Thiếu Soái Trở Về

Chương 287

Chương 287: Thử Thì Thử

Trần Ninh về lại tư thế, hai tên cao thủ phụ Kinh Lôi và Tử Điện đã gục dưới chân.

Bên kia, Điển Chử đã đắm vào hàng phòng ngự của Liệt Hỏa, rồi nhanh như chớp đá vào đầu Liệt Hỏa.

“Bùm” một tiếng, tiếng kêu thảm thiết của Liệt Hỏa không thể phát ra nỗi, hắn ta đã bị giết ngay tại chỗ.

Bốn hộ vệ chính Phong Hỏa Lôi Điện đều đã bị giết.

Tuy nhiên, hàng chục tên tử sĩ của gia tộc Châu đều vô cùng mạnh mẽ, không hề có một chút sợ hãi. Thay vào đó, bọn chúng đôi mắt đỏ hoe, giẫm lên xác và máu của đồng bọn, cầm thanh kiếm samurai gào thét xông lên.

Nhiều tử sĩ bao vây Điển Chử, hơn một chục người tiến đến Trần Ninh.

Cách Trần Ninh không xa là Đỗổng Kha và Bối Bối đều không khỏi kinh ngạc thót lên.

Trần Ninh hờ hững nói: “Một đám phù du mà dám qua sông.”

Sau đó, anh đập mạnh lên bàn.

Đĩa hạt dưa trên bàn bị chấn động, từng hạt từng hạt bay lên cao.

Trần Ninh vung tay phải, trong phút chốc, vô số hạt dưa bắn vào mười mấy tên tử sĩ. Chúng lao đi như hoa lê dưới cơn mưa xối xả.

: Trong tích tắc, hơn chục tử sĩ la hét như thể bị súng bắn.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh hãi.

Bên kia, Điển Chử như một con hỗ dữ, đi xuyên qua đám quân địch. Cậu ra đòn nhanh như sắm, khiến đối thủ liên tục la hét, gục ngã trước mặt.

Khi Châu Thiên Dưỡng cùng mọi người hoàn hồn lại, Phong Hỏa Lôi Điện cũng như 50 tên tử sĩ của gia đình họ Châu đều đã chết trong vũng máu.

Điển Chử trở về bên Trần Ninh với vết máu trên người. Cậu giống như quỷ thần, cung kính nói: “Thiếu gia, bọn xấu xa đều đã bị trừng trị, còn lại tên đầu sỏ phải làm sao?”

Cái tên đầu sỏ, đương nhiên là Châu Thiên Dưỡng rồi!

Trần Ninh nhìn Châu Thiên Dưỡng đang cả kinh, lạnh lùng nói: “Xem ra nhà họ Châu vẫn chưa nhận được bài học!”

Châu Thiên Dưỡng gian xảo nói: “Trần Ninh, tôi cảnh cáo cậu, tôi là gia chủ thứ hai nhà họ Châu, cậu dám động tôi thử xem?”

Thử xem?

Thử thì thử!

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Điển Chử!”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, Điển Chử đã di chuyển, cậu ta đã đến trước mặt Châu Thiên Dưỡng trong nháy mắt.

Châu Thiên Dưỡng còn chưa kịp phản ứng, Điển Chử – người vững chãi như thép sắt, đột nhiên đưa tay phải ra túm cỗ Châu Thiên Dưỡng.

Giống như bắt một con cóc béo, cậu ta nhấc Châu Thiên Dưỡng chỉ bằng một tay.

Rắ!

c Điển Chử trực tiếp bóp cổ Châu Thiên Dưỡng. Châu Thiên Dưỡng đạp chân hai lần trên không, rồi bắt động.

Bùm!

Điển Chử thả xác Châu Thiên Dưỡng xuống đắt.

Trần Ninh nhìn xác Châu Thiên Dưỡng, bình tĩnh nói: “Nhìn xem, tôi thử rồi.”

Mọi người tại đây nhìn Trần Ninh với ánh mắt kinh hãi và khiếp vía.

Châu Thiên Dưỡng lần này muốn hạ bệ tập đoàn Ninh Đại, nhưng rốt cuộc hắn lại có kết cục tệ như vậy.

