Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 81


" Cảnh tuyệt thật đấy!!! " An Kỳ vừa bước xuống xe đã chạy ào ra, hồ Bán Nguyệt xinh đẹp rộng lớn.

Nước hồ trong vắt, bờ cũng nhiều cây liễu rũ bóng mát, ở đây hàng quán đông đúc, vì là cuối tuần nên người qua lại tấp nập.
" Em muốn trèo thuyền ra hồ chơi hay là đi dạo vậy? "
" Hmm...!Chắc là đi dạo cái đã, em muốn ăn thật nhiều đồ ngon! "
An Kỳ được Hạo Thạc mua thịt xiên nướng, hồ lô, trái cây....!và rất nhiều thứ, hai tay cầm hai bên.

Một lát sau, hai người đến bên thuyền cho thuê, một chiếc với giá 20 đồng bạc, thời gian vô hạn.

Hạo Thạc đưa tiền cho ông lão coi thuyền, sau đó anh nắm tay dắt An Kỳ xuống.
Trời hôm nay mát mẻ không có nắng, An Kỳ muốn thử chèo thuyền nên đã giành mái chèo, kết quả chiếc thuyền xoay vòng vòng tại chỗ, cô gượng đỏ mặt đưa lại cho Hạo Thạc.
" Dễ chịu quá đi, Hạo Thạc, cảm ơn ngài đã đưa em đến đây! " An Kỳ mỉm cười, xung quanh cũng có rất nhiều thuyền qua lại.
" Cảm ơn gì chứ? Ta vẫn nên quan tâm tới em nhiều hơn, công việc thì công việc, gia đình vẫn đặt lên hàng đầu! "
Có vài con thiên nga to và nhỏ đang bơi trên mặt hồ, An Kỳ thích thú muốn chạm thử nhưng không ngờ lại bị chúng cạp vào tóc kéo.

Cô hét toáng lên
" Á đau! Mất nết quá vậy, mau thả tóc ta ra nhanh đi! "
Hạo Thạc không những không giúp mà chỉ ngồi cười, vài giây sau chúng tự động nhả ra rồi bỏ đi, nhém xíu là An Kỳ đã rơi xuống hồ rồi.

Nhìn dễ thương như vậy mà bẩn tính
" Em đau muốn chết mà ngài còn cười, ngài có thật sự yêu em không vậy? " An Kỳ dùng tay chải chuốc lại mái tóc đã rối tung lên.
" Chỉ là...!cảnh tượng lúc nãy...An Kỳ, em lúc nào cũng khiến ta vui vẻ! Chắc không vì vậy mà em giận ta đúng không? " Hạo Thạc dẹp mái chèo để thuyền tự trôi, anh nhích lên để nắm tay cô.
An Kỳ hặm hực đánh mặt sang chỗ khác, Hạo Thạc bảo khi nào về trung tâm sẽ mua thứ cô thích xem như là chuộc lỗi.

Xem ra nam nhân này thật biết dỗ dành người yêu.

" Vài ngày nữa là đến thọ lễ của Trương trưởng lão, ta định là sẽ đưa em theo.

Ông ấy vẫn đang là gia chủ Trương thị, tới đó em sẽ được gặp lại Trương Hằng và Tố Nhiên.

Nếu như em sợ bị người khác đàm tếu thì ta vẫn có cách khiến họ im miệng "
" Cái đó thì em không quan tâm lắm, chỉ chẳng muốn gặp mặt Vân Kim Mỹ, cô ta lắm chiêu lắm, lại giỏi lôi kéo dắt mũi mọi người! " An Kỳ thở dài.
Hạo Thạc bảo rằng Vân Kim Mỹ nhất định sẽ không xuất hiện tại thọ lễ đâu, bởi Vân gia và Trương gia từ lâu đã không ưa nhau, nguyên nhân là vì cạnh tranh thương trường...
" Ta cũng không có tính tò mò, nhưng An Kỳ ta muốn biết xuất thân của em thế nào? Từ nơi khác đến hay là ở Liên Thành, nhiều lúc em hành động và nói những từ ngữ lạ lẫm khiến ta có chút hiếu kỳ.

"
" Sao ạ?...! ừm...!bây giờ vẫn chưa là lúc, khi nào có thời điểm thích hợp, em sẽ nói cho ngài hết toàn bộ.

Ngài chỉ nên biết một điều rằng em từ nhỏ không cha không mẹ, được nam nhân mà em hay gọi là sư phụ nhận nuôi, dạy dỗ cho đến bây giờ! "
" Tuy không phải ruột thịt nhưng ông ấy luôn cho em mọi thứ mà em muốn, không phải là nuông chiều đâu nhé! Sư phụ rất nghiêm khắc luôn đó, tốt thì khen, sai vẫn bị phạt như thường! "
" Vậy thì ta sẽ phải yêu thương và làm chỗ dựa cho em nhiều hơn nữa, An Kỳ! Dù em không muốn nói ra cũng được, ta chỉ nhất thời vậy thôi! " Hạo Thạc xoa đầu An Kỳ, hai má của cô đỏ ửng, đôi mắt rưng rưng nhìn anh
Hai người chèo thuyền một xíu nữa rồi vào bờ, lên xe về lại phủ.

