Cô nghe hắn hỏi xong thì mê mang nghĩ thầm: đúng vậy nha, trước kia cô còn tự mình chủ động đi tìm nữ nhân khác cho hắn, vì sao bây giờ thấy hắn có nữ nhân khác cô liền không thể tiếp thu được nhỉ?
Trong nháy mắt cô lâm vào rối rắm không thể nghĩ ra. Lục Sính nhìn cô chằm chằm mà hỏi:
"Nói gì đi chứ?"
Suy nghĩ của cô bị hắn đánh gãy liền mê mang khó hiểu, trầm mặc mà không lên tiếng. Lục Sính lại cười hỏi tiếp:
"Anh nhớ rõ là trước kia em không phải là hận không thể đẩy anh qua cho những nữ nhân khác à, còn muốn nạp thêm ba cái di thái thái gì đó nữa chứ, những chuyện này không phải đều là em làm sao?"
Cô đúng là đã làm thế a, Lục Sính nói đều là sự thật. Lông mi cô run run rẩy rẩy, ánh mắt nhìn về phía hắn. Lúc này bốn mắt nhìn nhau, cô có chút rối rắm mà hỏi:
"Em cũng không biết mình bị sao nữa, tóm lại là có chút không tiếp thu được chuyện anh cùng nữ nhân khác lên giường với nhau, chỉ cần tưởng tượng đến anh cũng làm những sự tình kia với người khác, em liền thấy có chút ghê tởm...."
Hắn chưa từng thấy qua cô thành thật như thế, liền nhấp miệng cười khẽ. Cô lại lần nữa quay sang hỏi:
"Lục Sính, em có phải là bị bệnh rồi không?"
Hắn không muốn nói sự thật cho cô biết là: thật ra cô chẳng phải là bị bệnh gì cả, đây chỉ là do cô bắt đầu biết để ý đến hắn mà thôi! Nhưng nghĩ nghĩ, lời nói ra khỏi miệng lại là:
"Ân, em bệnh cũng không nhẹ a, bệnh tình sắp nguy kịch rồi!"
Lúc này cô chớp chớp mắt mà hỏi lại:
"Thật vậy sao?"
Giờ khắc này hắn cảm thấy cô rất đáng yêu, còn có chút "ngốc manh" nói không nên lời nữa chứ.
"Đầu ở trên cổ em là để trang trí thôi à?"
Cô lại ngây thơ không hiểu mà duỗi tay ra sờ sờ đầu mình, thành công đem hắn chọc cho cười ra tiếng.
"Anh cư nhiên sẽ cười?" Cô kinh ngạc hỏi.
Giờ phút này là hắn đang cười thật, không phải cái kiểu cười trong lúc tức giận mà đây là hắn chân thành cười.
Lục Sính mặt mang ý cười hỏi:
"Anh không thể cười được sao?"
Kia cũng không phải, chủ yếu là vì cô đã nhìn quen gương mặt băng sơn, lạnh lùng của hắn, giờ thình lình lại cười một cái, nên cô cảm thấy có chút không chân thật lắm.
Ánh mắt Lục Sính rũ xuống dừng trên đôi gò bồng cao ngất của cô mà hỏi:
" Em thật không tính toán để anh thượng em à!"
Cô rũ đầu không nói lời nào, trong lòng thì sớm đã thiên nhân( PK) giao chiến.
Một bên thì nói hắn bẩn như thế sao có thể để hắn thao mình được. Còn một bên thì lại nói nếu Lục Sính cường ngạnh tới, thì cứ việc thuận theo đi để bảo toàn được mạng sống, còn sống mới là quan trọng nhất a!
"Anh, anh chẳng lẽ không có chán ghét em sao?"
Không phải người ta thường nói nam nhân đều là có mới nới cũ sao? Cô cảm thấy Lục Sính đối với mình hẳn là rất chán ghét mới đúng chứ.
"Em nghĩ anh chán ngán em? Sau đó liền dẫn theo con gái tự mình tiêu dao sung sướng mà trôi qua?"
Cô hơi kinh ngạc khi Lục Sính đoán đúng những suy nghĩ trong lòng cô a. Tâm tư bị nhìn thấu, cô như thế nào mà dám thừa nhận được chứ.