Những người đi cùng hắn lúc này đều có cảm giác như rơi vào hang băng, lạnh toát cả người.

Ánh mắt Trần Ninh từ phía thi thể của Châu Thiên Dưỡng nhìn lên các đối tác kinh doanh của tập đoàn Ninh Đại, lạnh lùng nói: “Xin chào, các đối tác kinh doanh của tập đoàn Ninh Đại.”

Sau khi nghe xong, mọi người vội vàng nói: “Trân tiên sinh, xin chào!”

Trần Ninh cúi xuống đỡ Tiền Khôn đang hấp hồi trên mặt đất: “Anh Tiền, anh không sao chứ?”

Tiền Khôn mặc dù bị thương rất nặng, nhưng lúc này anh vẫn rất nịnh nọt, vội vàng nói: “Không sao, không sao, cảm ơn anh Trần đã quan tâm.”

Trần Ninh dửng dưng nói: “Tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi luôn chăm sóc tốt các đối tác kinh doanh. Tôi vẫn luôn rất lịch sự với bạn bè.”

“Nếu có ai không muốn tiếp tục hợp tác với tập đoàn Ninh Đại.

Không coi Trần Ninh này là bạn, thì các ông có thể rời đi ngay bây giờ.”

Không có ai ở hiện trường đi, Tập đoàn Ninh Đại đã là doanh nghiệp lớn đầu tiên ở thành phố Trung Hải, đặc biệt là vắc xin ung thư gan của tập đoàn đã khiến tất cả các CEO tại đây tốn rất nhiều tiền.

Mọi người đều đang nhặt tiền dưới cây tiền tập đoàn Ninh Đại, liệu có ai muốn đi nào?

Hơn nữa, lý do khiến họ trở thành đồng phạm của Châu Thiên Dưỡng, là vì họ có thể nhận được nhiều lợi ích hơn sau khi gia đình họ Châu mua lại Tập đoàn Ninh Đại.

Trần Ninh lạnh lùng nhìn đám người: “Xem ra các ông đều kiếm tiền từ tập đoàn Ninh Đại. Nhưng tiền đó là từ tập đoàn Ninh Đại mà ra, mấy ông làm những việc khó mà đối mặt lại với tập đoàn.”

Mọi người tại hiện trường đều toát mồ hôi hột. Vài ông chủ rụt rè quỳ xuống tại chỗ cầu xin.

Trần Ninh đã giết cả Châu nhị gia, nên họ thực sự sợ Trần Ninh cũng giết họ.

Có người dẫn đầu quỳ xuống, những tên ông chủ khác cũng vội vàng quỳ theo. Mọi người đều khóc lóc van xin: “Trần tiên sinh, chúng tôi sai rồi.”

“Chúng tôi không nên nghe lời xúi giục của gia tộc Châu, càng không nên gây hỗn loạn cho tập đoàn Ninh Đại. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho các ông một cơ hội, nhưng thị phần của các ông đều sẽ giảm đi một nửa. Thị phần mà các ông để ra, được giao cho Tiền Khôn. Có vấn đề gì không?”

Giảm một nửa thị phần!

Mọi người sau khi nghe xong đều lộ ra vẻ đau khổ, nhưng lại không dám trái ý, chỉ cúi đầu nói không thành vấn đề.

Tiền Khôn vui mừng khôn xiết. Những ông chủ này đã chia cho anh ta một nửa thị phần. Anh ta đúng là trong họa có phúc, lại kiếm được rất nhiều tiền!

Anh ta cũng quỳ xuống trước Trần Ninh, điên cuồng vái lạy cảm tạ: “Cám ơn Trần tiên sinh, cám ơn Trần tiên sinh…”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tập đoàn Ninh Đại sẽ không đối xử tệ với những người bạn chân thành hợp tác. Tiền Khôn, hãy cố gắng làm việc. Nếu cậu dám giở trò với tập đoàn Ninh Đại, tôi ra tay thế nào hẳn cậu cũng tháy.”

Tiền Khôn vội vàng nói: “Tôi không dám, anh Trần, cho dù có người dùng súng chĩa vào tôi, tôi cũng không dám làm gì có lỗi với anhl”

Trần Ninh nhìn Châu Thiên Dưỡng đang cả kinh, lạnh lùng nói: “Xem ra nhà họ Châu vẫn chưa nhận được bài học!”