Đồ mà An Kỳ đặt may lúc trước đó đã có rồi, bây giờ trong tủ đồ của cô toàn y phục mới, sườn xám, váy phương Tây có đủ cả.
Tại nhà hàng Vạn Ý, Vân Kim Mỹ đang ngồi ở phòng riêng, có vẻ là cô ta đang chờ ai đó.

Một lát sau, người đàn ông cao lớn, tóc nâu ngắn lỉa chỉa, ăn mặc đẹp mã bước vào.

Vân Kim Mỹ tỏ vẻ không vui.
" Tuy rằng tôi là người hẹn Trương công tử, nhưng anh lại đến trễ và phải để một tiểu thư quyền quý chờ đợi, thật thất lễ! "
" Đó là bởi vì được đệ nhất mỹ nhân Liên Thành mời đi ăn cơm, điều mà chỉ thấy trong giấc mơ.


Vậy nên tôi phải chuẩn bị thật kỹ chứ, mong Vân tiểu thư đừng giận! " Người này là Trương Húc, con trai của lão Tứ - Trương Thiềm.
Giống với Trương Viễn, Trương Húc cũng là kẻ ăn chơi phóng túng và đào hoa, Trương Minh - em trai cùng cha khác mẹ của y, tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, hắn được mẹ mình là - Lý Thi Thi cưng chiều từ nhỏ nên mới thành ra như thế.
Lão tứ gia Trương Thiềm cũng không được lòng Trương trưởng lão, may nhờ Trương Minh níu kéo một chút hảo cảm còn sót lại với gia đình ông ta.
Trương Húc từ lâu đã si mê Vân Kim Mỹ, nhưng vì e dè thiếu soái nên không dám tiếp cận, hôm nay nhận được lời mời của người trong mộng, hắn không giấu được sự vui sướng.
" Tôi mời Trương công tử đến đây là có một chuyện muốn nhờ, tuy rằng trước đây chúng ta không có tiếp xúc gì nhiều, nhưng tôi nghe nói anh rất mến mộ tôi...!" Vân Kim Mỹ nhoẻn miệng cười,
" Đúng vậy, đúng vậy.

Vân tiểu thư lá ngọc cành vàng, là người nổi tiếng tại Liên Thành, nhiều công tử muốn tiếp chuyện với người còn không được, tôi thì lại vinh dự quá "
" Bất kể điều gì tôi đều vẫn sẽ làm, dẫu lên chảo dầu xuống biển lửa! " Trương Húc phấn khích, hắn vỗ ngực đắc ý.

Vân Kim Mỹ nghĩ tên háo sắc này thật dễ dụ.
Đột nhiên nước mắt của cô ứa ra, kể cho Trương Húc về tình hình hiện tại giữa mình và Dương thiếu soái, An Kỳ là kẻ thứ ba nhảy vào phá đám.

Vào ngày thọ lễ của Trương trưởng lão, thiếu soái sẽ dẫn cô ta theo, Vân Kim Mỹ muốn Trương Húc hãy làm cách nào đó, phá hoại thanh danh của cô ta.
Chỉ cần dàn cảnh thôi cũng đã đủ để An Kỳ không thể giải thích, mặt mũi cũng chẳng còn khi bản thân bị vấy bẩn bởi một kẻ như Trương Húc.
" Vân tiểu thư, đó là một chuyện lớn khi hành động tại nhà chính Trương gia, có rất nhiều khách khứa qua lại, thực hiện cũng phải cẩn thận.

Chỉ là...!một bữa cơm làm công lao thì không đủ.! " Trương Húc chà quanh cằm, lá gan của hắn tuy không nhỏ nhưng vấn đề này hắn cũng phải suy nghĩ kỹ khi hành động
Vân Kim Mỹ cũng đã tính trước được chuyện này, cô hứa là làm nghe theo mọi điều mà Trương Húc muốn, nhưng nếu quá giới hạn thì cô sẽ cho người đánh gãy một chân của hắn, dù sao hắn cũng chỉ là đứa cháu không được sủng
" Vân tiểu thư không chỉ trang nhã mà còn rất thông tuệ, hy vọng người giữ lời! "
" Vâng, miễn sao Trương công tử thực hiện nhanh gọn lẹ là được! "
Hai người cụng ly xem như thỏa hiệp đã được lập ra, Trương Húc nhìn Vân Kim Mỹ, nữ nhân vạn người mê này không biết sẽ như thế nào? Cơ thể đẩy đà, gương mặt xinh đẹp, nếu có thể ăn được thì đám bạn của hắn sẽ vô cùng ganh tỵ.


...•.:°×═════════×°:.•...
Trương Hằng và Tố Nhiên đã về lại nhà chính của Trương gia, sau khi đốt nhang cho Trương Tâm thì đến chỗ ông nội.

