Thiếu Soái Trở Về

Chương 407

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 407: Ân Sư Của Trần Ninh

Trần Ninh hóa ra là thiếu soái Bắc Cảnh!

Hai người Viên Trường An cùng Viên Lạc Dương giống như mắt hồn.

Trong lúc tuyệt vọng, họ vô cùng hồi hận, nếu sớm biết thì họ đã không dám đánh chủ ý lên sản phẩm vắc xin của Tập đoàn Ninh Đại.

Hoặc khi Viên Tử Khiêm và Viên Thần đến trả thù Trần Ninh, Viên gia bọn họ chỉ cần ra lệnh ngăn cản thì Viên gia sẽ không kết thúc như thế này.

Nếu như hai huynh đệ bọn họ không tới đây, không dọa giết cả nhà Trần Ninh thì Viên gia vẫn có đường thoát.

Bây giờ thì hoàn toàn xong rồi!

Cả hai vô cùng hồi hận!

Vương Đạo Phương lạnh lùng nhìn hai người tuyệt vọng và hồi hận, trong giọng nói không có một chút cảm xúc, lạnh lùng ra lệnh cho người bên cạnh: “Tiễn hai người này cùng lên đường đi!”

Ngay lập tức, Viên Trường An và Viên Lạc Dương bị quân lính kéo đi, sau đó là hai tiếng súng.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều hiểu hai tiếng súng này có ý nghĩa gì!

Tần Vũ Dương cúi đầu, mồ hôi đầm đìa, cả người run lên.

Trong lòng ông ta cũng hối hận, hận anh em Viên gia đã nhờ ông ta giúp đỡ, hối hận mình tự rơi vào vũng nước đục ngầu này.

Không biết bây giờ thiếu soái sẽ xử lý ông ta như thế nào!

Tần Vũ Dương còn đang thấp thỏm không yên thì Trần Ninh và Vương Đạo Phương đã nhìn qua chỗ ông ta.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tần Vũ Dương!”

Tần Vũ Dương vội vàng đứng thẳng người, vội vàng nói: “Thiếu soái, có tôi!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ông là người của Triệu Nhược Long.

Tôi sẽ không trừng phạt ông. Trở về thú nhận mọi chuyện với Triệu tướng quân. Ông ta sẽ quyết định có xử lý ông hay không.”

Tần Vũ Dương quỳ bụp xuống một cái, run rẫy nói: “Thiếu soái, Triệu tướng quân luôn luôn nghiêm khắc, nếu biết việc tôi giúp Viên gia gây bát lợi cho anh hẳn là sẽ tự tay đánh chết tôi mắt, cầu xin thiếu soái cho tôi một con đường sống!”

Tổng tư lệnh quân khu phía tây là Triệu Nhược Long cực kỳ nghiêm khắc, nếu Triệu Nhược Long biết Tần Vũ Dương đã làm chuyện như vậy thì cái mạng của Tần Vũ Dương ước tính sẽ không được đảm bảo.

Trần Ninh nhìn Tần Vũ Dương đang quỳ trước mặt khóc lóc thảm thiết, cuối cùng lạnh lùng nói: “Bất kể như thế nào, nếu để cho Lão Triệu biết chuyện ông đã làm, ông có lẽ sẽ không sống in nồi.

“Chuyện này ông không cần báo cho lão Triệu!”

“Tuy nhiên, tôi cảm thấy ông không thích hợp với chức vụ bộ trưởng lực lượng vũ trang dự bị thành phố Tây Kinh. Sau khi trở về ông có thể nộp đơn từ chức, về quê an dưỡng!”

Tần Vũ Dương nghe vậy như được đại xá, vội vàng cảm tạ: “Đúng, đúng, đúng, tôi quay về sẽ từ chức, về quê an dưỡng.”

Lúc Trần Ninh trở lại thành phó đã là hai giờ chiều.

Trần Ninh bảo Điển Chử và những người khác tự mình quay về sau đó anh tự mình lái xe đến quán trà Trung Hoa.

Chuẩn bị gói bánh bao nhân tôm pha lê ở đây rồi quay lại chỗ Tống Sính Đình ăn, vì Tống Sính Đình thích bánh bao nhân tôm pha lê nhất.

Nhưng khi đi tới cửa quán trà thì mới phát hiện hôm nay quán trà đã có người bao toàn bộ rồi.

Thông báo ở cửa cho biết là bữa tiệc sinh nhật 60 tuổi của ân sư Trương Cư Trung!

Trương Cư Trung sao?

Trần Ninh đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cái tên này, bởi vì tên của giáo viên chủ nhiệm lớp trung học của anh chính là Trương Cư Trung.

Nhưng trường trung học của anh lại ở thành phố Kỳ Châu ở phía bắ!

c Giáo viên chủ nhiệm năm đó của anh là một giáo viên ở trường trung học số 1 Kỳ Châu!