Châu Thiên Dưỡng gian xảo nói: “Trần Ninh, tôi cảnh cáo cậu, tôi là gia chủ thứ hai nhà họ Châu, cậu dám động tôi thử xem?”

Thử xem?

Thử thì thử!

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Điển Chử!”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, Điển Chử đã di chuyển, cậu ta đã đến trước mặt Châu Thiên Dưỡng trong nháy mắt.

Châu Thiên Dưỡng còn chưa kịp phản ứng, Điển Chử – người vững chãi như thép sắt, đột nhiên đưa tay phải ra túm cổ Châu Thiên Dưỡng.

Giống như bắt một con cóc béo, cậu ta nhắc Châu Thiên Dưỡng chỉ bằng một tay.

Ráắ!

c Điển Chử trực tiếp bóp cổ Châu Thiên Dưỡng. Châu Thiên Dưỡng đạp chân hai lần trên không, rồi bắt động.

Bùm!

Điền Chử thả xác Châu Thiên Dưỡng xuống đắt.

Trần Ninh nhìn xác Châu Thiên Dưỡng, bình tĩnh nói: “Nhìn xem, tôi thử rồi.”

Mọi người tại đây nhìn Trần Ninh với ánh mắt kinh hãi và khiếp vía.

Châu Thiên Dưỡng lần này muốn hạ bệ tập đoàn Ninh Đại, nhưng rốt cuộc hắn lại có kết cục tệ như vậy.

Những người đi cùng hắn lúc này đều có cảm giác như rơi vào hang băng, lạnh toát cả người.

Ánh mắt Trần Ninh từ phía thi thể của Châu Thiên Dưỡng nhìn lên các đối tác kinh doanh của tập đoàn Ninh Đại, lạnh lùng nói: “Xin chào, các đối tác kinh doanh của tập đoàn Ninh Đại.”

Sau khi nghe xong, mọi người vội vàng nói: “Trần tiên sinh, xin chào!”

Trần Ninh cúi xuống đỡ Tiền Khôn đang hấp hối trên mặt đất: “Anh Tiền, anh không sao chứ?”

Tiền Khôn mặc dù bị thương rất nặng, nhưng lúc này anh vẫn rất nịnh nọt, vội vàng nói: “Không sao, không sao, cảm ơn anh Trần đã quan tâm.”

Trần Ninh dửng dưng nói: “Tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi luôn chăm sóc tốt các đối tác kinh doanh. Tôi vẫn luôn rất lịch sự với bạn bè.”

“Nếu có ai không muốn tiếp tục hợp tác với tập đoàn Ninh Đại.

Không coi Trần Ninh này là bạn, thì các ông có thể rời đi ngay bây giờ.”

Không có ai ở hiện trường đi, Tập đoàn Ninh Đại đã là doanh nghiệp lớn đầu tiên ở thành phố Trung Hải, đặc biệt là vắc xin ung thư gan của tập đoàn đã khiến tất cả các CEO tại đây tốn rất nhiều tiền.

Mọi người đều đang nhặt tiền dưới cây tiền tập đoàn Ninh Đại, liệu có ai muốn đi nào?

Hơn nữa, lý do khiến họ trở thành đồng phạm của Châu Thiên Dưỡng, là vì họ có thể nhận được nhiều lợi ích hơn sau khi gia đình họ Châu mua lại Tập đoàn Ninh Đại.

Trần Ninh lạnh lùng nhìn đám người: “Xem ra các ông đều kiếm tiền từ tập đoàn Ninh Đại. Nhưng tiền đó là từ tập đoàn Ninh Đại mà ra, mấy ông là những việc khó mà đối mặt lại với tập đoàn.”

Mọi người tại hiện trường đều toát mồ hôi hột. Vài ông chủ rụt rè quỳ xuống tại chỗ cầu xin.

Trần Ninh đã giết cả Châu nhị gia, nên họ thực sự sợ Trần Ninh sẽ giết họ.

– Có người dẫn đâu quỳ xuông, những tên ông chủ khác cũng vội vàng quỳ theo. Mọi người đều khóc lóc van xin: “Trần tiên sinh, chúng tôi sai rồi.”