Trương Cẩn Mai vui vẻ chào đón vợ chồng Trương Hằng, còn Trương lão lão luôn miệng hỏi thăm Tố Nhiên
" Giờ thì đứa cháu cưng cũng bị làm lơ rồi.

Hằng nhi, con thấy sao? " Cẩn Mai ghé tai Trương Hằng nói nhỏ, anh chỉ cười trừ.

" Sao ngũ a di lại nói vậy chứ? Ngược lại con còn thấy an tâm khi mà Tố Nhiên được ông nội yêu thương như vậy! "
Một lát sau, gia đình bác cả đến, trưởng tử Trương Thời cùng phu nhân Trần Ly, con trai cả Trương Hào và vợ của y - Kim Tịch Nhan, con gái thứ Trương Hoa Hoa, con trai út Trương Đăng.

Cũng đã lâu Trương Hằng chưa gặp lại Trương Hào, anh ta cũng là một người tài giỏi, có trí hướng làm ăn, vì kết hôn với đích nữ Kim thị là Kim Tịch Nhan nên có chỗ đứng vững chắc ở hai bên.

" Trương Hằng, đã lâu không gặp! Công việc hiện tại của em ổn chứ? " Trương Hào đưa tay ra bắt, nói chung so với các người em họ khác thì anh ta vẫn đối xử tốt với Trương Hằng
" Xin chào! Cảm ơn vì đã hỏi thăm, vì bận rộn quá nên chúng ta tới bây giờ mới có thể chạm mặt và trò chuyện.

Gia đình bác cả năm nào cũng là người đến sớm nhất! "
Chỉ có những người đàn ông trong nhà, toàn bộ nữ nhân đều đã ra ngoài vườn uống trà.

Trương Cẩn Mai rót nước cho từng người, bà đặc biệt mời Tố Nhiên món bánh bột đậu vô cùng thơm ngon
" Tố Nhiên, ta nghe bảo con đang mang thai, bụng hơi nhỏ nhỉ? " Trần Ly nhìn Tố Nhiên, cô liền cúi đầu chào bà ấy.

Vì chỉ mới 3 tháng, và Tố Nhiên lại ốm nên không thấy bụng...
" Vâng ạ! Cũng đang mấy tháng đầu nên cơ thể chẳng xuất hiện nhiều thay đổi lắm, dạo gần đây con hay bệnh vặt, ăn cũng ít đi! "
" Cậu Trương Thiết tốt số thật, chưa gì đã có cháu ẩm bồng rồi! Và đó cũng là đứa chắt đầu tiên của cha, nhất định sẽ được yêu quý vô cùng.

" Bà ấy thở dài nghiêng đầu sang một bên.

Kim Tịch Nhan run run nắm chặt ly trà trong tay.


Dù đã thành thân hơn 3 năm nay nhưng Trương Hào và Kim Tịch Nhan vẫn không có con, cô cũng ngầm hiểu rằng cha mẹ muốn con trai của bọn họ cưới thêm vợ lẽ.

Bởi vì họ đang ở riêng, nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình.

Đường đường là tiểu thư Kim gia mà phải chịu kiếp chung chồng với nữ nhân khác, cô thật sự không cam tâm, chỉ có thể lấy gia thế của mình ra cưỡng ép Trương Hào không được đưa bất cứ ai về...
Kim Tịch Nhan luôn tìm đại phu giỏi chữa bệnh, uống thuốc hoài thai đến phát ngán nhưng vẫn không có kết quả.

Hôm nay lại thấy Tố Nhiên, cô có chút ganh tỵ.

" Thì ra cô là Đào Tố Nhiên, lần trước tôi có cùng Trương Hào đến dự lễ thành thân nhưng ở thời gian ngắn đã về, hôm nay mới được thấy mặt, quả nhiên xinh xắn diễm lệ.

Cậu Trương Hằng thật có mắt nhìn người "
" Cảm ơn tẩu!! " Đào Tố Nhiên nhoẻn miệng cười, đột nhiên lại cảm thấy chóng mặt nên hơi nghiêng mình, Kim Tịch Nhanh nhanh tay đỡ được cô.

Trương Hằng nghe ồn ào nên cũng chạy ra xem thử
" Tố Nhiên, con làm sao vậy? Ta thấy mặt con xanh xao quá? " Cẩn Mai lo lắng.

Anh bảo cô cần nghỉ ngơi, khí trời hôm nay oi bức và đang mang nên nên Tố Nhiên có sức khỏe yếu, cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn thì mẹ và con mới bình an.

Trương Cẩn Mai liền kêu người chuẩn bị phòng, còn Trương Hằng bế Tố Nhiên đi.

" Nhìn xem, chỉ cần mệt một tí mà đã có thể khiến cho mọi người lo lắng.

Ta cảm thấy mình thật vô phước, Tịch Nhan con phải học hỏi thêm nhiều đấy, sau này lỡ có thai thì xem bản thân được đối xử như vậy không? "
Trần Ly đứng dậy bỏ đi sau khi nói những lời này.

Kim Tịch Nhan tức giận muốn lật bàn, tại sao bà ta có thể phun ra mấy từ đó..

Bình Luận (0)
Comment