Thiếu Soái Trở Về

Chương 206

Chương 206: Dụng Binh Chỉ Vương

Nửa đêm, mưa tầm tã.

Câu lạc bộ suối nước nóng, của tập đoàn Tứ Hải, chỉ mở cửa cho nội bộ nhân viên của tập đoàn.

Tại sảnh của nhà câu lạc bộ, một vài nhân viên bảo vệ mặc vest đen và đeo tai nghe Bluetooth đang nằm hoặc ngòi trên ghế sô pha.

Có người đang ngủ gật, có người thì đang chơi điện thoại một cách nhàm chán.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa kính của sảnh vào.

Sau đó, một thanh niên với thân hình mảnh khảnh, đôi mắt như sao, cầm một cây dù đen, chậm rãi bước vào.

Anh chàng gầy gò này là Trần Ninh.

Phía sau Trần Ninh có một người đi theo một cách cung kính, là Đồng Thiên Bảo Số bảo vệ lười biếng ở sảnh đều đồng loạt đứng dậy.

Bọn họ lần lượt vây quanh Trần Ninh, tên đầu húi cua bắt đầu bằng câu nói bé nhỏ tức giận nói: “Các cậu làm gì ở đây?”

Trần Ninh chậm rãi thu dù lại, nhàn nhạt hỏi: “Đây chính là Tập đoàn Tứ Hải sao?”

Tên đầu húi cua có chút kinh ngạc: “Này, nhóc con cũng biết Tập đoàn Tứ Hải à?”

Anh ta nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới đầy hứng thú, cười nói: “Nhìn quần áo đẹp của cậu, chẳng lẽ lại là con nhà đại gia?”

“Có phải cậu đã nghe nói về sự lợi hại của Tập đoàn Tứ Hải và rồi muốn gia nhập phải không?”

Máy tên bảo vệ đứng xung quanh tên đầu húi cua nhìn Trần Ninh cười nói: “Cậu nhóc, Tập đoàn Tứ Hải của chúng tôi chỉ nhận lính đánh thuê từ chiến trường trở về, tệ nhất thì cũng phải là tốt nghiệp trường võ. Nhìn cậu gầy thế này thì đừng mơ gia nhập với chúng tôi.”

Những gì tập đoàn Tứ Hải làm là nghe có vẻ máu lửa, nhưng trên thực tế có thể coi Tứ Hải là một công ty lính đánh thuê.

Những ngày thường, có rất nhiều thanh niên trẻ gia nhập tập đoàn Tứ Hải và tự hào với tư cách lính đánh thuê.

Vì vậy, nhóm người trên chỉ coi Trần Ninh anh chàng trai giàu muốn mơ làm anh Tập đoàn Tứ Hải mà thôi.

Tên đầu húi cua cười nói: “Nhưng cậu thực sự muốn gia nhập Tập đoàn Tứ Hải của chúng tôi thì không phải không được.”

“Cậu lấy ra một triệu để kính mấy anh em ở đây, tụi tôi sẽ cho cậu nói vài câu với lão tổng, nói không chừng Tập đoàn Tứ Hải nhận cậu đấy.”

Trần Ninh dửng dưng nhìn mấy tên đầu húi cua, lạnh lùng nói: “Anh nói nhảm xong chưa? Nói xong kêu Lôi Thiên Chiếu ra đây gặp tôi.”

Đầu húi cua mở to hai mắt, giận dữ nói: “Tiểu tử thúi, mày đang gây rối ở đây à? Chán sống rồi sao?”

Tên đầu húi cua nói xong, liền láy rút lấy cây gập Baton ra.

Anh ta giận dữ hét lên, giơ cây gậy Baton vung lên, từ trên đánh xuống đầu Trần Ninh, ra tay vô cùng hung ác.

Trước khi cây gậy đập xuống, Trần Ninh đã giơ tay ra đấm.

Pang!

Cú đấm trúng ngay vào mặt của tên húi cual Tên húi cua mặt biến, vết máu mờ mịt, muốn hét cũng không có sức, đầu không ngước lên nỗi.

“Mày dám đánh người của bọn tao, giết nó!”

Ngay lập tức có thêm hai tên bảo vệ, cầm gậy vung lao đến.

Trần Ninh tung cước nhanh như chớp và và đá vào lồng ng.ực hai tên đó.

Hai tiếng pặc pặ!

c Hai tên đó phun máu, bị đá bay ra ngoài, đụng trúng vào tường rồi trượt xuống.

Còn lại vài tên bảo vệ đang nhìn thấy cảnh này, tất cả đều há hốc mồm, ai cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

Họ quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét hoảng sợ.

“Không xong rồi, không xong rồi, có người đến phá nhà.”

“Lôi tổng, có người tới phá chúng ta.”

“Lôi tổng, có chuyện lớn rồi, Thành Vĩ, Liêu Phong và Từ Phi bị người ta đánh chết.”

Tuy nhiên, Trần Ninh không nhanh cũng không chậm, cùng với Đồng Thiên Bảo, đi theo nhóm người đang đi vào sâu trong câu lạc bộ suối nước nóng.

Trong phòng câu lạc bộ, sau khi Lôi Thiên Chiếu và Tống Phi Phi mây mưa xong, họ mới vừa chợp mắt.

Đột nhiên từ bên ngoài nghe thấy những tiếng la hét!

Lôi Thiên Chiếu kinh ngạc ngồi dậy, Tống Phi Phi bên cạnh dụi dụi mắt hỏi: “Thiên Chiếu, chuyện gì thế?”

Lôi Thiên Chiếu chưa kịp nói đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, kèm theo tiếng kêu lo lắng: “Lôi tổng, không ổn rồi, có người đập cửa giết hết mấy anh em chúng ta!”

Lôi Thiên Chiếu sửng sốt, mặc nhanh quần áo vào, tức giận đi ra, nhìn đám thuộc hạ ở hành lang, quát: “Có chuyện gì?

Bọn thuộc hạ còn chưa không kịp báo cáo, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ta.

_ Lôi Thiên Chiêu hiêu ngay lập tức: “Trân Ninh, là anh!”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Đường gia phái anh đến xử lý tôi đúng không. Anh không từ mọi thủ đoạn để tra ra bí mật của tôi, muốn biết thực lực của tôi? Vậy thì tôi sẽ cho anh biết”.

Lúc này, một tên thuộc hạ ghé vào tai Lôi Thiên Chiếu trầm giọng nói: “Lôi tổng, tin mới nhất, băng của Lý Tam Pháo đều đã bị phế rồi.”

Lôi Thiên Chiếu nhìn Trần Ninh vừa kinh ngạc vừa tức giận, hừ hừ nói: “Anh giỏi lắm, dám đánh cả bọn thuộc hạ Lý Tam Pháo của tôi, còn vác mặt đến đây”

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Tối nay tôi sẽ tự mình cân đo khả năng của anh.”

Vừa nói xong, Lôi Thiên Chiếu liền xé rách áo sơ mi trên người.

Anh ta lộ ra một cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn và những vết sẹo chẳng chịt.

Tại hiện trường, các nhân viên của Tập đoàn Tứ Hải nhìn thấy những vết sẹo dọc và ngang của Lôi Thiên Chiếu, đều tỏ ra kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Phải mất bao nhiêu trận chiến sinh tử mới có được tấm huy Chương sẹo này!

Lôi Thiên Chiếu tận hưởng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người, cười nhìn Trần Ninh, anh ta vận động cơ Xương, toàn thân tiếng xương kêu tanh tách như tiếng rang đậu.

Cuối cùng, anh ta ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Trần Ninh: “Lại đây, để tôi cho xem sự lợi hại của vua lính đánh thuê Lôi Thiên Chiếu này!”

Trần Ninh nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, Đồng Thiên Bảo suýt chút nữa bật cười.

Chỉ là một tên tự xưng là vua lính đánh thuê, lại dám thách với thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, nói trắng ra là anh ta đang giương đại đao trước mặt Quan Công!

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Chiến nào!”

“Chết đi!”

Lôi Thiên Chiếu hét lên, sải bước về phía trước và tung cú đấm về phía Trần Ninh Cú đấm này nhanh như chớp và nặng như sắm.

Những người thuộc Tập đoàn Tứ Hải liên tục cổ vũ.

Ngay cả Tống Phi Phi đang từ sau cửa phòng nhìn lén cũng không tránh khỏi mắt sáng lên, trong lòng thầm hoan hô: Đánh hay lắm!

Tuy nhiên, nắm đắm này của Lôi Thiên Chiếu, Trần Ninh đã lùi lại nửa bước và tránh được.

Uỳnh!

Lôi Thiên Chiếu tung một cú đấm vào tường, bức tường bị đập thành một lỗ lớn, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Bang bang bang!

Lôi Thiên Chiếu một hơi tung thêm bảy cú đâm!

Trần Ninh chỉ cần lùi về phía sau bảy bước, liền tránh được bảy cú đắm của Lôi Thiên Chiếu, chúng đều đánh vào tường tạo thành một hàng lỗ thủng.

Trần Ninh thất vọng lắc đầu: “Vua đánh thuê, anh làm tôi thất vọng quá!”

Lôi Thiên Chiếu vừa kinh ngạc vừa tức giận gầm lên: “Có giỏi thì đối đầu với tôi, đừng có mà né tránh.”

“Tốt!”

Trần Ninh đáp lại từ “tốt”, anh tiến lên.

Tốc độ nhanh đến mức tim của Đồng Thiên Bảo và những người theo dõi đều đập thình thịch.

Trần Ninh đấm một cú vào Lôi Thiên Chiếu!

Lôi Thiên Chiếu không ngờ Trần Ninh lại bùng nỗ với tốc độ kinh hoàng anh ta nhanh chóng giơ nắm đắm đến Trần Ninh.

Bùm!

Hai nắm đắm va vào nhau.

“Rắc…” một tiếng Xương cánh tay của Lôi Thiên Chiếu gãy ngay lập tức, anh ta hét lên.

Trần Ninh nhân cơ hội lao đến anh ta và đánh thẳng vào tim.

Bang!

Tiếng hét của Lôi Thiên Chiếu đột ngột ngừng lại, anh ta chết không nhắm mắt.

Nơi đây bỗng im lặng, mọi người kinh hãi nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh dửng dưng nói với người của tập đoàn Tứ Hải: “Về nói với Đường gia, trong vòng một tháng tất cả đều phải dẹp hết, vả lại Đường Bắc Đầu phải tự mình đến quỳ xin tôi, đây chính là cơ hội cuối cùng của Đường gia”

Bây giò ai cũng không dám nói.

Trần Ninh cùng Đổng Thiên Bảo xoay người rời đi, vừa qua cửa phòng liền nhìn thấy Tống Phi Phi đang kinh hãi che miệng.

Anh dừng lại.

Tống Phi Phi sợ hãi quỳ xuống, vừa khóc vừa cầu xin thương xót: “Đừng giết tôi!”

Trần Ninh dửng dưng nói: “Tôi sẽ không giết cô, nhưng có lẽ cô phải đổi bạn trai rồi. Hơn nữa, tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật chuyện tối nay và đừng nói cho Sính Đình biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng.”

Tống Phi Phi run lên, nói đi nói lại: “Tôi sẽ không nói, tôi không nói…”

Trần Ninh không nói gì nữa, anh cùng Đồng Thiên Bảo rời đi.

Bình Luận (0)
Comment