“Chúng tôi không nên nghe lời xúi giục của gia tộc Châu, càng không nên gây hỗn loạn cho tập đoàn Ninh Đại. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho các ông một cơ hội, nhưng thị phần của các ông đều sẽ giảm đi một nửa. Thị phần mà các ông để ra, được giao cho Tiền Khôn. Có vấn đề gì không?”

Giảm một nửa thị phần!

Mọi người sau khi nghe xong đều lộ ra vẻ đau khổ, nhưng lại không dám trái ý, chỉ cúi đầu nói không thành vấn đề.

Tiền Khôn vui mừng khôn xiết. Những ông chủ này đã chia cho anh ta một nửa thị phần. Anh ta đúng là trong họa có phúc, lại kiếm được rất nhiều tiền!

Anh ta cũng quỳ xuống trước Trần Ninh, điên cuồng vái lạy cảm tạ: “Cám ơn Trần tiên sinh, cám ơn Trần tiên sinh…”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tập đoàn Ninh Đại sẽ không đối xử tệ với những người bạn chân thành hợp tác. Tiền Khôn, hãy cố gắng làm việc. Nếu cậu dám giở trò với tập đoàn Ninh Đại, tôi ra tay thế nào hẳn cậu cũng thấy.”

Tiền Khôn vội vàng nói: “Tôi không dám, anh Trần, cho dù có Ễ người dùng súng chĩa vào tôi, tôi cũng không dám làm gì có lôi với anhl”

Trần Ninh mỉm cười.

Ánh mắt Trần Ninh lại hướng vào những người còn lại, lạnh lùng nói: “Về phần các người, là ai chậm trễ thanh toán hàng hóa của tập đoàn Ninh Đại, là ai cung cấp nguyên liệu kém chất lượng, tối nay trỏ về rồi nghĩ xem nên làm gì.”

Mọi người tại đây đều tái cả mặt. Họ đều hứa sẽ quay về chỉnh sửa ngay lập tức.

Trần Ninh cùng Đồng Kha và Điển Chử rời đi.

Bối Bối nhìn bóng lưng của Trần Ninh, với vẻ mặt vô cùng phức tạp, cô tự lẫm bẩm: “Loại đàn ông này thật sự rất hiếm trên đời”

“Nhưng ông trời ạ, ông cho tôi gặp một người đàn ông tốt như vậy mà lại không cho tôi cơ hội. Nhìn tôi cũng xinh đẹp mà, vậy sao anh ấy không thèm nhìn tôi nhiều hơn?”

Bối Bối có một tâm trạng phức tạp, cứ như gặp được Dương Quá.

Cô tự nhận mình không hề xấu về ngoại hình và hình thể. Lại rất tài năng, nhưng Trần Ninh không nhìn cô ta thêm chút.

Đúng lúc cô đang trăn trở, đột nhiên cô nhìn thấy Trần Ninh quay lại.

Trần Ninh trở lại đại sảnh và mỉm cười đi về phía cô.

ầ Đột nhiên, tim cô đập rộn ràng, tâm trạng trở nên căng thẳng tột độ. Cô mừng rỡ: Chẳng lẽ anh Trần vừa đi ra ngoài đã nghĩ đến tôi . Nên muốn lấy thông tin liên lạc với tôi sao?

Nghĩ đến đây, cô càng cười khẩy, giả vờ bình tĩnh cười hỏi: “Anh Trần, tôi còn có thể giúp gì cho anh?”

Trần Ninh gật đầu: “Ừ!”

Bối Bối trông rạng rỡ khi nghe những lời đó, mặt đầy trông đợi hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho anh Trần?”

Trần Ninh chỉ vào đĩa đồ ăn nhẹ trên bàn, cười: “Tôi nhớ đến vợ tôi thích ăn đồ ăn vặt. Chân gà pha lê của cô rất ngon. Cô gói một phần cho tôi, để mang về cho vợ tôi ăn thử.”

Nụ cười của Bối Bối lập tức đông cứng.

Điển Chử bên cạnh Trần Ninh cũng không thèm nhìn, nhưng Đồng Kha lại thở dài: Ôi, anh rễ thật là cưng chiều chị họ.”

Bình Luận (0)
Comment