Thiếu Soái Trở Về

Chương 108

Chương 108: Có Dụng Y Khác.

Đồng Kha đem Tổng giám đốc Trình Thiếu Thu và nhân viên tiệm Hoàng Ly sa thải, những nhân viên còn lại không nhúc nhích.

Hơn nữa Đồng Kha còn cam kết mọi người chăm chỉ làm, tháng sau tăng lương 10% toàn bộ.

Các nhân viên của Chung Ái Nhất Sinh đều rối rít hoan hô lên, lập tức liền đón nhận bà chủ mới Đồng Kha này.

Đồng Kha nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt kỳ lạ, cô cảm thấy cho dù Trần Ninh để cô ký tên trên hợp đồng thu mua, vậy cô cũng chỉ là bà chủ mặt ngoài của cửa hàng trang sức, nhiều lắm được coi là bà chủ hờ.

Dẫu sao Trần Ninh hao tốn 500 triệu thu mua cửa hàng trang sức này, làm sao có thể thật sự tiện tay tặng cho người khác?

Cô không biết là, Trần Ninh thật sự không đem cửa hàng trang sức này để ở trong lòng.

Trần Ninh phân phó đám người Điển Chử trở về, mà anh cũng cùng Đồng Kha, cầm túi đựng dây chuyền kim cương hồng Trái Tim Vĩnh Cửu, lái chiếc xe polo Volkswagen cũ kỹ, cùng nhau về nhà.

Trên đường, Đồng Kha không nhịn được hỏi Trần Ninh: “Anh rễ, anh không có công việc, ở đâu ra bao nhiêu tiền như vậy?”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Anh từng nói anh không có công việc, nhưng anh chưa từng nói anh không có tiền.”

Đồng Kha nghe vậy ngơ ngắn, đúng nha, cô chỉ biết là Trần Ninh không công việc, nhưng không có công việc thì không có nghĩa là không có tiền, đây là hai chuyện khác nhau.

Đồng Kha lại hỏi: “Theo em biết, cửa hàng trang sức Chung Ái Nhất Sinh là gà đẻ trứng vàng của Trình gia, giá trị trên 800 triệu trở lên. Anh rễ làm sao anh nội trong vòng 10 phút, lấy giá thấp 500 triệu, từ trong tay Trình Sơn Hà thu mua được cửa hàng trang sức này.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Bởi vì điều kiện anh đưa ra, ông ta không cách nào cự tuyệt.”

Đồng Kha nghe vậy không nhịn được trợn trắng mắt, những câu trả lời này của Trần Ninh, nói chẳng khác nào chưa nói.

Nhưng mà, cô cũng phát hiện.

Anh rễ này của cô, hình như luôn ẩn giấu thực lực.

Nhìn như du dân vô nghè, thực ra thì sâu không lường được.

Ánh mắt cô nhìn Trần Ninh, càng hoài nghỉ, hoài nghỉ Trần Ninh chính là người đàn ông anh hùng hôm bữa cứu cô ở câu lạc bộ Blue Sky.

Nhưng đáng tiếc, Trần Ninh không chịu thừa nhận.

Cô nhìn gò má Trần Ninh, cảm thấy Trần Ninh thật sự càng nhìn càng có mùi vị, trong đầu nghĩ lúc mới gặp mặt sao không phát hiện chứ?

Trở lại hoa viên tiểu khu Giang Tân, Trần Ninh dặn dò Đồng Kha, không nên đem chuyện anh thu mua cửa hàng trang sức nói cho cả nhà Tống Sính Đình biết.

Hơn nữa, sợi dây chuyền kim cương hồng Trái Tim Vĩnh Cửu giá trị hơn 100 triệu này, cũng phải nói là hàng giả.

Đồng Kha cảm thấy không thể hiểu được, mở to hai mắt hỏi: “Tại sao?”

Trần Ninh nói: “Chị gái em còn có dì dượng em bọn họ cũng không muốn anh phô trương lãng phí xài tiền bậy bạ. Nếu như bọn họ biết giá cả thật sự của sợi dây chuyền này, sẽ trách mắng anh.”

Đồng Kha nghe vậy bừng tỉnh, đồng thời cũng không nhịn được lầm bẩm: “Anh rễ, anh đối với chị em thật là tốt!”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Ha ha, cô ấy là vợ anh, hơn nữa từng vì anh chịu khổ, anh dĩ nhiên phải đem thứ tốt nhất cho cô ấy.”

Hai người Trần Ninh và Đồng Kha mở cửa vào nhà, con gái Tống Thanh Thanh liền hoan hô nhỏ chạy tới: “Cha, cô nhỏ!”

Trần Ninh khom người ôm lấy con gái, con gái lanh mắt phát hiện hộp trang sức trên người anh, tò mò hỏi: “Cha đây là cái gì, cha mua sô cô la cho con sao?”

Lúc này, Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cũng nhất tề nhìn sang.

| Cái hộp Trần Ninh làm quà đã bị mọi người thấy, anh cũng không giấu giếm, trực tiếp lấy ra, cười nói: “Ngày mai là sinh nhật mẹ, đây là quà cha chuẩn bị cho mẹ.”

Lập tức, Tống Thanh Thanh và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ hứng thú.

Ngay cả Tống Sính Đình, cũng tò mò Trần Ninh chuẩn bị quà gì cho cô?

Khi mở hộp ra, thời điểm bọn họ thấy dây chuyền kim cương bên trong kia sáng chói chói mắt, toàn bộ cũng không nhịn được thấp kêu thành tiếng: “Thật là đẹp!”

Tống Sính Đình nhìn sợi dây chuyền đẹp tinh xảo này, ngạc nhiên nghỉ ngờ nhìn về Trần Ninh: “Trần Ninh, kim cương này sẽ không phải là thật chứ, bao nhiêu tiền vậy?”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng đồng thời nhìn về Trần Ninh, hai người bọn họ cũng cảm thấy đồ trang sức không thích hợp mua quá đắt, dây chuyền một vạn mấy ngàn là được rồi, đắt nữa bọn họ có chút không tiếp nhận nỗi.

Trần Ninh cười nói: “Viên kim cương này là mô phỏng, không phải thật, không đáng tiền. Không tin em hỏi Đồng Kha, em ấy cùng anh đi chọn lựa.”

Đồng Kha rất phối hợp nói: “Đúng, là kim cương giả, nhưng mà sợi dây chuyền này cũng không rẻ, anh rễ tiêu chừng vài vạn đó.”

Tống Sính Đình nghe nói kim cương là mô phỏng, sợi dây chuyền này cũng chỉ mấy vạn đồng.

Cô hớn hở đón nhận, hơn nữa càng xem càng thích.

Mặt cô hơi đỏ gay nói: “Bắt kể là thật hay giả, Trần Ninh tặng cho em, em đều thích.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có nụ cười.

Bọn họ cảm thấy con gái hình như cùng Trần Ninh, càng ngày càng thân thiết rồi.

Mã Hiểu Lệ tò mò hỏi: “Nếu như viên kim cương này là thật, vậy sợi dây chuyền này phải bao nhiêu tiền?”

Tống Sính Đình đối với dây chuyền yêu không tiếc tay, không đếm xỉa tới trả lời nói: “Không biết, nếu như là nói thật, đại khái phải hơn chục vạn.”

“Nhưng mà nếu Trần Ninh thật sự tiêu nhiều tiền mua cho con mắc dây chuyền như vậy, con ngược lại là luyến tiếc, vẫn là loại này tốt, đẹp lại chân thực.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ hít một hơi khí lạnh, liên miên nói: “Hơn chục vạn, quá bắt hợp lý rồi, không mua nổi không mua nổi!”

Đồng Kha bên cạnh biết chân tướng, bực bội rất khó chịu, có loại không nhịn được phải nói cho mọi người, sợi dây chuyền này của chị gái giá trị hơn 100 triệu!

Tống Sính Đình thu dây chuyền, cười nói với Trần Ninh: “Đúng rồi, vừa rồi ông nội gọi điện thoại tới.”

Trần Ninh: “Cả nhà bọn họ là cô sự bất đăng tam bảo điện(*), lần này lại có chuyện gì?”

(*) Đại loại là không có việc thì không đến gõ cửa Tống Trọng Bân cười nói: “Lần này là chuyện tốt, cha biết ngày mai là sinh nhật Tiểu Đình. Ông ấy quyết định thiết yến ở bên trong nhà sang trọng của Tống thị, mở tiệc thiết đãi bạn thân, chúc mừng sinh nhật cho Tiểu Đình.”

Cả nhà Tống Trọng Bân, ở Tống tộc vẫn không được thích.

Tống lão gia đây là lần đầu tiên tổ chức mừng sinh nhật cho Tống Sính Đình rầm rộ sôi nổi như vậy, đây coi như là lần đầu tiên Tống Sính Đình hưởng thụ sự đãi ngộ của thiên kim tiểu thư Tống gia.

Trong lòng Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình cũng rất coi trọng thân tình, hai người nhận được tin tức này, cũng rất vui vẻ.

Mã Hiểu Lệ cảm thấy cả nhà Tống Thanh Tùng là chồn chúc tết cho gà, lòng không tốt.

Nhưng mà bà thấy chồng và con gái vui mừng như vậy, liền khó mà nói ra lời khó nghe, chỉ có thể vui mừng theo bọn họ.

Trần Ninh thì không có vấn đề, quan trọng nhất chính là Tống Sính Đình vui vẻ là được rồi.

Ngày thứ hai, Tống Thanh Tùng ở Tống trạch, cử hành thịnh yến, mở tiệc thiết đãi bạn tốt của Tống gia, chúc mừng sinh nhật Tống Sính Đình.

Hôm nay, Tống Sính Đình là chủ.

Vì vậy cô dưới sự giựt dây của Đồng Kha, mặc vào một váy dạ hội dài hiệu Chanel, đi thêm vào một đôi giày cao gót tinh xảo, đeo sợi dây chuyền kim cương Trái Tim Vĩnh Cửu Trần Ninh tặng lên.

Cả người giống như công chúa trong đồng thoại, tao nhã tuyệt thế.

Ngay cả Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, cũng thay trang phục lộng lẫy, Mã Hiểu Lệ còn đeo dây chuyền hồng ngọc Tống Trọng Bân tặng bà trước kia.

Một người thật vui vẻ lái xe trở lại Tống trạch.

Cả nhà Tống Thanh Tùng và Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình đích thân ra đón, thăm hỏi sức khỏe lẫn nhau, người một nhà nhìn như vui vẻ hòa thuận.

Buỏi trưa, khách khứa rối rít tới nhà chào hỏi.

Trần Ninh cùng Tống Sính Đình còn có một đám trưởng bối Tống gia, đang tiếp đãi khách tới trước.

Bỗng nhiên Cát Mỹ Lệ từ chỗ cửa vội vội vàng vàng đi vào, vui mừng lớn tiếng kêu nói: “Ông nội, tới rồi. Tổng giám đốc tập đoàn Giai Hòa, đại tiểu thư Lý gia Lý Thủy Tiên, cô ấy rốt cuộc đã tới.”

Lý Thủy Tiên!

Thời điểm Tống Sính Đình nghe được cái tên này, sắc mặt cô hơi đổi một cái.

Thì ra sáu năm trước, cô và Lý Thủy Tiên đồng thời được bình chọn mười thanh niên kiệt xuất Trung Hải.

Bởi vì hai vóc người đều rất đẹp, vì vậy ở thời điểm tin tức truyền thông đăng tin, hai người liền được gọi là hai đại nữ thần Trung Hải.

Nhưng mà tính cách hai người không hợp, một lần Lý Thủy Tiên và người đã có vợ ra vào quán rượu, bị một phóng viên của Gossip Weekly chụp lại, hơn nữa đăng lên tiêu đề của tạp chí.

Khiến hình tượng nữ thần của Lý Thủy Tiên trực tiếp sụp đỏ, người người Trung Hải đều biết, thì ra Lý Thủy Tiên là gái hồng lâu của xã hội thượng lưu mà thôi.

Lý Thủy Tiên âm thầm cho rằng, là Tống Sính Đình tìm tới phóng viên của Gossip Weekly đưa cô ta ra ánh sáng, cho nên luôn luôn ghi hận Tống Sính Đình.

Trong thời gian mấy năm Tống Sính Đình chưa lập gia đình có con, Lý Thủy Tiên luôn ở giới thượng lưu nói xấu Tống Sính Đình. Bêu xấu cuộc sống riêng của Tống Sính Đình hỗn loạn, nói con gái của Tống Sính Đình là con ngoài dã thú, ngay cả cha con bé là ai Tống Sính Đình cũng không biết.

Tống Sính Đình không ngờ, hôm nay sinh nhật cô, người cô không định gặp nhát, lại tới.

Cô xoay người hỏi người bên người: “Là ai mời Lý Thủy Tiên tới?”

Tống Thanh Tùng cười ha hả nói: “Là ông mời tới, tập đoàn Vinh Đại Tống gia chúng ta, gần đây muốn hợp tác với tập đoàn Giai Hòa của Lý tiểu thư.”

“Nhưng mà Lý tiểu thư cảm thấy thực lực Tống gia chúng ta không đủ, vẫn không đồng ý hợp tác với chúng ta.”

“Lần này ông muốn mượn tiệc sinh nhật của Tiểu Đình cháu, mời Lý tiểu thư tới uống hai ly, cũng thuận tiện nói chuyện hợp tác một chút.”

Tống Sính Đình và Trần Ninh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ còn có mấy người Đồng Kha, lúc này mới hiểu.

Thì ra Tống Thanh Tùng giúp Tống Sính Đình làm tiệc sinh nhật, là có dụng ý khác.

Tống Thanh Tùng muốn hợp tác với Lý Thủy Tiên, Lý Thủy Tiên không coi trọng thực lực của Tống gia.

Tống Thanh Tùng muốn lôi kéo Tống Sính Đình, để đạt được sự cho phép của Lý Thủy Tiên.

Tống Sính Đình có chút tức giận, trong đầu nghĩ: Ông nội, ông muốn cháu trợ giúp ông cũng được, nhưng ông không biết cahsu và Lý Thủy Tiên, luôn không hợp nhau sao?

Tống Thanh Tùng căn bản không có để ý tới tâm tình của Tống Sính Đình, ông ta mang một đoàn người nhà, đi nghênh đón Lý tiểu thư rồi.

Bình Luận (0)
Comment