnh Tiểu Ngọc như thế, vì hai người thân nhau.

Ắt hẳn An Kỳ không tin tưởng ai ngoài cô ấy.
" Đêm qua người ngủ ngon không thiếu phu nhân? " Tiểu Ngọc đang chải và tạo kiểu tóc cho An Kỳ.
" Ngon lắm, cũng thấy hơi lâu vào giấc ngủ do không quen.

Giường này êm thật đó! " Cô gáp dài một tiếng.
Vì Hạo Thạc đã dùng xong bữa sáng và đến đại bản doanh trong khi An Kỳ vẫn còn ngủ nên cô đành phải ăn một mình.

Cô cùng Tiểu Ngọc đi dạo, tay phe phẩy quạt cười nói vui vẻ, bổng hai người gặp được Y Bình.
" Y Bình, sao cô thấy thiếu phu nhân đến mà lại không chào? "
" Thiếu phu nhân cái gì chứ? Chỉ là một đứa nha hoàn dùng chiêu trò mới được lên làm chủ nhân, thật khiến người ta khinh! "
" Cô...! " Tiểu Ngọc tức tối vì Y Bình trước giờ hống hách, không xem ai ra gì nhưng không ngờ lại đến mức này, cô định tiến tới cho y một bài học thì An Kỳ chặn lại.
" Dù cô có không phục thì thiếu soái cũng đã chọn tôi thay vì Vân tiểu thư của cô rồi.

À quên mất, hãy thử viết thư lên cho chính quyền đi, biết đâu bọn họ sẽ lắng nghe cô đấy! "
" Còn nữa, sau này nếu có nói xấu người khác thì hãy nói nhỏ một xíu, lỡ như để chủ nhân nghe được thì chẳng rõ hình phạt nào sẽ ập lên đầu đâu, ta nhắc nhẹ thôi, nhé! " An Kỳ nhoẻn miệng cười, cô và Tiểu Ngọc bỏ đi.
Tiểu Ngọc không hiểu chuyện mà An Kỳ vừa nói, cô kể lại hết cho cô ấy nghe.

Tiểu Ngọc khen ngợi sự nhẫn nhịn của An Kỳ, nếu là y thì y sẽ lôi đầu Y Bình cho thiếu soái trừng trị, để cô ta bỏ cái tật xấu.
" Không được, thiếu soái bình thường ở đại bản doanh mệt mỏi nhiều rồi, ta muốn khi về đến phủ ngài ấy sẽ được nghỉ ngơi, thoải mái."
" Y Bình là đứa đa nghi, hôm qua ở đó còn có thêm hai người nữa, nhất định nó sẽ nghĩ một trong hai kẻ đó đã mách lẻo với ta.

Haizz...!Chẳng biết Vân Kim Mỹ làm cách gì mà đã khiến cho Y Bình trung thành đến vậy! "
" Thiếu phu nhân, lát nữa sẽ có người ở tiệm.

may đến lấy số đo của người.

Thiếu soái đã căn dặn với tôi là phải nói lại cho người biết, vì ngài ấy thấy y phục của người đã cũ rồi! "
" Thiếu soái đã có lòng! " An Kỳ gật đầu, quả nhiên yêu đúng người tự khắc bạn sẽ thành công chúa, đồ ăn, trang phục, trang sức có đủ.

Thật hạnh phúc quá đi!.

Bình Luận (0)
Comment