Cô cảm thấy lời Lục Sính nói cũng có chút đạo lí, thời thế binh hoang mã loạn này, nếu như không có chỗ để mà dựa vào, thì hai mẹ con họ cô nhi quả phụ rất khó mà có thể sinh tồn được.
Đặc biệt là cái gương mặt này của cô, đi đến nơi nào thì cũng chú định sẽ không thể trôi qua quá an ổn được. Trong lúc tâm tư cô đang trăm hồi bách chuyển, ánh mắt cũng mơ hồ không rõ, nhìn đến đó khiến tâm của Lục Sính cũng như bị treo lên đến tận cổ họng.
Hắn đã hiểu quá rõ cái tính tình kia của cô rồi, nếu như không để cô tự mình nghĩ thông suốt, thì dù ngươi có cường ngạnh cưỡng ép mà xách cô ấy mang về, thì xong việc cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để trốn đi mà thôi.
Hiểu rõ như thế nhưng là một chút biện pháp hắn cũng không có, đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, cầm tù cũng đã làm qua, nhưng cô thì vẫn cứ như cũ thích tự làm theo ý mình mà thôi.
Cô rõ ràng là sợ chết như thế, nhưng lại thích làm ra toàn những chuyện không hề sợ chết.
Bên trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Nha Nha đang nhai nhai cái bánh ăn, còn hai người thì đều trầm mặc, không ai nói với nhau câu nào.
Đúng lúc này Lý phó quan đến gõ gõ cửa sổ xe, rồi ở bên tai hắn lẩm bẩm vài câu gì đó. Cô thấy Lục Sính khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, không đến một hồi thì bên ngoài truyền đến tiếng cầu xin cùng tiếng súng đùng đùng vang lên.
Trong lòng cô cũng không có quá nhiều gợn sóng gì lắm, càng không cảm thấy hắn làm như thế là quá tàn nhẫn hay độc ác gì đó. Mà chỉ cảm thấy Lục Sính giết bọn chúng như thế là xem như vì dân trừ hại, chứ nếu mà lưu lại đám thổ phỉ này thì chỉ càng làm hại cho quê nhà thêm mà thôi,
Sau khi dặn dò Lý phó quan xong, Lục Sính quay đầu lại nhìn cô nói:
"Em nói gì đi chứ."
Cô suy nghĩ cặn kẽ rồi mở miệng:
"Lục Sính, em cảm thấy chúng ta vẫn là cứ như vậy đi!"
Hắn nghe cô nói xong câu này thì có loại cảm giác như hít thở không thông cùng đau lòng bồi hồi, nhưng bên ngoài vẫn không tỏ ra vẻ gì mà chỉ ừ một tiếng rồi hỏi lại:
"Em có tính toán muốn đi đến chỗ nào không?"
Cô thấy hắn hỏi như thế thì tâm dần dần thả lỏng xuống:
"Cứ đi Hoài Châu đi."
Lục Sính lại ừ một tiếng:
"Như thế cũng tốt, anh không nghĩ lại muốn mẹ con hai lại người lưu lạc đầu đường nữa đâu."
Cô không trả lời lại mà hắn cũng không nghĩ sẽ nói gì nữa. Hắn đã nhường một bước rồi lại một bước, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra được hay sao chứ? Hắn nghĩ nếu không để cho cô ăn chút khổ sở thì cái nha đầu này vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn ra hắn đối với cô là tốt như thế nào a.
*****************************************************************
Đoàn người quay trở về Hoài Châu, lần này Lục Sính cũng không có tiếp tục dây dưa với cô nữa mà là cứ tùy theo tâm tình của cô vậy. Lúc vào thành, thì trời mới tờ mờ sáng, hắn cũng cùng cô tách ra.
Tô Cảnh Hành thấy Lục Sính đã đi xa nên hỏi:
"Hắn cứ như vậy mà rời đi sao?"
Cô nhấp miệng:
"Như vậy cũng khá tốt."
Có lẽ lưu tại Hoài Châu là một cái quyết định sai lầm, nhưng vì con gái cùng an toàn của bản thân, cô tạm thời chỉ có thể ở lại chỗ này mà thôi.
"Đại soái, phu nhân cùng tiểu thư đến Tô Giới thuê phòng ở rồi!"
Nghe thấy cô mang theo con gái cùng Tô Cảnh Hành bắt đầu thuê nhà trụ lại ở nơi nào hắn cũng chỉ ừ một tiếng, thần sắc không có dao động gì quá lớn.
Lý phó quan thấy thế thì cũng không nói gì nữa. Lục Sính lúc này đang viết viết vẽ vẽ vài chữ rồng bay phượng múa trên giấy rồi bỗng quay đầu lại hỏi:
"Lần trước người bảo hộ mẹ con họ đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà hắn lại không biết gì, hắn chết ở chỗ nào rồi?"
Lý phó quan cười khổ nói: