Thiếu Soái Trở Về

Chương 201

Chương 201: Pha Trà Bồi Tội

Trần Ninh nói xong, tất cả mọi người đều bị sốc.

Nghệ nhân pha trà Tiểu Nguyệt, Tống Phi Phi, và những vị khách xung quanh cùng với Lôi Thiên Chiếu đều kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Trong vòng ba phút bảo bà chủ của quán trà Quan Vân Hiên, bậc thầy trà đạo số 1 thành phó Trung Hải là Tô Mị Nương đến pha trà sao? Ngay cả thị tôn thành phố Trung Hải cũng sẽ không có mặt mũi lớn như vậy!

Nhà mẹ đẻ của Tô Mị Nương là một gia tộc giàu có ở phương bắc, cô ấy đã mở quán trà ở Trung Hải nhiều năm, vô số người muốn uống một ấm trà do chính tay cô ấy pha, nhưng không ai dám uy hiếp cô ấy.

Bởi vì bối cảnh gia đình của cô ấy không đơn giản, người có tiền có quyền cũng không thể khiêu khích cô ấy.

Trần Ninh chỉ là một người đàn ông ăn bám phụ nữ mà lại dám nói rằng trong vòng ba phút nữa Tô Mị Nương sẽ phải đích thân đến pha trà cho anh.

Tống Phi Phi là người đầu tiên chế nhạo: “Ha, Trần Ninh, uống trà rẻ tiền không phải mất mặt, đổi bàn ngồi cũng không xấu hỗ.”

“Nhưng anh lại ở trước mặt nhiều người khoe khoang như vậy thì thật mắt mặt. Sau này đừng nói anh là con rễ nhà họ Tống chúng tôi, chúng tôi không gánh nổi người như vậy.”

: Nghệ nhân pha trà Tiểu Nguyệt cũng giễu cọt: “Ha ha, đúng là cóc ghẻ mà cũng đòi khoe khoang, khẩu khí thật là lớn.”

“Quan Vân Hiên của chúng tôi không phải là nơi quỷ nghèo như anh có thể nói năng lung tung, bây giờ anh cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo bảo vệ đá anh lăn ra ngoài.”

Một vài nhân viên an ninh mặc vest và đeo tai nghe Bluetooth xung quanh đã đến và hỏi: “Tiểu Nguyệt, có chuyện gì vậy?”

Tiểu Nguyệt ngạo nghễ chỉ vào mũi Trần Ninh, lớn tiếng nói to với nhân viên bảo vệ và những vị khách xung quanh: “Anh chàng quỷ nghèo này đến chỗ chúng ta gây rối, ngồi đúng vị trí tốt nhất mà lại đặt loại trà rẻ nhát.”

“Tôi yêu cầu anh ta chuyển chỗ, nhưng anh ta đã thốt ra những lời ngông cuồng, yêu cầu bà chủ của chúng ta phải xuất hiện trong vòng ba phút đích thân pha trà cho anh ta.”

“Mấy người nói xem có phải anh ta đến đây gây rối không, có nên đuôi anh ta ra ngoài không?”

Trần Ninh đối mặt với sự chế giễu của Tiểu Nguyệt và sự chỉ trỏ của mọi người nhưng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Không phải cô nói nếu đặt loại trà đắt nhất thì có thể ngồi đây uống trà sao? Nếu đã như vậy thì tôi quyết định bảo bà chủ của cô đến pha trà cho tôi. Có vấn đề gì không?”

Tống Sính Đình mặt đỏ bừng, không ngừng nháy mắt với Trần Ninh.

Cô ra hiệu Trần Ninh đừng nói nữa, đã đủ mắt mặt rồi.

Theo Tống Sính Đình, thị tôn Chu Nhược Thụ đến liên tục cả ba ngày mà còn chưa được uống trà do chính tay Tô Mị Nương pha thì Trần Ninh chỉ là một người bình thường, Tô Mị Nương làm sao có thể trong vòng ba phút đến pha trà cho anhl Tiểu Nguyệt giễu cọt nói: “Chỉ dựa vào loại ăn bám như anh mà cũng xứng đáng để bà chủ của chúng tôi pha trà cho anh sao?”

Một số nhân viên an ninh cũng nói: “Tiểu Nguyệt, hay là chúng ta đuổi anh ta ra ngoài.”

Tống Phi Phi đang hả hê nhìn cảnh náo nhiệt bên cạnh, kỳ quái nói: “Người ta đã nói trong vòng ba phút nữa sẽ khiến bà chủ của mấy người ra mặt pha trà cho mình. Bây giờ đã hai phút trôi qua rồi, mọi người nên đợi thêm một phút nữa đi!”

