Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Vợ Lên Đến Tận Trời

Chương 22

Thiên Ngọc nhìn anh sững sờ, cô thở dài cầm lấy cái khăn nhẹ nhàng lau khô tóc cho anh, cô cảm nhận được anh đang lo lắng về điều gì đó nên đã hỏi anh:

"- A Châu, có phải anh có chuyện gì giấu em có phải không?"

Ngụy Châu quay người lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô khẽ lắc đầu rồi mỉm cười nói:

"- Làm gì mà có chuyện giấu em chứ, chắc tại vừa nãy anh bị hạ đường huyết nên vẫn cảm thấy hơi mệt, em đừng lo lắng nhiều quá rồi ảnh hưởng đến tiểu bảo bối trong bụng!"

Thiên Ngọc nhìn thấy anh kiên định như thế, cô cũng không hỏi nữa. Lau khô tóc cho anh xong, cô đứng lên cất khăn vào phòng tắm, sau đó quay lại bảo anh:

"- Được rồi, chúng ta đi xuống ăn tối cùng mọi người thôi! Để mọi người đợi lâu, một lát em bị đứa em họ nó chọc đấy!"

Ngụy Châu đứng lên, tiến lại gần nắm lấy tay của cô cùng nhau đi xuống lầu. Mọi người đều đang chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn mừng cô dắt anh về nhà ra mắt, Nhật Nguyên - cậu hai của cô cũng là anh của mẹ cô đi lại nhìn Ngụy Châu rồi hỏi:

"- Thằng nhóc này, cháu khá lắm! Thiên Ngọc nhà ta trước giờ rất ít khi dắt người yêu về nhà, cháu là người đầu tiên nó dắt về Nhật gia ra mắt đấy!"

Ngụy Châu khẽ nhìn sang cô, gương mặt của Thiên Ngọc khẽ đỏ ửng lên, anh khẽ nhìn cậu hai mỉm cười lễ phép rồi bảo:

"- Vâng, cháu cũng rất là vinh hạnh khi được ra mắt nhà vợ của cháu!"

"- Được rồi, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi cả rồi! Hai đứa mau ngồi phía chính giữa đi, hôm nay bà cho hai đứa làm nhân vật chính!"

Nhật Đồng khẽ ngồi xuống ghế, bà cũng không quên gọi cô và anh đến dùng giữa tối, còn bảo cả hai đến ngồi chính giữa trung tâm của bàn ăn. Thiên Ngọc và Ngụy Châu ngượng ngùng từ từ ngồi xuống ghế, cô đang định gắp cá thì bất ngờ, anh đã giơ đũa lên gắp lấy miếng cá cô đang định gắp bỏ vào chén của mình, anh khẽ lấy xương cá ra rồi gắp vào chén cho cô. Mọi người trong bàn ăn đều ngạc nhiên nhìn cả hai, bất chợt Nhật Đông lên tiếng:

"- Chị, em nhớ trước đây gắp xương cá ra là chị tự làm mà! Sao hôm nay lại có anh rể giúp chị rồi?"

Thiên Ngọc ngước lên khẽ lườm Nhật Đông một cái, Ngụy Châu nhanh chóng trả lời cậu ấy ngay:

"- Ngọc Ngọc cô ấy đang có thai không tiện gắp nên anh giúp cô lấy xương cá ra, em có ý kiến gì không?"

Cả nhà ai nấy đều không biết chuyện cô đang mang thai, Nhật Đồng nhìn anh và cô chăm chú rồi hỏi:

"- Tiểu Ngọc, cháu có thai sao? Sao không nghe cháu nói với bà?"

Thiên Ngọc nhìn bà chột dạ, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn bà nghiêm túc:

"- Chuyện này cháu cũng định dùng bữa xong mới nói cho mọi người nghe, nhưng Ngụy Châu đã nói ra thì cháu xin thú thật vói mọi người, cháu có thai được 1 tháng rồi, tháng sau chúng cháu sẽ tổ chức hôn lễ. Vì thế, hôm nay cháu về đây để mời mọi người tháng sau đến dự hôn lễ của cháu và Ngụy Châu!"

Nhật Nguyên thấy cả hai đều đang căng thẳng liền phì cười, ông ấy cầm lấy tách trà lên uống rồi nói:

"- Nãy giờ mọi người đều đang chờ hai cháu nói đấy, nếu không phải mẹ âm thầm điều tra thì không biết cháu muốn giấu Nhật gia này đến bao giờ!"

Thiên Ngọc ngước lên, nhìn cậu hai ngạc nhiên rồi hỏi:

"- Hả? Mọi người đều biết cả rồi sao?"

Nhật Đông nhìn cô mỉm cười rồi nói:

"- Đúng rồi chị, bà biết từ tuần trước rồi, chỉ là cả nhà đều đang đợi chị về để nói thôi! Mà chuyện chị có thai, Trần gia đã biết chưa?"

Thiên Ngọc đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ngụy Châu, cô ngước lên nhìn Nhật Đông khẽ lắc đầu, gương mặt cô bất chợt buồn hẳn đi:

"- Trần gia vẫn chưa biết chị có thai, chị đợi đến thời gian thích hợp rồi mới nói cho họ nghe!"

Nhật Nguyên cảm thấy cô không nói cho Trần gia biết cũng là một điều đúng đắn bởi vì ông biết, Trần gia chỉ lợi dụng cô để cho Thiên Ninh được lợi thôi vì cô là cháu gái của Nhật gia. Nhật gia cũng là một trong những gia tộc lớn nhất thành phố C, gia tộc này đứng thứ 3, hơn hẳn Trần gia 6 hạng. Nhật Nguyên nhìn cô rồi lên tiếng:

"- Cậu hai thấy cháu không nói cho Trần gia biết cũng là một quyết định đúng đắn, từ lâu Nhật gia này cũng biết âm mưu của Trần gia rồi, nếu cháu nói ra e là Trần Thiên Ninh sẽ hại đứa bé trong bụng của cháu!"

Ngụy Châu cũng như thế, đều không muốn cô nói chuyện cô có thai cho Trần gia biết. Cảm thấy bầu không khí đã khá hơn, Nhật Đông đã lên tiếng:

"- Chị, hình như một tuần nữa chị sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn diễn viên xuất sắc nhất có phải không?"

Thiên Ngọc cần đũa lên gắp miếng cá chi vào miệng, nghe đến câu hỏi của Nhật Đông, cô gật đầu rồi trả lời:

"- Đúng vậy, em cũng biết cuộc thi này à?"

Nhật Đông khẽ mở điện thoại ra, vào weibo bấm vào bảng xếp hạng tạm thời rồi giơ lên cho Thiên Ngọc và mọi người cùng xem:

"- Đây nè, bây giờ số phiếu mà mọi người bình chọn cho chị là cao nhất, hiện chị đang dẫn đầu, hình như số phiếu của chị còn hơn Trần Thiên Ninh gấp 2 lần, mà em còn nghe nói, người bỏ phiếu cho chị lần này chiếm số đông nhất là Mặc thiếu đấy, chị có quen với Mặc thiếu à!"

Ngụy Châu đang uống nước, nghe đến câu này của Nhật Đông khiến anh giật mình mà phun hết cả nước, Thiên Ngọc khẽ cười nhanh chóng đưa khăn giấy cho anh lau rồi bảo với Nhật Đông:

"- Vậy là em không biết rồi, người ngồi bên cạnh chị chính là Mặc thiếu mà em vừa nói!"

Nhật Đông trợn tròn mắt ra nhìn cô, sau đó quay sang hỏi mọi người:

"- Hả? Chồng của chị ấy là Mặc thiếu, sao mọi người đều không phản ửng gì hết vậy?"

Nhật Nguyên đưa tay xoa đầu của cậu ấy, sau đó ông giải thích:

"- Có con ngốc nên mới không nhận ra cậu ấy là Mặc thiếu, con không thấy cách hành xử và nói chuyện của anh rể con trông giống một cảnh sát sao?"

Nghe ông nói vậy, cậu ấy mới để ý cách hành xử của anh, Nhật Đông đưa tay lên gãi đầu, khẽ cúi đầu xuống rồi nói:

"- Thất lễ rồi, em xin lỗi anh rể!"

"- Không sao, tôi không trách cậu!"

Thấy mọi chuyện cũng đã tốt hơn, Nhật Đông lại một lần nữa nhanh nhẹn nói một điều không hay:

"- Chị, hình như hôm nay anh Cửu Ngạn du học bên Nhật về rồi!"

Thiên Ngọc không nhớ ra Cửu Ngạn là aii liền nhanh chóng hỏi Nhật Đông:

"- Cửu Ngạn là ai?"

Nhật Đông giống như quên mất sự tồn tại của anh, cậu ấy vô tư nói ra với cô:

"- Chị không nhớ sao? Anh ấy là mối tình đầu của chị đó!"

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng hẳn, gương mặt của Ngụy Châu bắt đầu đen lại, anh đùng đùng bỏ đũa xuống, nở một nụ cười miễn cưỡng nhìn mọi người rồi nói:

"- Cháu dùng bữa xong rồi, cháu xin phép đi dạo ngoài hoa viên!"

Ngụy Châu vừa dứt lời đã nhanh chóng đứng lên rời đi, Thiên Ngọc cảm thấy anh có gì không đúng, cô liền đứng lên xin phép mọi người:

"- Cháu cũng ăn xong rồi, cháu cũng xin phép ra ngoài hoa viên đây ạ!"

Sau đó, Thiên Ngọc cũng đứng lên rời đi. Mọi người đều nhìn về phía của Nhật Đông, cậu ấy cảm nhận được luồng sát khí, đành cười gượng nhìn mọi người rồi hỏi:

"- Có phải cháu đã nói sai gì không?"

Nhật Nguyên mạnh tay gõ vào đầu cỷa cậu ấy một cái thật mạnh, ông khẽ lắc đầu rồi bảo:

"- Con trai, con sắp phá hạnh phúc gia đình của Thiên Ngọc rồi đấy! Con phải biết lựa đúng tình hình mà nói chứ, con nên nhớ, bây giờ, chị họ con đã có gia đình rồi, chuyện của Cửu Ngạn không nên nhắc trước mặt hai người chúng nó!"

"- Dạ, con hiểu rồi!"

Về phía cô, Thiên Ngọc nhanh chóng chạy theo anh. Chạy gần đến chỗ anh, Thiên Ngọc có cảm giác sắp ngã, Ngụy Châu nhanh chóng phản ứng kịp thời quay lại đỡ lấy cô rồi bảo:

"- Em ngốc à, chạy theo anh làm gì?"

Thiên Ngọc đưa tay ôm lấy anh, gương mặt cô khẽ buồn tủi, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, cô khẽ nói:

"- Không phải anh giận vì lúc nãy Nhật Đông nói Cửu Ngạn là mối tình đầu của em sao?"

Nghe xong câu này của cô, Ngụy Châu từ từ buông nhẹ cô ra, anh tiến về phía trước rồi quay lại hỏi cô:

"- Vậy em nói thật cho anh biết, tên Cửu Ngạn kia có phải là mối tình đầu của em không?"

Chuyện đã đến lúc này rồi, Thiên Ngọc cũng đành nói thật cho anh biết, cô đi lại gần chỗ anh nắm lấy tay anh, đôi mắt cô chân thật nhìn anh rồi gật đầu:

"- Phải, trước đây Cửu Ngạn là bạn học chung cấp 3 với em cũng là mối tình đầu của em, nhưng lúc đó em tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy đã từ chối em rồi, bọn em tốt nghiệp vừa xong thì cậu ấy cũng qua Nhật du học luôn, từ đó em cũng không còn cách để liên lạc với cậu ấy nữa!"

