Thiếu Soái Trở Về

Chương 219

Chương 219: Tôi Là Trần Ninh, Đặc Biệt Đến Ứng Chiến

Đảo Sư Tử là nơi giáp ranh giữa Đông Giang và biển.

Hôm nay, đảo Sư Tử tập hợp vô số đồ đệ của Đường gia, đâu đâu cũng thấy người áo đen, khiến người ta có cảm giác bức bách như mây đen đang bao vây cả hòn đảo.

Lúc này, Lục Thương Thiên đang được vô số đồ đệ Đường gia vây quanh, như hình ngôi sao năm cánh.

Như một vị tướng quân trên chiến trường oai phong.

Hắn ta nhìn những thủ hạ mặc một bộ vest đen xung quanh, những thủ hạ này đều giết người như rắc Có người còn đang lau kiếm, người thì lau súng lục, thậm chí một số người còn cầm trên tay khẩu súng trường tấn công ak47 kiểu cũ.

Bên cạnh Lục Thương Thiên là một trong bốn tứ đình trụ, Chúc Cổ Thiền.

Nhà họ Chúc bị Trần Ninh đàn áp đến sụp đổ, có thể nói Chúc Cổ Thiền hận Trần Ninh đến tận xương tủy.

Lần này nghe nói Giang Nam vương triệu tập mấy vạn đệ tử đến tiêu diệt Trần Ninh ở Đông Giang, hắn cũng tới, với tư cách là trợ thủ của Lục Thương Thiên, hắn muốn tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của Trần Ninh.

Lúc này, Chúc Cổ Thiền nghịch chuỗi vòng Bergamot trong tay, cười híp mắt nói: “Anh Lục, đã 12h rồi, không biết tên Trần Ninh đó có tới hay không, có chắc dựa theo ước định, quyết đấu sống còn với chúng ta?”

Lục Thương Thiên kiêu ngạo nói: “He he, tôi dẫn đầu 3 vạn đồ đệ Đường gia đến đây, nói về thuộc hạ của Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo chỉ tập hợp 300 người.”

“Nếu như bọn chúng đến, chúng ta mỗi người một chiêu cũng có thể giết sạch toàn bộ bọn chúng.”

Chúc Cổ Thiền có chút lo lắng nói: “Sợ là sợ hắn ta không đến, nếu như bọn chúng đến thì chỉ còn con đường chết mà thôi.”

Lục Thương Thiên cười to: “Ông Đường đã nói, Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo nếu như thế đến nghênh chiến, vậy thì giết sạch chúng.”

“Còn nếu như không đến, đến lúc đó người chết sẽ nhiều, không chỉ Trần Ninh và Đồng Thiến Bảo phải chết mà cả anh em bạn bè người thân của bọn họ cũng phải chết theo, lúc đó, Trung Hải máu chảy thành sông.”

Chúc Cổ Thiền nghe vậy cũng cười nói: “Ha ha, tôi còn nghe nói, ông Đường còn muốn gả đứa con gái ông quý như ngọc cho thiếu tướng Bắc Cảnh.”

“Đường gia vốn dĩ là dựa vào cây cổ thụ nhà họ Tiêu, nếu như bây giờ trở thành bố vợ thiếu tướng Bắc Cảnh, như vậy nhà họ Đường từ gia đình gia tộc thứ hai, một phát trở thành gia tộc hạng nhất.”

“Tiêu gia.”

Lục Thương Thiên nghe đến Tiêu gia không tự chủ lộ ra vẻ mặt kính sợ.

Vua của dòng chảy Giang Nam, Tiêu gia kiên có.

Tiêu gia cả trăm năm này là gia đình hào môn của Giang Nam, nhân tài xuất chúng, nhiều thé hệ đều có người giữ chứng vụ quan trọng ở phương Bắc.

Năm đó, Đường Bắc Đầu cũng là được Tiêu gia dìu dắt nâng đỡ mới lên làm thị tôn Giang Nam.

Sau đó, vì một số vấn đề bị ép về hưu sớm và bị cách chức thị tôn tỉnh Giang Nam.

Nhưng bởi vì Đường Bắc Đầu làm thị tôn ở Giang Nam hơn 10 năm, sau lưng còn có nhà họ Tiêu chống lưng, vì vậy ông ta mới trở thành vua Giang Nam.

Thâm chí có người nói, vua Giang Nam Đường Bắc Đầu chẳng qua chỉ là người phát ngôn cho nhà họ Tiêu mà thôi.

Lục Thương Thiên nói một cách thèm muốn: “Đường gia có ngọn núi vững chắc chống lưng là nhà họ Tiêu, nếu như lại có thể thành bố vợ của thiếu tướng, Đường gia sẽ như hỗ mọc thêm cánh, đến lúc đó, dồ đệ chúng ta cũng có thể hưởng phúc lợi lớn.”