Lôi Thiên Chiếu cũng cười như không cười nói: “Không sail”

Tiểu Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười lạnh nỏi: “Được rồi, tôi muốn xem xem anh ta làm thế nào mà thoát khỏi tình cảnh Ayy này.

Tống Sính Đình thực sự sợ Trần Ninh không thể giải quyết được, tranh thủ thời gian còn chưa đến ba phút, cô nắm lấy tay Trần Ninh, lo lắng nói: “Trần Ninh, chúng ta đi chỗ khác uống trà đi.”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Không được, hôm nay anh nhất định phải uống trà ở đây, hơn nữa còn nhất định phải uống trà do chính Tô Mị Nương pha.”

ñ Tiểu Nguyệt mỉm cười: “Nếu hôm nay anh có thể uống trà do chính bà chủ tôi pha cho anh thì tôi, Lư Tiểu Nguyệt sẽ bò ra khỏi đây.”

Trần Ninh cười nói: “Tôi lớn như thế này rồi còn chưa thấy qua người nào có yêu cầu như vậy.”

Lư Tiểu Nguyệt ăn miếng trả miếng, ngạo mạn nói với Trần Ninh: “Nếu anh không thể uống được trà do bà chủ tôi pha thì anh sẽ phải bò ra khỏi đây, có vấn đề gì không?”

Sắc mặt Tống Sính Đình thay đổi rõ rệt sau khi cô nghe thấy lời này. Cô muốn ngăn Trần Ninh lại, nhưng Trần Ninh đã thản nhiên đồng ý: “Được rồi!”

Lôi Thiên Chiếu và Tống Phi Phi cười nói: “Ha ha, có vẻ như có kịch hay để xem rồi.”

Lư Tiểu Nguyệt giống như đang cầm trên tay tấm vé trúng thưởng, gio cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, cố ý cao giọng nói: “Còn có mười giây nữa…”

Nhưng khi cô ta vừa nói xong thì từ phía cầu thang không xa có tiếng bước chân lộn xôn.

Mọi người không khỏi cùng nhau nhìn về phía đầu cầu thang, sau đó nghe thấy có người kêu lên kinh ngạc: “Trời ạ, bà chủ đến rồi, Tô Mị Nương thật sự đến rồi.”

Sau đó lập tức nhìn thấy một người tầm ba mươi tuổi mặc một chiếc sườn xám thêu màu lục lam, vội vã xông tới cùng với một vài người thuộc hạ.

Đây chính là chủ sở hữu của Quan Vân Hiên, bậc thầy trà đạo số 1 của thành phố Trung Hải, Tô Mị Nương.

Mọi người tại hiện trường đều xôn xao ồn ào một trận!

Lư Tiểu Nguyệt, Lôi Thiên Chiếu, Tống Phi Phi, và Tống Sính Đình mở to mắt không tin nỏi.

Lư Tiểu Nguyệt thất thanh kêu lên: “Sư phụ, sao người lại xuống đây?”

Tô Mị Nương không có thời gian để ý tới Lư Tiểu Nguyệt, mà chỉ đi thẳng tới Trần Ninh chào hỏi.

Cô nói với giọng điệu rất kính trọng: “Quả nhiên là Trần tiên sinh. Tiêu nữ đã ngưỡng mộ Trần tiên sinh từ lâu. Không ngờ hôm nay được gặp tận mắt Trần tiên sinh. Thật là may mắn.”

Tất cả mọi người tại hiện trường lại sửng sốt, ngay cả thị tôn thành phố Trung Hải mà Tô Mị Nương cũng không coi ra gì, vậy mà cô ấy lại thật sự coi trọng Trần Ninh như vậy sao?

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy sao? Nhưng người ở đây có vẻ không hoan nghênh tôi lắm.”

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Lư Tiểu Nguyệt lập tức tái nhọt.

Tô Mị Nương vừa kinh ngạc vừa tức giận, hỏi trái hỏi phải xem chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Lư Tiểu Nguyệt: “Tôi chưa bao giờ nói rằng uống trà rẻ tiền thì không có chỗ ngồi tốt. Cô là một trong những đệ tử của tôi mà lại có thể ức hiếp khách hàng của tôi như vậy.”

“Tôi sẽ đích thân pha trà và xin lỗi Trần tiên sinh. Ngay bây giờ cô có thể bò ra khỏi đây.”

“Hơn nữa, từ nay về sau, cô không còn là đệ tử của tôi nữa, tự mình bảo trọng đi!”

Lư Tiểu Nguyệt quỳ bụp xuống một cái, đau khổ kêu lên: “Sư phụ!”

Tô Mị Nương lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, muốn học trà thì phải học cách làm người trước. Đức hạnh của cô không xứng, về nhà kiểm điểm lại bản thân đi!”

Lư Tiểu Nguyệt quỳ trên mặt đất, khóc lóc, hối hận thương tâm vô cùng.

Nhưng đáng tiếc là trên đời không thuốc hối hận!

Tô Mị Nương vẫy tay, hai tên thuộc hạ của cô ấy lập tức cưỡng chế lôi Lôi Tiểu Nguyệt ra.

Tô Mị Nương quay người lại, kính cẩn xin lỗi Trần Ninh, sau đó nói: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, tôi rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Tôi sẽ đích thân pha trà bồi tội cho hai người.”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Được!”

Hiện trường lại dây lên một trận náo nhiệt, Tô Mị Nương thực sự đã tự tay pha trà cho Trần Ninh.

Lôi Thiên Chiếu và Tống Phi Phi cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình, đặc biệt là Tống Phi Phi, cô ta không thẻ che giấu sự ghen tị với họ.

Tô Mị Nương bảo thuộc hạ lấy trà quý và những bộ ấm trà thượng hạng ra.

Cô ấy dùng một cái bếp nhỏ bằng đất sét đỏ đốt than làm lửa, tự mình đun nước để pha trà cho Trần Ninh.

Tô Mị Nương biết thân phận của Trần Ninh, cô ấy không dám lơ là, ra tay vô cùng xuất sắc.

Các động tác pha trà của cô ấy rất mượt mà và tự nhiên, các chuyển động còn rất đẹp mắt, đích thực là có phong cách bậc thầy.

Không lâu sau, cô ấy đã pha trà xong bèn cầm một chén đưa cho Trần Ninh trước: “Trần tiên sinh, mời dùng trà!”

Mọi người xung quanh đều mở to mắt, nhìn Trần Ninh rất ghen tị, Tô Mị Nương vạy mà lại thực sự hai tay cung kích dâng trà lên cho Trần Ninh, đây là đãi ngộ bậc nào chứ!

Mọi người đều hận không thể ngồi vào vị trí của Trần Ninh, có được đặc quyền như thế.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người nhìn như sắp rót trong mắt ra ngoài chính là Trần Ninh còn không có cầm ly từ tay Tô Mị Nương lên, mà là nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Bỏ xuống đi!”

Tô Mị Nương lo lắng nói: “Trần tiên sinh, có phải do trà tôi pha không ngon không? Anh có gì không hài lòng không? Anh nói ra tôi sẽ lập tức sửa ngay.”

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Trần Ninh!

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Lá trà là từ mười tám cây trà Long Tỉnh, còn nước là từ núi sâu và giếng cổ. Nước dùng để pha trà phải là nước sôi qua hai lần. Kỹ thuật pha trà cũng tốt, nhưng tiếc là…”

Trần Ninh chỉ nói một câu mà đã khiến Tô Mị Nương bị sốc.

Trần Ninh có thể dễ dàng nhận ra loại trà đang pha trà, loại nước như thế nào cũng như nhiệt độ nước và kỹ thuật pha trà rất tỉnh tế.

Cô ấy đã nghe được Trần Ninh nói những lời nhận xét tốt, nhưng khi nghe Trần Ninh nói đến nhưng tiếc là thì vội vàng hỏi: “Tiếc là cái gì?”

Trần Ninh nhìn hai người Lôi Thiên Chiếu và Tống Phi Phi đang đứng bên cạnh, nhẹ nói: “Thật đáng tiếc khi trà ngon vậy mà lại có hai tên tiểu nhân nhân phẩm không ra gì đứng bên cạnh phá tan hết phong cảnh, ảnh hưởng đến tâm trạng.”

Trần Ninh nói vậy khiến vẻ mặt của Lôi Thiên Chiếu và Tống Phi Phi lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Tô Mị Nương hiểu ý của Trần Ninh, cô ấy lạnh lùng nói với Lôi Thiên Chiếu và Tống Phi Phi: “Xin lỗi, chúng tôi ở đây không làm ăn với hai người, xin mời rời đi ngay lập tức, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của các vị khách quý đang uống trà.”

Sắc mặt Lôi Thiên Chiếu vô cùng xấu, Tống Phi Phi càng thêm phẫn hận nhìn chằm chằm Trần Ninh và Tống Sính Đình, hung hăng nói: “Trần Ninh, Tống Sính Đình, hai người các người thật tốt, cứ đợi đấy cho tôi!”

Nói xong cả hai lầm lì bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment