Trương Hạ Sảnh cứ mỗi lần gặp cô đều một hai nhắc đến chuyện bản thân yêu
Vương Kì Hạo nhiều như thế nào trong khi Vương Kì Hạo đến cái nhìn còn
không có, Âu Hân thật sự nghe đến chán rồi. Âu Hân vừa ra đến cửa thì
nghe bên trong có tiếng choang rất lớn, cô không quay đầu lại mà đi
thẳng ra xe.
Trương Hạ Sảnh gạt vỡ bộ ấm trà nóng xuống đất. Bàn tay cô ta cuộn
chặt lại. Nếu cô ta còn không nhanh xử lý Đồng Âu Hân rồi Đồng Âu Hân
sinh cháu cho Vương gia thì cô ta thật sự sẽ không sống nổi được nữa.
Trương gia thời gian gần đây địa vị đã tụt xuống mấy bậc, cha cô ta phải chạy khắp nơi lôi kéo quan hệ vì ông hiện tai đang tranh cử cho chức vị mới. Cô ta còn không nhanh chóng lôi kéo được sự quan tâm của Vương Kì
Hạo thì Trương gia thật sự sẽ mất trắng tất cả.
Điều này Trương Hạ Sảnh càng không chấp nhận được. Từ nhỏ cô ta đã là một tiểu thư quyền quý mọi người kính trọng, cô ta không cho phép những điều đó xảy ra.
- ---++++
Khương Ngọc Dao đi vào nhà sắc mặt mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Tề Phi
đi từ trên nhà xuống nhìn vậy thì nhếch môi cười. Cũng hơn hai tuần trôi qua rồi nhưng Khương Ngọc Dao vẫn chưa động được vào một sợi tóc của
Đồng Âu Hân. Lòng cậu biết rõ như vậy nhưng vẫn lên tiếng hỏi như trêu
chọc.
- Sao rồi? Việc của cô đã làm đến đâu rồi?
- Lúc nào bên cạnh cô ta cũng có người. Chẳng lẽ Vương Kì Hạo biết tôi đã về nên sắp đặt để bảo vệ cô ta?
Trước câu thắc mắc của Khương Ngọc Dao thì Tề Phi chỉ cười trừ. Biết
sao được. Lúc trước cậu đã từng cho vài người đi thăm dò nên chẳng may
có gây ra chút "vết thương nhỏ" cho Đồng Âu Hân nên từ đó đến nay Vương
Kì Hạo đều quan tâm nhất chính là bảo vệ cô. Nhưng mà suy cho cùng thì
kể cả Đồng Âu Hân không có người bảo vệ, Khương Ngọc Dao cũng khá mất
sức để ra tay nhanh, gọn.
Nhưng mà Tề Phi đương nhiên vẫn không nói những điều này ra. Khương
Ngọc Dao ra ngoài lâu như vậy nhưng mà vẫn chưa biết Viên Lạc Phàm đã
chết, điều này khiến Tề Phi khá khó giải thích. Đương nhiên cũng vô cùng thắc mắc không biết cha của mình đã làm những gì mà Khương Ngọc Dao lại có thể về nước nhưng lại không thể biết Viên Lạc Phàm đã chết.
Khương Ngọc Dao day thái dương nhắm mắt suy nghĩ. Suốt hai tuần nay
cô luôn tìm cơ hội để ra tay với Đồng Âu Hân nhưng đến gần cô ta quả là
việc vô cùng khó khăn. Khương Ngọc Dao cũng nghĩ đến việc lắp giảm thanh vào súng rồi nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ nhưng cô lại không thể ngờ rằng Đồng Âu Hân lại sống vô cùng khép kín. Mỗi ngày đều như nhau, sáng đến học viên thì ngồi im trong lớp học không ra đến ngoài cô lại không
thể ra tay. Đến lúc về thì xung quanh quá nhiều người cũng không ra tay
được. Đến khi về đến Tử Uyển rồi thì cô chỉ còn cách quay về vì bản thân Khương Ngọc Dao có thể hiểu rõ Tử Uyển canh phòng rất nghiêm ngặt, có
khi còn hơn cả bảo vệ dinh tổng thống.
Khương Ngọc Dao đã mệt mỏi lên kế hoạch suốt hơn hai tuần qua nhưng
chưa một kế hoạch nào chót lọt. Cô ta phải vừa theo dõi Đồng Âu Hân để
có cơ hội ra tay lại vừa phải để ý nhất cử nhất động của Dịch Cẩn đồng
thời lại còn phải tránh để không chạm mặt Viên Lạc Phàm.
Khương Ngọc Dao vẫn là không biết Viên Lạc Phàm đã chết nên xuất hiện đều tránh ánh mắt của mọi người. Cô tuy bên ngoài đã thay đổi diện mạo
như một cô gái Tây nhưng bản thân Khương Ngọc Dao cũng tự biết dù có
thay đổi thành diện mạo hay thân phận nào thì Viên Lạc Phàm vẫn có thể
dễ dàng nhận ra. Ví dụ như việc năm đó cô đã quá nóng vội đi vào Lý gia
ăn trộm mật báo rồi bị Viên Lạc Phàm bắt được nhưng đã mấy mắn chạy
thoát kịp. Cô lúc đó đã mang diện mạo khác thường ngày nhưng Viên Lạc
Phàm lại vẫn nhận ra và sinh nghi ngờ về sau đó.
Khương Ngọc Dao tự cho mình một nụ cười không rõ là an ủi hay khinh bỉ.
++++----
Âu Hân đến học viện tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cô bạn Tố Mai
của mình nên rất sốt ruột. Tố Mai rất ít khi nghỉ học đúng hơn là cô
chưa từng thấy Tố Mai nghỉ học trước đây nhưng hôm nay Tố Mai không
những không lên lớp lại còn không có giấy phép xin nghỉ. Giờ nghỉ giải
lao Âu Hân lại chạy quanh học viện tìm nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tố Mai đâu, điện thoại cũng không gọi được.
Đang lúc Âu Hân định gọi cho Vương Kì Hạo nhờ anh cho người tìm giúp
thì Tố Mai gọi đến. Âu Hân vuốt một cái trước ngực thở phào nhẹ nhõm rồi cô nhanh chóng bắt máy.
- Tố Mai, cậu....
- À, cho tôi hỏi cô là người thân của chủ nhân số điện thoại này phải không?
Âu Hân còn chưa kịp nói hết lời người ở bên kia đã lên tiếng trước.
Âu Hân bỏ điện thoại xuống nhìn vào màn hình xác nhận xem phải đúng số
cô bạn không vì người đầu dây bên kia là giọng nam. Phải mất chục giây
sau Âu Hân mới hiểu người bên kia đang nói gì.
Cô nhanh chóng nói "phải" thì người kia nói nhanh.
- Cô gái đó bị tai nạn giao thông ở đường A0, cô mau tới đây nhanh lên.
Âu Hân nghe xong suýt làm rơi điện thoại. Vì từ sáng đến giờ đang
mang tâm trạng lo lắng cho Tố Mai sẵn rồi nên Âu Hân không kịp suy nghĩ
gì mà phóng nhanh ra khỏi học viện tới địa chỉ người đàn ông kia đọc.
Khương Ngọc Dao đứng ở góc khuất vốn đang chuẩn bị ra tay vì Âu Hân
đang đứng một mình trước nhà vệ sinh nhưng một giây sau lại thấy Âu Hân
hớt hải chạy ra khỏi học viện. Khương Ngọc Dao cất đồ lại rồi nhanh
chóng lên xe của mình đuổi theo.
Chỉ thấy địa điểm Âu Hân cần đến là một nơi vắng người. Âu Hân cũng
không để ý xung quanh mà xuống xe nhìn khắp nơi. Âu Hân chạy dọc suốt
một đoạn đường nhưng vẫn không thấy nơi nào tập trung nhiều người như có tai nạn.
Cô đang nghĩ có phải mọi người đã đưa Tố Mai tới bệnh viện rồi không thì bất ngờ bên tai cô truyền đến tiếng động cơ xe.
Âu Hân quay người lại bất ngờ sững người.
Rầm.
Trong không gian im ắng chỉ nghe có tiếng "rầm" thật lớn. Một thân
ảnh mặc bộ đầm màu xanh khoác ngoài chiếc áo lông trắng sau cú va chạm
mạnh với chiếc xe ô tô thì lăn vài vòng trên mặt đất rồi bất tỉnh.
Khương Ngọc Dao đứng cuối con đường nhìn một cảnh nhanh đến bất ngời
vừa xảy ra trước mắt cũng sững người. Cô ta nhanh chóng đạp chân ga phi
xe tới.
Khương Ngọc Dao khi xuống xe cũng phải cứng đờ người trước hình ảnh cô gái một thân toàn máu đỏ đang nằm trên đường.
Khương Ngọc Dao phải nói là vô cùng bất ngờ về tình huống này. Cô ta
cũng không nghĩ tới lại có người thù ghét Đồng Âu Hân đến mức ra tay như này. Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần Đồng Âu Hân chết không cần biết do ai giết thì cô ta vẫn coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Khương Ngọc Dao xoay người rời đi.
Lý Nhạc Lăng đang ngồi trong phòng thì có y tá vào báo có một vụ tai
nạn nghiêm trọng, cần cậu tới phẫu thuật gấp. Lý Nhạc Lăng đi tới xem
tình hình nạn nhân ra sao để tiến hành phẫu thuật thì giây phút nhìn rõ
gương mặt trắng bệch của người đang nằm trên chiếc giường trắng kia cậu
ta thật sự đã kinh ngạc tới mức ngã quỵ xuống đất.
Lý Nhạc Lăng chân tay run rẩy rút điện thôi ra gọi cho Vương Kì Hạo
xong rồi quát lên với các y tá cho gọi hết tất cả bác sĩ giỏi đang trực
trong bệnh viện đến.
Cuộc phẫu thuật kéo dài nhiều tiếng đồng hồ. Vương Kì Hạo đi lại bên ngoài đến không biết mỏi chân.
Có trời mới biết khi nhận cuộc gọi của Lý Nhạc Lăng nói rằng cô bị
tai nạn đang được cấp cứu tại bệnh viện anh đã không bình tĩnh được như
thế nào. Anh đã gọi về cho Viên Tiểu Trạch đến học viện kiểm tra thì đã
biết Âu Hân đã ra khỏi học viện lúc giữa giờ nghỉ rồi.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra sau hơn 6 tiếng cẳng thẳng. Vương Kì
Hạo vừa thấy Lý Nhạc Lăng đi ra đã chạy vội lại túm cổ áo hỏi.
- Sao rồi? Cô ấy... có sao không?
Lý Nhạc Lăng sau khi làm kiểm tra rồi phẫu thuật xong đến giờ vẫn còn sốc. Trước câu hỏi của Vương Kì Hạo thì cậu đầu tiên là lắc đầu sau đó
lại gật đầu.
Vương Kì Hạo không còn kiên nhẫn nữa mà quát to lên:
- Tôi đang hỏi cậu đấy? Hân Hân cô ấy sao rồi?
- Mất máu nhiều nhưng đã cầm lại được và truyền máu kịp nên không nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng....
Nói tới đây Lý Nhạc Lăng lại im lặng dường như câu tiếp theo định nói là vô cùng quan trọng. Quan trọng đến khó mở miệng.
- Nhưng sao? Cậu có nói nhanh không hả? Chẳng lẽ...tai nạn để lại di chứng gì?