Chúc Cửu Linh cười khổ nói: “Tôi già rồi, mấy người con trai đều đã chết, mặc dù còn con riêng, nhưng hào hoa phú quý tôi cũng được trải qua, tôi chỉ mông tận mắt nhìn thấy Trần Ninh chết.”

Nói đến nỗi đau mắt con, ánh mắt Lục Thương Thiên cũng tỏa ra sát khí, căm phẫn nói: *Ông Chúc, người yên tâm, Trần Ninh chắc sắp đến rồi, ngài chuẩn bị xem tôi chặt hắn ra thành trăm mảnh đi.”

Đúng vào lúc này, có người chạy đến báo: “Ông Lục, kẻ địch đã đến.”

Lục Thương Thiên lập tức nheo mắt: “Trần Ninh có đến không?”

“Không có, người đến là Đỗng Thiên Bảo.”

“Đồng Thiên Bảo đem bao nhiêu người đến nộp mạng.”

“Không nhiều, chắc khoảng 300 người.”

Lục Thương Thiên nghe vậy cười nói: “Haha, Trần Ninh cái tên đoản mệnh, vậy mà lại rút lui trước lúc lâm trận, chỉ phái tên Đồng Thiên Bảo ngu ngốc đến nộp mạng.”

“Bỏ đi, hôm nay giết Đồng Thiên Bảo và 300 thuộc hạ của hắn trước, dùng máu của bọn chúng để trả thù cho đội quân của chúng ta.”

Trên đảo Sư Tử, mười mấy chiếc xe thương vụ đến, hàng trăm người từ tren xe xuống, chính là Đổng Thiên Bảo và thuộc hạ của anh.

Lục Thương Thiên và 3 vạn đồ đệ của hắn nhìn thấy kẻ địch đến chỉ có vài trăm người đều không nhịn được mà hi hi ha ha phá lên cười.

Lục Thương Thiên từ dòng người đi ra, nhìn Đồng Thiên Bảo ở phía xa xa, nhếch miệng cười: “Đổng Thiên Bảo, Trần Ninh không dám đến, phái tên ngu ngốc nhà ngươi đến nộp mạng?”

Đồng Thiên Bảo hừ lạnh: “Thiếu gia nhà tôi sẽ đến ngay, thiếu gia nhờ tôi nói với các người một câu.”

“Nếu như bây giờ các ngươi buông vũ khí xuống, qùy gối xin tha, thiếu gia có thể suy xét tha cho các ngươi một mạng.”

Lục Thương Thiên cười đến nước mắt sắp chảy ra, hắn ta quay đầu cười ha ha nói với Chúc Cổ Thiền: “Lão Chúc, anh nghe thấy gì chưa, hắn ta vậy mà bảo chúng ta quỳ xuống xin tha mạng.”

Chúc Cổ Thiền cười khẩy nói: “Đây là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.”

Lục Thương Thiên ngưng nụ cười, quay lại nhìn Đồng Thiên Bảo cảm khái nói: “Chỉ dựa mấy tên tép riu các người mà muốn 3 vạn đồ đệ sau lưng tôi xin tha mạng, ngươi đúng là giống Trần Ninh, không biết sống chết.”

Lục Thương Thiên nói đến đây, hô to: “Các đồ đệ Đường gia, Trần Ninh nói chúng ta quyd xuống xin hắn tha tha mạng, mọi người đồng ý không?”

“Không đồng ý! Không đồng ý! Không đồng ý.”

Hàng vạn người cùng nhau gầm thét, âm thanh như gió gào, từng đợt từng đợt, vô cùng dọa người.

Lục Thương Thiên lộ ra vẻ mặt đắc ý, lại cao giọng nói: “Các anh em, ông Đường đã phân phó chúng ta phải tiếp đón kẻ thù như thế nào?”

“Giết! Giết! Giết!”

Hàng vạn người lại một lần nữa đồng thanh hét lên, sát khí trùng trùng, trời đất rung chuyền.

Đồng Thiên Hảo vẫn vậy, ba trăm thuộc hạ sau lưng anh ta đều bị dọa đến mặt mày trắng bệch, toàn thân run rầy.

Lục Thương Thiên nhìn thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo bị dọa cho run lẫy bảy vì sợ hãi, hắn ta lộ ra vẻ mặt đắc ý, cười nhạo nói: “Đỗng Thiên Bảo, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi quỳ xuống xin tha, tôi có thể xem xét cho ngươi chết một cách thanh thản hơn,”

Đồng Thiên Bảo hừ lạnh: “Xem ra, cơ hội cuối cùng thiếu gia nhà tôi cho anh, anh không cần.”

Lục Thương Thiên cười như điên nói: “Còn dám nhắc đến thiếu gia Trần Ninh các người, bây giờ nếu như hắn có gan đứng trước mặt tôi, việc đầu tiên tôi làm là gi3t ch3t hắn.”

“Tiếc là Trần Ninh lại muốn làm con rùa rụt đầy, chỉ phải những tên thuộc hạ ngu xuẩn như các ngươi đến đây nộp mạng.”

Lục Thương Thiên nói xong, liếc mắt nhìn nhìn các đồ đệ ra lệnh: “Các anh em, đao súng trong tay, cung tôi giết, trước hết giết hết đám người ngu xuẩn này, sau đó xử tên Trần Ninh kia sau.”

Lục Thương Thiên ra lệnh, 3 vạn đồ đệ nhà họ Đường tay cầm súng đao, lập tức xông về phía Đồng Thiên Bảo và thuộc hạ như một làn sóng đen.

3 vạn người xông lên, chỉ trong vòng một nốt nhạc đã có thể vây trọn 300 thuộc hạ và Đồng Thiên Bảo cảm tưởng như có thể nghiền nát bọn họ ra.

Đám người Thạch Thanh đều run rẩy, sợ hãi nói: “Anh Bảo, thiếu gia đâu, không phải anh nói thiếu gia sẽ đến sao, không phải anh nói thiếu gia sẽ không để chúng ta chết sao, thiếu gia đâu?”

Đồng Thiên Bảo ngước mắt nhìn, Lục Thương Thiên dẫn đầu đám sát thủ đang tiến dần đến, cách bọn họ chỉ khoảng 30 mét.

Anh cũng bắt đầu lo lắng, trong lòng thầm hét lên: Thiếu gia à, người đang ở đâu, người còn không xuất hiện, không cần 10s đám người chúng tôi sẽ chết hết mát.

Nhưng đúng vào lúc này.

Trên bầu trời xa, đột nhiên một một tên lửa bất ngờ lao qua không trung đáp xuống tảng đá sư tử trên đảo Sư Tử.

Bùm! Một âm thanh lớn vang lên, tảng đá sư tử cao vài tầng trực tiếp bị san bằng phẳng.

Vụ nỗ khiến cho đại quân đang xông lên của nhà Đường đứng không vững, không ít người bị vụ nỗ lật nhào.

Âm thanh to lớn của vụ nổ khiến cho tất cả người có mặt ở hiện trường ôm tai, đau khổ ngồi sụp xuống.

Tên lửa nhỏ này đã trực tiếp làm cho tất cả người có mặt ở đây như muốn nỗ tung.

Khó lắm đám người Lục Thương Thiên mới hồi phục lại tinh thần, kinh hãi nhìn tảng đá sư tử cao máy tầng lầu trên đảo Sư Tử đã bị nỗ tung.

Trên mặt đất còn có một hố nổ lớn, đường kính hơn chục mét, đất trong hố đã cháy thành than, khói bốc nghỉ ngút.

Tên lửa từ đâu đến? Đúng lúc này khi mọi người còn đang kinh hãi, đột nhiên có người hét lớn: “Nhìn kìa, mặt biển đang có thú gì đó tới.”

Mấy người Lục Thương Thiên đồng thời quay mặt nhìn về hướng mặt biển.

Sau đó, bọn họ trông thấy một cảnh tượng gây sóc.

Trên biển lớn, một chiếc tàu chi3n có trọng lượng choán nước hơn 10..

tấn đang cắt ngang sóng biển, giống như một con vật khổng lồ trên mặt biển, mang theo luồng khí sát khí.

Trên boong tàu, Trần Ninh đứng chắp tay sau lưng, gió biển thổi tà áo thiếu tướng của anh bay bay phát ra âm thanh nhỏ.

Cách đó không xa, Đường Bắc Đầu, Đường Thiên Ky và Đường Hải Tâm, Đường Tam Tải vô lực quỳ trên boong tàu, sắc mặt xám xíịt.

Vừa rồi Trần Ninh chỉ là phân phó Tàu khu trục bắn một tên lửa cỡ nhỏ phá vỡ đá sư tuer trên đảo Sư Tử để khiến mọi người khiếp sợ.

Nếu như Trần Ninh làm thật thì tàu khu trục toàn lực bắn tên, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi liền có thể tiêu diệt cả 3 vạn đồ đệ nhà họ Đường.

Trần Ninh cầm lấy bộ đàm, nhìn về phía đảo Sư Tử đang cách không xa, thờ ơ nói: “Tôi là Trần Ninh, đặc biệt tới nghênh chiến.”

Đồng Thiên Bảo cùng thuộc hạ nghe thấy giọng của Trần Ninh ai ai cũng vô cùng kích động, không ngừng vỗ tay: “Trần tiên sinh đến rồi, Trần tiên sinh đến rồi, trời ơi, không ngờ Trần tiên sinh vậy mà điều động cả tàu chi3n đến, quá trâu rồi.”

Lục Thương Thiên, Chúc Cổ Thiền và vô số đồ đệ nhà họ Đường vừa còn ngạo nghễ kiêu căng bây giờ ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

Nhiều người không do dự liền buông vũ khí đầu hàng, thi nhau sùy xuống khóc lóc cầu xin tha mạng…

Bình Luận (0)
Comment