Thiếu Soái Trở Về

Chương 213

Chương 213: Đũa Đỡ Kiếm Thiên

Tàn theo gót đuôi giết Trần Ninh mà tới! Ông ta vừa bước tới sân trước, liền phát hiện có gì không đúng.

Xung quanh vang lên tiếng bước chân, bóng người đung đưa, còn truyền tới một loạt tiếng quát khẽ thúc giục: “Có người xông vào, mau, maul”

Trong vòng mấy nhịp hít thở, đại viện vốn tỏ ra vô cùng yên tĩnh, lại xuất hiện hơn hai trăm người.

Hơn nữa những người này đều mặc quân phục rằn ri với chiếc súng tiểu liên trên tay.

Rất nhanh, hơn hai trăm chiến sĩ đội thân vệ của Lưu Chấn Bình liền ào ào vây quanh Thiên Tàn.

Hai trăm chiếc súng tiểu liên, đồng loạt nhắm bắn về phía Thiên Tàn.

Lưu Phong – đội trưởng đội thân vệ của Lưu Chấn Bình quát nói: “Anh là kẻ nào, chỗ này là tư gia của Lưu tướng quân. Tôi ra lệnh cho anh lập tức giơ tay chịu trói, nếu không gi3t ch3t không luận tội.”

Trong phòng khách, Trần Ninh và Lưu Chấn Bình cũng nhìn Thiên Tàn đang bị binh lính bao vây ở bên ngoài.

Lưu Chấn Bình: “Nhằm vào cậu mà tới?”

Trần Ninh khẽ cười nói: “Chắc là vậy! Lưu Chấn Bình dặn dò nói: “Sát thủ to gan, dám cả gan ám sát cậu Trần, tội không thể tha, không cần xét xử, bắn chét tại chỗ!”

Lưu Phong – đội trưởng đội cảnh vệ ở bên ngoài nghe vậy, lập tức hét nói: “Tướng quân có lệnh, bắn chết sát thủ!”

Trong nháy mắt, các binh lính ở hiện trường liền chuẩn bị nổ súng.

Nhưng Trần Ninh lại bình thản lên tiếng: “Đợi đã, ông ta là một cao thủ hiếm thấy. Cứ chết như vậy, có chút đáng tiếc, để ông ta vào uống một ly đi!”

Lưu Phong và cả đám người đội cảnh vệ nghe vậy đều kinh ngạc, vội vàng nói: “Không được, người này vô cùng khác thường, chắc chắn là sát thủ vô cùng đáng sợ…”

Lưu Chấn Bình trầm giọng nói: “Các người không nghe thấy lời của Trần huynh đệ sao, để ông ta vào!”

Đám cảnh vệ của Lưu Phong không rút lui, chỉ có thể cực kỳ phòng bị thả Thiên Tàn vào.

Thiên Tàn bình thản bước vào, khoảng cách mỗi bước đi của ông ta đều như nhau, còn chuẩn xác hơn dùng thước đo.

Ông ta bước tới gần phòng khách, đến bên bàn, ngồi xuống một chiếc ghế, đồng thời đặt thanh kiếm gãy đã rỉ sét lên bàn.

Trần Ninh khẽ mỉm cười, giơ tay cầm bình rượu lên, rót cho Ỉ Thiên Tàn một ly, đông thời nói: “Người mạnh như ông, rất hiếm thấy, giết một người bớt một người. Nếu ông chịu nói là ai phái ông tới giết tôi, tôi có thể tha mạng cho ông.”

Thiên Tàn không trả lời Trần Ninh, chỉ cầm ly rượu lên, vén mớ tóc dài rối bời ra, ngắng đầu uống cạn một hơi, sau đó đặt ly rượu lên bàn.

Cuối cùng ông ta cũng mở miệng, khàn khàn nói: “Cảm ơn rượu của cậu, tôi nhận sự ủy thác của người, đến để giết cậu.

Hôm nay không phải cậu chết, thì là tôi chết. Những thứ khác, không thể nói.”

Trần Ninh gật đầu: “Câu hỏi cuối cùng, ông vẫn luôn bám theo tôi từ Trung Hải, tại sao cứ mãi không ra tay, mà lại chọn ra tay vào lúc này?”

Thiên Tàn khàn giọng nói: “Bởi vì con cậu ở đó, toi không muốn giết cậu trước mặt con của cậu.”

Trần Ninh nhìn Thiên Tàn một chút: “Chỉ dựa vào điểm này của ông đã đáng để tôi uống với ông thêm ly nữa.”

Trần Ninh vừa dứt lời, Lưu Chấn Bình liền bịch bịch bịch lần lượt đặt ba bình rượu ở trước mặt ông ta và Trần Ninh, Thiên Tàn, lớn tiếng nói: “Uống bằng ly chẳng có gì thú vị, mỗi người một bình, uống rượu xong, cần lên đường thì lên!”

Ông ta nói xong, dẫn đầu cầm một bình rượu lên.

Trần Ninh cũng cầm bình rượu ở trước mặt lên.

Thiên Tàn như tử sĩ ở thời cổ đại, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Lần này ông ta đến giết Trần Ninh, chỉ đơn thuần vì giết Trần Ninh.

Còn về Trần Ninh là ai, Trần Ninh có lợi hại hay không, Trần Ninh có bao nhiêu người bảo vệ, những thứ này ông ta đều không hề quan tâm.

Ông ta cầm bình rượu lên, cùng cụng bình với Trần Ninh, Lưu Chắn Bình, sau đó ba người liền ngửa đầu uống ừng ực.

Ba người uống đều rất vội vàng, giống như phân cao thấp.

Trần Ninh và Thiên Tàn uống nhanh nhất, lúc trong bình rượu của Lưu Chấn Bình vẫn còn gần nửa, Trần Ninh và Thiên Tàn đã uống xong.

Trần Ninh và Thiên Tàn đặt bình rượu lên bàn cùng một lúc! Trong giây phút Thiên Tàn đặt bình rượu xuống, ông ta đã giơ tay cầm lấy chuôi kiếm gãy ở bên bàn, soạt một tiếng, ánh sáng lạnh lóe lên, nhanh như chớp một kiếm đâm về phía cổ Trần Ninh.

Còn lúc Trần Ninh đặt bình rượu xuống, lại đưa tay nhặt đôi đũa ở trên bàn lên, giơ tay dùng đũa kẹp, kẹp vào kiếm Thiên Tàn đâm tới.

Pằng! Đôi đũa làm bằng gỗ cánh gà thông thường lại cứng chắc kẹp được kiếm sắc mà Thiên Tàn đâm tới.

Mắt Thiên Tàn đột nhiên mở to, lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ông ta từng lấy một chấp nghìn, cả đời chém giết vô số kẻ mạnh, chưa từng có ai có thể chặn được ba chiêu của ông ta.

Nhưng hôm nay, Trần Ninh lại dùng một đôi đũa kẹp chặt kiếm của ông tal Ngay vào lúc Thiên Tàn cảm thấy vô cùng chấn động vì sức mạnh của Trần Ninh, phía sau lưng vang lên tiếng súng.

Hóa ra là Lưu Phong – đội trưởng đội cảnh vệ đã nỗ súng. Lưu Phong thấy Thiên Tàn liều lĩnh rút kiếm về phía Trần Ninh, trong cơn tức giận kinh sợ, không quan tâm gì cả liền nỗ súng.

Nếu thiếu soái Bắc Cảnh có bắt cứ sơ sót gì, không ai gánh nỗi trách nhiệm này.

Đoàng đoàng đoàng! Lưu Phong nỗ ba phát súng liên tiếp, tất cả đều bắn vào sau lưng Thiên Tàn.

Lưu Chắn Bình tức giận nói: “Ai cho cậu nỗ súng?”

Lưu Phong không dám lên tiếng, nhưng anh ta lại không hối hận, anh ta thà bị trừng phạt, cũng tuyệt đối không thể để hai vị thủ trưởng bị thương.

Khóe miệng Thiên Tàn trào ra máu tươi, ông ta nhìn Trần Ninh, khàn giọng nói: “Bị thương sau lưng mà chết là sự sỉ nhục, xin các hạ hãy tác thành…”

Trần Ninh thở dài, đoạt lấy kiếm tàn của đối phương, trở tay đâm một kiếm vào ngực của Thiên Tàn.

Thân thể Thiên Tàn cứng đờ, miệng không ngừng trào ra máu tươi, nhìn Trần Ninh, chật vật nói: “Cậu mạnh như vậy, chắc chắn không phải hạng người vô danh, có thể nói cho tôi rốt cuộc cậu là ai không?”

Trần Ninh bình thản nói: “Trần Ninh – Thống soái Bắc Cảnh.”

Ánh mắt Thiên Tàn lộ vẻ kinh ngạc, chợt cười: “Tôi đã nói mà, với thân thủ này của các hạ, chắc chắn không phải hạng người bình thường. Hóa ra là chiến thần Bắc Cảnh, được chết dưới tay cậu, không tệ!”

Nói xong, Thiên Tàn liền ngã nhào lên bàn, chết.

Lưu Chấn Bình nhìn thi thể Thiên Tàn, bình tĩnh nói: “Kẻ này rất mạnh, không biết là ai tìm tới để giết cậu?”

Trần Ninh bình thản nói: “Hoặc là những dòng dõi quý tộc không muốn thấy tôi ở phương Bắc, hoặc là kẻ thù nước ngoài, cũng có thể là một vị cừu gia tôi đắc tội ở phương Nam. Người muốn tôi chết quá nhiều, không dễ phán đoán.”

Nhưng vào lúc này, binh lính dưới trướng Lưu Chấn Bình, áp giải mấy người đàn ông đi vào: “Báo cáo, tóm được mấy người khả nghỉ lén la lén lút, chắc là đồng bọn của sát thủ.”

Lưu Chấn Bình nói với Trần Ninh: “Vốn còn tưởng phải tốn công sức điều tra lai lịch hung thủ, giờ tự động dâng đến cửa, Trần huynh đệ, cậu tự mình vặn hỏi chứ?”

Trần Ninh nhìn Lưu Chấn Bình, khẽ cười nói: “Được!”

Tổng cộng có bảy người đàn ông, tất cả đều quỳ trước mặt Trần Ninh.

Trần Ninh chỉ vào tên mắt to mày rậm, nói: “Cậu trả lời, ai phái các cậu tới?”

Người đàn ông mắt to mày rậm, do dự không quyết, chần chừ không biết có nên thẳng thắn hay không? Lúc này, tên râu ngắn bên cạnh không ngừng nháy mắt với tên mắt to.

Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, chỉ vào tên râu ngắn, dặn dò binh lính bên cạnh: “Bắn chết cậu ta!”

Lập tức, Lưu Phong giơ súng lục lên, pằng một phát súng liền khiến tên râu ngắn bị bắn chết tại chỗ.

Thứ đỏ trắng bắn tung tóe khắp đất.

Tên mắt to bị dọa sợ quá, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói hét…”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đáng tiếc tôi đã không có hứng thú nghe cậu nói nữa, bắn chết!”

Lưu Phong lại lần nữa giơ tay, pằng một tiếng, cũng bắn chết tên đàn ông mắt to.

Ánh mắt Trần Ninh dừng lại trên người tên đàn ông còn khá trẻ tuổi, lạnh lùng nói: “Cậu nói cho tôi, là ai phái các người tới?”

Người đàn ông trẻ này liên tục dập đầu: “Là Đường gia, là Đường Bắc Đầu phái Thiên Tàn đến giết anh. Chúng tôi phụ trách quan sát, xem lúc nào Thiên Tàn xong việc…”

Trần Ninh quay đầu, mỉm cười nói với Lưu Chán Bình: “Giống như tôi tưởng tượng, quả nhiên không phải dòng dõi quý tộc phương Bắc cùng kẻ địch nước ngoài làm, là Đường Bắc Đầu phái tới.”

Lưu Chấn Bình giận tím mặt: “Đường Bắc Đầu lại hỗn xược như vậy, giờ tôi sẽ phái người đi bắt ông tal”

Trần Ninh phát tay: “Lưu lão ca, không phiền ông ra tay, tôi đã có chủ trương.”

Lưu Chấn Bình nghe vậy, lúc này mới bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment