Thiếu Soái Trở Về

Chương 362

Chương 362: A Ti

Long Nhiếp mang theo thuộc hạ về nhà, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bắt an, có linh tính không tt.

Ông ta nói với cháu gái Long Giai Lâm: “Cháu lại đến khách sạn Tứ Quý gặp Trần tiên sinh một chuyến, nói cho anh ấy tin tức Vũ Văn Uyên sẽ đối phó với Tập đoàn Ninh Đại.”

Long Giai Lâm: “Vâng, cháu sẽ đi ngay!”

Long Giai Lâm vừa rời đi Long Nhiếp gọi quản gia La Diệu Tiến đến nói: “Tối nay ông hãy nói với các nhân viên bảo vệ canh cửa, Long gia chúng ta từ hôm nay sẽ đóng cửa không tiếp khách.”

“Tôi sẽ không gặp bắt cứ ai, ai đến tìm tôi đều hãy bảo bọn họ tự mình trở về.”

La Diệu Tiến: “Vâng!”

Trời đã khuya, nhà tổ họ Long, hai con sư tử đá đặc biệt uy nghiêm.

Cánh cổng màu đỏ son và đôi đèn lồng lớn màu đỏ trước cửa đều tuyên bố rằng đây là một đại gia đình lớn.

Vũ Văn Uyên xuất hiện trước cửa Long gia cùng với một vài thủ hạ của ông ta.

Trong đám thủ hạ có một người đàn ông cao lớn lạ thường, cả người núp trong chiếc áo mưa màu đen, lờ mờ nhìn thấy một nửa khuôn mặt bị rỗ, thậm chí còn có nhiều bướu thịt nhỏ đáng sợ, vô cùng dọa người.

Anh ta là một trong những môn khách được vương tộc Vũ Văn thu dưỡng, A Tỉ.

Vũ Văn Uyên bảo thuộc hạ gõ cửa!

Ngay sau đó, cánh cửa màu đỏ son của Long gia được mở ra, vài vệ sĩ đắc lực của Long gia cùng nhau xuất hiện.

Máy hộ vệ đắc lực của Long gia nhìn từ trên xuống dưới đám người Vũ Văn Uyên, người đứng đầu cau mày nói: “Các người là ai, lão gia chúng tôi nói rồi, ông ấy đang bị bệnh, không tiếp khách, mời các người quay về cho.”

Khóe miệng Vũ Văn Uyên hơi nhéch lên: “Ha ha, cơ thể Long Nhiếp đang có bệnh sao, tối nay tôi tới đây chính là để xem ông ta đã chết chưa.”

Mấy hộ vệ của Long gia nghe vậy thì rất tức giận.

Lạc Tai trừng mắt nhìn Vũ Văn Uyên, tức giận nói: “Tôi khuyên ông nên đổi chỗ khác mà làm loạn đi, đây là địa bàn của Long gia chúng tôi, không đến lượt ông giở thói ngang ngược.”

Vũ Văn Uyên cười nhẹ: “A Ti!”

A Tỉ giấu cả người trong chiếc áo mưa đen, đột ngột di chuyển xuất hiện trước mặt mấy hộ vệ ngay lập tức, hắn ta ta đưa tay lên búng ngón tay một cái.

VùI Một luồng gió mạnh mẽ phóng ra từ cái búng tay!

Bộp một tiếng bắn lên trán, luồng gió từ ngón tay bắn xuyên qua đầu người đàn ông như một viên đạn, từ sau đầu chảy ra một dòng máu tươi.

Những hộ vệ khác của Long gia đều thát kinh.

Phải đến khi xác Lạc Tai ngã cắm đầu xuống đất, họ mới từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần.

Một vài người trong số họ quay đầu muốn chạy trốn, A Tỉ lật tay lấy ra một thanh kiếm mỏng từ thắt lưng của mình, lướt qua với tốc độ kinh người.

Đầu của mấy hộ vệ Long gia đều bay lên, vài xác chết không đầu vẫn còn chạy được vài mét trước khi ngã xuống.

Mùi máu tanh bao phủ màn đêm.

Vũ Văn Uyên mang theo nụ cười trên môi dẫn theo A Tỉ và đám thủ hạ bước lớn tiến vào.

Long Nhiếp đang đọc sách trong phòng làm việc, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào, sau đó có người mở của đi vào mà không gõ cửa.

Ông không vui nói: “Không phải tôi đã nói cho các anh biết là không có chuyện gì thì đừng quấy rày tôi hay sao?”

Vũ Văn Uyên cười lạnh bước vào: “Ha ha, lão Long, vậy tôi nhất định phải làm phiền ông rồi.”

Long Nhiếp đã kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy Vũ Văn Uyên và những người khác.

Đồng thời ông ta cũng ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, bèn sợ hãi nói: “Các người đến nhà tôi làm gì?”

Vũ Văn Uyên cười lạnh nói: “Nghe nói ông bị bệnh, tôi tới thăm ông, quả nhiên là có bộ dạng thật giống như sắp chết.”

Long Nhiếp vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có một phu nhân quyến rũ lao vào khóc: “Lão gia, bọn họ xông vào nhà chúng ta giết rất nhiều người…”

Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này không ai khác mà chính là con dâu của Long Nhiếp, mẹ của Long Giai Lâm là Trương Như Vân.

Vũ Văn Uyên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này thì hai mắt sáng lên, vươn tay ôm lấy Trương Như Vân, cười xấu xa nói: “Ha ha, mỹ nhân cô khóc cái gì, tuy tôi độc ác thủ đoạn tàn nhẫn nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vùi hoa dập liễu, không cần phải sợ.”

Nhìn thấy vậy, ánh mắt Long Nhiếp như muốn nứt ra: “Buông con dâu tôi ra!”

A Ti bước tới ngăn Long Nhiếp lại, mặt không cảm xúc cầm kiếm sắc nói: “Tôi vẫn luôn nghe nói thân thủ lão gia Long gia rất hơn người nên muốn đến đây giao đấu.”

Long Nhiếp vươn tay gỡ xuống một thanh kiếm cổ treo trên ` § tường trong thư phòng, thanh kiếm sắc bén không vỏ, đằng đẳng sát khí nói: “Vương tộc ngàn năm Vũ Văn, mấy người thật là ức hiếp người quá đáng. Hôm nay lão phu định muốn thách đấu Vương tộc các người.”

Nói xong, Long Nhiếp ra tay.

Thanh kiếm sắc bén trong tay biến thành vô số kiếm ảnh, giống như bầu trời đầy những con rắn bạc đang nhảy múa điên cuồng, khiến người ta không thể bắt được đâu là hư ảnh đâu mới là thật?

A Tỉ chỉ đơn giản là nhắm mắt lại!

Nhìn thấy A Ti đang đối mặt với bầu trời đầy bóng kiếm của mình vậy mà lại nhắm mắt lại, Long Nhiếp không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, định chuẩn bị nhanh chóng giết A Ti chỉ trong một chiêu.

Nhưng đúng lúc này, A Tỉ đột nhiên ra tay.

Thanh kiếm sắc bén trong tay A Ti giống như mặt trời mọc xuyên qua sương mù của bóng kiếm trùng trùng.

Chỉ trong chớp mắt, cánh tay phải của Long Nhiếp trực tiếp bị A Ti chặt đứt, bầu trời đầy bóng kiếm biến mắt ngay lập tức.

Soạt soạt soạt!

Động tác của A Tỉ liên tục không ngừng, mấy đường kiếm liên tiếp cắt đứt hết gân tay trái và cả hai bàn chân của Long Nhiếp, trực tiếp phế Long Nhiếp.

Cánh tay phải của Long Nhiếp bị chặt đứt, gân tay và chân còn lại cũng bị cắt đứt khiến ông ta ngã xuống vũng máu, kêu lên một cách tuyệt vọng.

Vũ Văn Uyên ôm Trương Như Vân đang khóc nhìn Long Nhiếp trên vũng máu, cười xấu xa nói: “Ha ha, lão già, tôi sẽ bảo thuộc hạ không giết ông mà phải khiến cho ông sống không được mà chết cũng không xong.”

“Tôi muốn ông tận mắt chứng kiến tôi gi3t ch3t tất cả người nhà của ông, làm nhục đám đàn bà con gái trong nhà ông, đây chính là kết cục của việc đối đầu với tôi!”

Long Nhiếp nhìn Vũ Văn Uyên xé quần áo của Trương Như Vân, tức giận nhắm mắt lại, hai hàng lệ già nua từ khóe mắt chảy ra, hung hăng nói: “Ông cũng sẽ không thể đắc ý quá lâu.

Ông đã đắc tội Trần tiên sinh, Trần tiên sinh nhất định sẽ không buông tha cho ông, đến lúc đó lão phu sẽ đợi để xem kết cục của gia tộc Vũ Văn.”

Một giờ sau, Vũ Văn Uyên hài lòng dẫn theo thuộc hạ đi ra khỏi Long gia.

Vũ Văn Uyên híp mắt say sưa nói: “Long gia là cái rắm chó gì mà dám đối đầu với tôi, có điều con dâu của lão già đó không tồi, ha ha ha.”

Ngay lập tức, một thủ hạ bên cạnh ông ta nhếch mép cười nói: “Vợ của Trần Ninh là Tống Sính Đình, chủ tịch Tập đoàn Ninh Đại còn là nữ thần của giới doanh nhân Giang Nam. Cô ta có thể đẹp hơn con dâu Long Nhiếp gấp trăm lần!”

: Vũ Văn Uyên sáng hai mắt lên: “Ha, thật thú vị!”

“Cử người thông báo cho Trần Ninh rằng ngày mai hãy đem vợ đến Thiên Đô cầu xin.”

“Nếu tôi không thể nhìn thấy hai vợ chồng bọn chúng trước khi mặt trời lặn thì ngày mai chính là ngày chết của chúng.”

Vài thuộc hạ đồng thanh đáp: “Tuân lệnh!”

Khách sạn Tứ Quý!

Long Giai Lâm cầu xin để được gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Cô ấy vừa nói cho Trần Ninh biết chuyện thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi, Long gia đắc tội Vũ Văn Uyên nên đã bị ông ta tắm máu.

Đàn ông thì chết hoặc bị thương, nhiều phụ nữ bị làm nhục.

Ông của cô ấy bị phế, ngay cả mẹ cô ấy là Trương Như Vân cũng bị Vũ Văn Uyên làm nhục.

Long Giai Lâm nghe tin giữ đã trực tiếp ngắt xỉu.

Không dễ dàng gì Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác mới gọi được cô ấy tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm là vùng vẫy, khóc lóc quỳ xuống van xin Trần Ninh: “Xin Trần tiên sinh làm chủ cho Long gia chúng tôi, trừng trị kẻ ác Vũ Văn Uyên.”

Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng vô cùng tức giận khi biết được hành vi tàn ác của Vũ Văn Uyên.

Trần Ninh nghiêm mặt nói: “Long tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn sự việc này. Tôi nhất định sẽ khiến Vũ Văn Uyên bị trừng phạt nặng nhát.”

Bình Luận (0)
Comment