Thiếu Soái Trở Về

Chương 271

Chương 271: Nhà Họ Tống Nở Mày Nở Mặt

Trong nháy mắt, hai nghìn chiên sĩ đặc chủng đã phong tỏa hiện trường.

Thị tôn tỉnh Trung Hải Chu Nhược Thụ, thị trưởng Trung Hải chỉ huy Lữ đoàn Cảnh sát Đặc nhiệm Mã Kiến Đào.

Hai người đem theo vài thuộc hạ nhanh chóng đi đến trước mặt Trần Ninh kính cẩn nói: “Trần tiên sinh, nghe nói có người tìm ngài gây phiền phức, chúng tôi lập tức điều động cảnh sát đặc nhiệm đến.”

Đặng Hải Vinh và Vương Dao mở to mắt ngạc nhiên, lúc bọn họ đến Trung Hải đã lợi dụng quan hệ nhà họ Đặng mà đánh tiếng trước với bên Trung Hải.

Tại sao hai người Chu Nhược Thụ và Mã Kiến Đào vẫn còn dẫn cảnh sát đặc chủng đến để hỗ trợ Trần Ninh.

Đặng Hải Vinh vừa rồi mới cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.

Lúc này, lại có một vài chiếc xe Jeep xuất hiện cùng với rất nhiều xe quân dụng hùng hồ xuất hiện.

Hàng loạt chiến sĩ đặc chủng được trang bị vũ trang nhanh chóng tập hợp.

Một vị thượng tá cao lớn vạm vỡ mặt ngụy trang, hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt, chân đi giày quân đội bước đến trước mặt Trần Ninh giơ tay chào: “Báo cáo, binh đoàn đặc chủng Mãnh Long đã đến vị trí.”

Nhà họ Tống đơ ra.

: Đặng Hải Vinh và mấy người Vương Dao cũng nhìn đến ngơ ngác.

Khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì từ phía xa lại truyền đến âm thanh ầm ầm.

Chỉ thấy trên đường bốn chiếc xe tăng hạng nặng giương cao nòng súng hùng hỗ xống đến.

Phía sau còn có mười máy chiếc xe địa hình trang bị vũ trang, sau nữa là một đoàn xe nối đuôi nhau không dút.

Trên chiếc xe tăng đầu tiên khi nắp xe mở ra liền thấy một vị chỉ huy cao lớn vạm vỡ, ông đứng thẳng lưng, đó chính là thiếu tướng.

Lại có thể là tổng tư lệnh của quân đội Trung Hải, Vương Đạo Phương đích thân đến.

Tu tu tu…

Trên không trung xuất hiện năm chiếc máy bay trực thăng, nòng súng của máy bay nhắm thẳng vào đám người Đặng Hải Vinh.

Vương Đạo Phương đứng trên xe tăng cúi chào Trần Ninh đồng thời cao giọng nói: “Nghe nói có người ức hiếp nhà họ Tống, tôi đặc biệt dẫn theo ba mươi nghìn chiến chiến sĩ đến giúp đỡ.”

Trần Ninh nhìn Đặng Hải Vinh và đám người Vương Dao, cười nói: “Được rồi, trợ thủ của tôi đều đã đến, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi, chiến thôi.”

Đặng Hải Vinh lúc này mới từ cơn ngỡ ngàng khôi phục lại tỉnh thần, mặt hắn ta trắng bệch, đầu toàn mồ hôi.

Chiến thôi?

Chiến thế nào?

Đánh nhau gọi người đến trợ giúp đã gặp rồi, nhưng chưa bao giờ thấy gọi cả cảnh sát đặc nhiệm, binh đoàn đặc chúng còn có cả lực lượng quân đội chính quy đến giúp đỡ.

Cho dù có cả nhà hắn ở đây cũng bị dọa sợ.

Đặng Hải Vinh sớm đã mắt đi sự kiêu ngạo lúc nãy, run rẫy nói: “Hiểu nhằm, tôi thấy chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm…”

Trần Ninh nghe vậy sắc mặt trầm xuống: “Hiểu nhầm?”

“Em trai anh giết bảo an và con cháu nhà họ Tống, anh dẫn người đến Trung Hải giết cả hai người Lưu Hồng và Trần Bá, vừa rồi anh còn dọa diệt của nhà chúng tôi, bây giờ còn dám nói với tôi đó là hiểu nhầm?”

“Tất cả đội quân nghe lệnh, lên đạn.”

Lời Trần Ninh vừa nói ra, cả cảnh sát đặc nhiệm, chiến sĩ đặc chủng và cả ba mươi nghìn chiến sĩ chính quy của Vương Đạo Phương cũng đồng loạt lên đạn.

Một loạt âm thanh của tiếng đạn nhanh chóng, dứt khoát vang lên trực tiếp khiến Đặng Hải Vinh, Vương Dao và những người khác khiếp sợ.

Thủ hạ nhà họ Đặng khóc lóc, kêu gào, vứt bỏ vũ khí trong tay quỳ xuống xin tha mạng.

Thậm chí không ít người bị dọa sợ đến mức tè ra quần, không khí nồng nặc mùi nước tiểu.

Nhưng cũng không ai thấy xấu hổ, trong tình huống này, ai cũng có thể bị dọa sợ và không kiềm chế được.

Đặng Hải Vinh cũng quỳ sụp xuống trước mặt Trần Ninh, khóc lóc cầu xin: “Trần tiên sinh, tôi biết sai rồi, tôi có mắt như mù không nên đắc tội ngài, anh tha cho tôi một lần đi…”

Cô gái Vương Dao ngược lại không hề quỳ xuống.

Trong mắt cô ta ngoài kinh ngạc còn có cả nghỉ ngờ, cô cực kì hoài nghỉ Trần Ninh có phải được nhà họ Trần chấp nhận và quay lại thân phận là con trai nhà họ Trần không?

Nếu không thì tại sao Trần Ninh có thể nhờ Vương Đạo Phương, Chu Nhược Thụ, Mã Kiến Đào những người lãnh đạo cấp cao trong quân sự và chính trị đến giúp đỡ?

Cô ta nghĩ đến Trần Ninh có thể đã khôi phục lại thân phận thiếu gia nhà họ Trần, nghĩ đến nhà họ Trần ở phương Bắc địa vị hiễn hách cô ta bắt đầu hối hận, sớm biết như vậy đã không từ hôn với Trần Ninh.

Trần Ninh lạnh nhạt nhìn Đặng Hải Vinh không chút uy phong quỳ dưới đất xin tha mạng, lạnh lùng nói: “Trước tiên hãy xin lỗi người nhà vợ tôi, nếu như mọi người tha thứ cho anh thì nói tiếp.”

Đặng Hải Vinh nghe vậy như người chết đuối gặp được khúc gỗ, quỳ và bò về phía một nhà Tống Thanh Tùng.

Hắn ta không ngừng hướng về phía Tống Thanh Tùng dập đầu: “Ngài Tống, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi không biết nhà họ Tống lợi hại như vậy, cầu xin ngài tha cho tôi lần này.”

Một nhà Tống Thanh Tùng vì nhà họ Đặng mà những ngày qua phải sống trong lo sợ, hãi hùng.

Khi Đặng Anh Kiệt dẫn theo sát thủ Đông Hải đến đã gi3t ch3t bảo vệ nhà họ Tống và cháu trai của Tống Thanh Tùng còn làm nhục Tống Phi Phi trước mặt bao nhiêu người.

Lần này Đặng Hải Vinh đến càng thêm khủng bó, trực tiếp đe dọa sẽ giêt sạch cả nhà họ Tống.

Có thể nói mấy ngày nay nhà họ Tống ăn không ngon ngủ không yên, chịu đựng không ít nỗi nhục.

Bây giờ, người tự cao tự đại như Đặng Hải Vinh lại đích thân quỳ xuống trước mặt bọn họ, còn cầu xin bọn họ tha tội.

Một nhà Tống Thanh Tùng cảm tháy thật là nở mày nở mặt.

Tống Trọng Bình lên đầu tiên, ông giơ chân đá vào người Đặng Hải Vinh một cú đồng thời chửi rủa: “Nhà họ Đặng đã gi3t ch3t con trai út của tôi, giờ mới xin tha tội, lúc trước không phải rất oai phong sao.”

Ẳ Tống Trọng Hùng cũng lên, dùng lực đá Đặng Hải Vinh, mắng mỏ: “Em trai cậu làm nhục cháu gái tôi, cậu còn muốn giết cả nhà họ Tống, bây giờ biết sai rồi?”

Trong lòng Đặng Hải Vinh cảm thầy vô cùng nhục nhã.

Hắn ta đương đường là gia chủ nhà họ Đặng, một gia đình danh giá ở Đông Hải. Bình thường người như Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đến xách giày cho hắn ta cũng không có tư cách.

Vậy mà bây giờ, hắn ta bị hai anh em này đạp rồi đá, thật sự mắt mặt.

Nhưng vì giữ mạng, Đặng Hải Vinh chỉ đành nhẫn nhịn để cho hai anh em nhà họ Tống thích làm gì thì làm.

Mãi một lúc sau, Tống Thanh Tùng mới nói: “Trọng Hùng, Trọng Bình!”

Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình thấy bố nói, dù sao bọn họ cũng đã đánh Đặng Hải Vinh rồi, lấy lại được mặt mũi, sau này khoe khoang cũng sẽ có căn cứ. Vì vậy hai người bọn họ quy lại bên cạnh Tống Thanh Tùng.

Tống Thanh Tùng nhìn Đặng Hải Vinh nói: “Cậu chết chưa?

Chưa chết thì ngẳng mặt lên cho tôi.”

Mặt mũi Đặng Hải Vinh đỏ ửng, hắn ta xấu hổ ngẳng đầu lên.

Tống Thanh Tùng tức giận tát Đặng Hải Vinh một cái, mắng chửi: “Cái tát này là tôi trả lại cậu.”

“Lần này tôi có thể tha cho cậu một mạng, nhưng cậu phải bồi thường tổn thất cho nhà họ Tống chúng tôi.”

Đặng Hải Vinh vì để sống gì cũng có thể đáp ứng, liên tục nói: “Bồi, bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường.”

Tống Thanh Bình nói: “Bồi thường mười tỷ.”

Đặng Hải Vinh một lời đáp ứng ngay: “Được.”

Tống Thanh Tùng và người nhà vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó nhanh chóng liền hối hận.

Sớm biết nhà họ Đặng hào phóng như vậy nên đòi bồi thường nhiều một chút.

Trong lòng Đặng Hải Vinh biết rõ, bây giờ ngay lúc này người có quyền quyết định sự sống chết của hắn ta là Trần Ninh.

Chỉ có Trần Ninh nói hắn ta được sống, hắn ta mới có thể sống.

Lúc này, hắn ta yếu ớt nhìn Trần Ninh, run rẫy nói: “Trần tiên sinh, nhà họ Tống đồng ý tha cho tôi một mạng…”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tội chết có thể tha, tội sống không thể tha, để Vương tướng quân sắp xếp cho các người đến Bắc Cảnh lao động cải tạo ba năm.”

“Còn nữa lần này anh gây ảnh hưởng lớn cho Trung Hải, gây ra tổn thất quá lớn.”

“Ngoài bồi thường cho nhà họ Tống một tỷ phải quyên góp mười tỷ cho thành phố Trung Hải để xây dựng một thành phố văn minh, hiện đại. Anh có ý kiến gì không?”

Nhà họ Đặng mặc dù thế lực hùng hậu, nhưng một trăm tỷ cũng là một hoản tiền lớn, đặc biệt còn là tiền mặt.

Nhà họ Đặng lấy ra một trăm tỷ này phải hao một lượng nguyên khí lớn rồi.

Nhưng Đặng Hải Vinh biết số tiền này hắn ta nhất định phải giao ra.

Hôm nay, hắn ta làm to chuyện như vậy Trần Ninh nhất định không dễ dang tha cho hắn ta, tổn thát là không thể trách khỏi.

Hắn ta cúi đầu nói: “Không có ý kiến.”

Trần Ninh quay đầu nhìn Vương Đạo Phương, Chu Nhược Thụ, Mã Kiến Đào cùng những người khác giao phó: “Sau khi bọn chúng bồi thường xong, Vương tướng quân ông sắp xếp cho bọn họ đi Bắc Cảnh lao động cải tạo. Chuyện này nhất định phải làm cho chu đáo.”

Vương Đạo Phương cùng những người khác đồng thanh nói: “Rõ”

Rất nhanh, tiền mà nhà họ Đặng bồi thường đã đem đến.

Đặng Hải Vinh cùng Vương Dao và đám thuộc hạ tất cả đều bị bắt đi.

Nhóm người Đồng Thiên Bảo cũng dần dần quay về.

Nhà họ Tống chỉ còn lại Trần Ninh cùng mấy người nhà họ Tống.

Tống Thanh Tùng cùng những người kia lúc này nhìn Trần Ninh với ánh mắt phức tạp.

Đồng Kha sùng bái nói: “Anh rẻ, lần nay anh thật ngầu, nhờ có anh mà nhà họ Tống mới có thể bình an vô sự.”

Tống Sính Đình tràn đầy hoài nghi nhìn Trần Ninh hỏi một cách nghiêm túc: “Trần Ninh, anh hãy thành thật nói đi, tại sao anh có thể tìm cảnh sát đặc nhiệm, bộ đội đặc chủng và cả quân đội chính quy đến giúp đỡ?”

Bình Luận (0)
Comment