Ngụy Châu gạt nhẹ tay của cô ra, anh quay lưng lại với cô rồi nói:

"- Vậy sao? Trước giờ, anh chưa từng nghe em nói về mối tình đầu này đấy!"

Thiên Ngọc thở dài, dựa vào gốc cây đào, khẽ ngước lên nhìn bầu trời rồi nói:

"- Em sợ nếu nói ra sẽ làm anh cảm thấy tổn thương!"

Vẫn không quay mặt lại, anh lạnh lùng nói với cô:

"- Vậy sao? Sao trước giờ em chưa từng tỏ tình với anh vậy?"

Thiên Ngọc đi lại gần ôm lấy anh từ phía sau, nhỏ nhẹ nói vào tai anh:

"- Em thích..."

Thiên Ngọc chưa kịp nói hết câu thì từ phía sau, một người thanh niên bằng tuổi cô với gương mặt điển trai, phong cách ưu nhã đi đến nói với cô:

"- Thiên Ngọc, chào cậu! Lâu quá không gặp!"

Thiên Ngọc nghe giọng nói quen thuộc liền nhận ra ngay đó là Cửu Ngạn. Cô nhẹ nhàng buông anh ra, đi đến chào Cửu Ngạn:

"- Cậu là Cửu Ngạn sao? Lâu quá không gặp, cậu có vẻ đẹp trai hơn rồi!"

Gương mặt ai đó bắt đầu đen lại, anh quay người lại nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, bất chợt, Ngụy Châu khẽ lên tiếng:

"- Hai người nói chuyện đi, tôi lên phòng trước!"

Thiên Ngọc định chạy theo năn nỉ anh nhưng anh đi quá nhanh khiến cô không theo kịp. Cửu Ngạn lúc đó thật sự hối hận vì đã từ chối cô, bây giờ cậu ấy biết cô đã có người đàn ông khác bên cạnh chăm sóc, cậu ấy thật sự rất khó chịu. Không ngần ngại gì, Cửu Ngạn can đảm tiến lên phía trước, khẽ nắm lấy tay cô rồi tỏ tình cô:

"- Thiên Ngọc, tớ rất hối hận vì năm xưa đã từ chối cậu! Bây giờ cậu có thể cho tớ thêm một cơ hội để có thể chăm sóc cậu cả đời có được không?"

Ngụy Châu đứng ở cửa sổ phía trên phòng, nhìn thấy hai người đang nắm tay, trái tim anh bắt đầu đau nhói, trong lòng cảm thấy khó chịu. Không muốn nhìn tiếp nữa, anh nhanh chóng đóng rèm cửa lại rồi nằm trên giường xem điện thoại với bộ mặt khó chịu.

Thiên Ngọc lúng túng khi Cửu Ngạn tỏ tình bất ngờ, cô nhanh chóng buông tay cậu ấy ra, khẽ nhìn lên trên phòng rồi nhìn sang Cửu Ngạn trả lời thật lòng:

"- Cửu Ngạn, xin lỗi cậu, tớ không thể cho cậu một cơ hội được! Bây giờ tớ đã là người có gia đình rồi, không thể nhận lời làm bạn gái cậu được!"

Cửu Ngạn cũng hiểu được nỗi lòng của cô, cậu ấy không ép cô nữa nên đã hỏi cô:

"- Vậy tớ hỏi cậu một câu, bây giờ cậu yêu ai?"

Thiên Ngọc đã từ lâu xác nhận được trái tim mình luôn hướng về Ngụy Châu, cô ngước lên nhìn Cửu Ngạn rồi trả lời nghiêm túc:

"- Trước đây, đúng là tớ rất yêu cậu, nhưng chính vì cậu từ chối tớ nên sau một thời gian, tớ đã quên được cậu. Hiện tại, tớ rất yêu Ngụy Châu, cuộc sống của tớ sẽ cảm thấy buồn chán nếu như không có anh ấy bên cạnh!"

Cửu Ngạn lập tức giơ tay ra hiệu với mọi người trong nhà, tất cả mọi người trong nhà đều đi ra vỗ nhẹ vào vai của Cửu Ngạn, Thiên Ngọc cảm thấy ngạc nhiên nên đã hỏi mọi người:

"- Chuyện này là sao vậy mọi người?"

Nhật Đồng khẽ nhìn cô mỉm cười rồi nói:

"- Là ta đã nhờ Cửu Ngạn thử cháu đấy, xem cháu có yêu ai thật lòng không? Vì chuyện của Hiểu Đình, nên ta sợ cháu lại chịu tổn thương lần nữa!"

Thiên Ngọc thở dài, cô khẽ nghĩ thầm may mà Cửu Ngạn không tỏ tình cô thật, nếu không chắc bình giấm nhà cô sẽ nổi điên lên mất. Thật ra, những lời vừa nãy Cửu Ngạn nói với cô đều là lời thật lòng của cậu ấy, trở về nước lần này, Cửu Ngạn muốn tỏ tình với cô nhưng khi biết cô đã kết hôn nên trong thân tâm cậu ấy chỉ chúc cô hạnh phúc mà thôi.

Trên phòng, Ngụy Châu đang nằm lướt weibo với bộ mặt khó ở, đột nhiên có điện thoại của A Thành gọi đến, anh nhanh chóng nhấc máy lên trả lời cộc lốc:

"- Có chuyện gì? Nói mau lên, tôi còn có việc!"

A Thành cảm thấy ngữ khí của anh không ổn, cậu ấy nhanh chóng nói ra luôn:

"- Sếp, Ái Tư Lộ vượt ngục rồi cách đây 2 tiếng rồi, cô ta có để lại tờ giấy với nội dung: Trần Thiên Ngọc, cô chết chắc rồi! Em nghĩ là cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và em nên chắc cô ta đã đi đến Nhật gia rồi!"

Ngụy Châu lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng hỏi lại A Thành:

"- Tại sao lại để cho cô ta nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu vậy hả?"

A Thành bắt đầu cảm thấy sợ hãi, Ngụy Niên ở gần đó nhanh chóng giựt lấy điện thoại rồi thay cậu ấy trả lời anh:

"- Vừa nãy cậu ấy mở loa ngoài, đúng lúc gần với nơi mà Ái Tư Lộ bị giam nên cô ta mới tình cờ nghe thấy!"

Ngụy Châu nhạn chóng cúp máy, cầm điệm thoại trên tay, chạy đến mở cửa phòng rồi nhanh chóng xuống lầu. Thấy mọi người đều đang tìm kiếm ai đó, trong đó anh không nhìn thấy cô, anh đã nhanh chóng chạy tới nắm lấy vai của Cửu Ngạn:

"- Ngọc Ngọc đâu? Chẳng phải hai người vừa nói chuyện với nhau à?"

Nhật Đông chạy đến gỡ tay của anh ra khỏi người Cửu Ngạn, cậu ấy cúi mặt xuống rồi nói:

"- Vừa nãy rõ ràng chị ấy cùng mọi người đi vào nhà, nhưng đi được nửa đường, mọi người quay lại thì đã không thấy chị ấy đâu cả!"

Ngụy Châu tức giận vì mình đã đến quá muộn, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Cơ:

"- Lâm Cơ, cậu nhanh chóng tìm ra định vị của Thiên Ngọc đi!"

Lâm Cơ nhanh chóng trả lời lại anh:

"- Mặc nhị thiếu gia, cậu yên tâm! Tôi sẽ giúp cậu tìm ra được định vị của nhị thiếu phu nhân!"

Ngụy Châu nhạn chóng cúp máy, tay anh đấm mạnh vào tường, tay anh bắt đầu rỉ máu ra, đôi mắt anh tức giận thầm nghĩ trong lòng:

"- Ái Tư Lộ, cô dám làm hại người phụ nữ của tôi thì có nghĩ là cô đã tự tìm đường chết rồi!"
Bình Luận (0)
Comment