Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đang rất tốt, muốn làm cái gì thì làm, muốn đi đâu thì đi rất tự do tự tại, cô không nghĩ sẽ lại cùng Lục Sính có bất luận cái giao thoa gì với nhau nữa cả.
" Từ nay Nha Nha không cô đơn nữa rồi."
Trình Lệ không hỏi gì nữa, cô cũng yên lặng không tiếng động mà quay trở về phòng. Lúc Tô Cảnh Hành về nhà, biết được tin này cũng thập phần khiếp sợ, nhưng hắn vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cô.
*********************************
Phủ Đại soái.
Giờ phút này ba phụ tử Lục gia đang giương cung bạt kiếm với nhau, Lục Sính còn rút súng ra chỉ họng súng vào trán Lục Hạo. Lục Dũng Đường hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, rống giận:
"Ngươi dám?"
Lục Sính thấy hắn không có thời gian rảnh đi tìm bọn họ tính sổ đâu, thế mà hai người này còn không sợ chết mà dám vác cái mặt đến đây diễn tiết mục gia đình tình thâm với hắn nữa chứ. Không lẽ hai này cho rằng hắn sẽ rảnh rỗi đến mức mà diễn tiết mục thân nhân gặp nhau với họ hay sao chứ.
Lục Sính hừ lạnh một tiếng:
"Tôi có cái gì mà không dám chứ? Lúc hắn muốn cưỡng hiếp vợ tôi, thì hắn đang nghĩ cái gì trong đầu? Sao không nghĩ tới tôi gặp chuyện ngoài ý muốn, hay tôi vẫn còn sống chứ?"
Lục Hạo há hốc miệng muốn nói gì đó nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào. Lục Dũng Đường cũng chinh chiến cả nữa đời người nhưng lại không thể làm gì được đứa con trai này của mình nên chỉ có thể mắng hắn vài câu:
"Thằng nhãi ranh, ngươi cho là ta chết rồi hay sao? Còn không phải chỉ là một cái nữ nhân thôi à? Có cần đến mức ngươi phải làm đến như thế này không?"
Lục Sính ha một tiếng:
"Ông nghĩ tôi cũng giống như ông sao? Vì quyền thế mà đem vị hôn thê đang có thai của mình chắp tay nhường cho người khác!"
Lục Dũng Đường nghe thế thì tức giận đến không nhẹ:
"Ngươi?"
Lục Sính vẻ mặt khinh thường nói tiếp:
"Tôi nói có gì không đúng à? Bằng không Lục Hạo là từ chỗ nào mà chui ra tới chứ?"
Lục Dũng Đường đứng không vững nữa, thân thể lung lay sắp ngã liền quơ quơ chụp được cạnh bàn mới có thể đứng vững được.
Lý phó quan nhìn cục diện trước mắt rồi cúi đầu thấp xuống, tay sờ sờ khẩu súng ở bên hông.
"Lục Sính, ngươi mau buông súng xuống đi, coi như lão già này cầu xin ngươi đó."
"Ông nằm mơ đi, hôm nay hai người chúng ta chỉ có một người có thể từ nơi này đi ra ngoài thôi."
Lục Dũng Đường hút một ngụm khí lạnh, thầm hối hận vì khi không mình ăn no rủng mỡ tới đây làm cái gì không biết? Nếu ông không tới đây thì làm gì xảy ra những việc này chứ. Nhưng giờ đã cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà leo xuống được.
Lục Hạo lúc này lại duỗi tay cầm lấy tay đang cầm súng của Lục Sính mà nói:
"Ngươi nổ súng đi, ta hiện tại có sống hay chết thì cũng không có bất luận cái gì khác biệt cả, nói không chừng chết đối với ta mà nói có thể là một loại giải thoát a."
Lục Dũng Đường lại gào rống lên:
"Không được nổ súng, Lục Sính cha cầu xin con mà, chẳng lẽ con muốn bức ta quỳ xuống thì con mới chịu hay sao?"
Lục Sính híp híp mắt, ngón tay thì khẩy khẩy cò súng, Lục Hạo như cảm nhận được gì đó mà mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ như sắp được giải thoát.