Liệu có phải là cùng tên không?

Đúng lúc Trần Ninh đang nghĩ vậy thì một mỹ nữ mặc váy Chanel kinh ngạc nhìn Trần Ninh: “Anh không phải là Trần Ninh sao?”

Trần Ninh cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy mỹ nữ váy Chanel này: “Trương Tĩnh!”

Trương Tĩnh là con gái duy nhất của giáo viên Trương Cư Trung của Trần Ninh.

Trương Tĩnh nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: “Trần Ninh, anh cũng tới dự tiệc sinh nhật của cha tôi sao, tại sao lại đứng ở cửa chần chừ không vào?”

“Chẳng lẽ mấy năm gần đây lăn lộn tệ quá nên không có mặt mũi nào gặp cha tôi sao!”

Trần Ninh nhìn Trương Tĩnh, người đang có chút thù địch với mình, không khỏi nhớ đến năm đó anh và mẹ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Trần, không có chỗ nào để đi, chủ nhiệm lớp Trương Cư Trung đã cho họ ở nhờ trong một thời gian.

Trương Tĩnh nhịn không được đã tỏ tình với Trần Ninh khi mẹ con Trần Ninh sống tại nhà của thầy chủ nhiệm.

Tuy nhiên, lời tỏ tình của cô ta đã bị Trần Ninh từ chối.

Trương Tĩnh tỏ tình bị Trần Ninh từ chối khiến cô ta cảm thấy xấu hỗ và tức giận, cảm thấy Trần Ninh đúng là người không biết tốt xấu.

Kể từ đó, cô ta trong ngoài làm khó mẹ con Trần Ninh, rêu rao khắp nơi nói mẹ con Trần Ninh là ăn mày, bám lấy nhà họ không chịu rời đi, nói mẹ con Trần Ninh là vật ăn bám trong gia đình họ.

Không lâu sau, mẹ con Trần Ninh từ biệt nhà họ Trương, cũng rời khỏi thành phố Kỳ Châu.

Đã gần mười năm kể từ khi Trần Ninh rời khỏi nhà chủ nhiệm Trương Cư Trung và Trương Tĩnh!

Không ngờ anh và Trương Tĩnh vậy mà lại gặp nhau ở đây.

Trần Ninh nhìn Trương Tĩnh tràn đầy thù địch cùng chế nhạo, sau đó lạnh nhạt cười nói: “Nhiều năm như vậy không tới thăm ân sư. Quả thực có chút xấu hỗ khi gặp lại ân sư.”

Trương Tĩnh trợn mắt hai cái, sau đó nở nụ cười: “Thật ra, mấy năm cha tôi vẫn nhắc tới anh, nói không biết anh hiện tại thế nào.”

“Nếu anh đã đến rồi thì hãy vào đi!”

Trần Ninh nghe vậy bèn gật đầu: “Được!”

Trần Ninh và Trương Tĩnh bước vào quán trà Trung Hoa, nơi hôm nay tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật.

Trần Ninh vừa đi vừa tò mò hỏi Trương Tĩnh: “Không phải thầy giáo dạy học ở phía bắc sao? Tại sao lại tới phía nam?”

Trương Tĩnh liếc nhìn Trần Ninh, dương dương đắc ý nói: “Cha tôi đã được một trường trung học tư thục ở thành phố Trung Hải mời đến đây dạy học cách đây 5 năm vì khả năng giảng dạy xuất sắc của ông ấy.”

Ngay lập tức, một người đàn ông trẻ trong bộ vest Armani với mái tóc chải ngược bóng lộn bước tới cười nói: “Tiểu Tĩnh, có chuyện gì vậy?”

Trương Tĩnh dương dương đắc ý giới thiệu: “Đây là học sinh đắc ý nhất của cha em năm đó, Trần Ninh.”

“Trần Ninh, đây là bạn trai tôi vừa mới quen, La Địch.”

Nói tới đây, Trương Tĩnh cố ý nói thêm: “Gia đình La Địch là một gia đình giàu có ở thành phố Trung Hải, chuyên về ngành chăn nuôi. Gia đình có ba trang trại nuôi lợn lớn, tổng tài sản hơn 300 triệu nhân dân tệ, lợi hại không! “

“Lơi hại, lợi hại!” Trần Ninh cười gật đầu, thầm nghĩ từ khi nào mà khối tài sản chỉ trị giá 300 triệu NDT đã được gọi là nhà giàu có?

Nhìn thấy Trần Ninh thừa nhận rằng bạn trai của mình rất lợi hại, Trương Tĩnh càng tự hào hơn nói với La Địch: “La Địch, anh chàng này là học trò đắc ý nhất của cha em năm đó, nhưng anh ấy bây giờ sống rất khốn khổ, thậm chí còn không có việc làm. “

“Anh xem có công việc phù hợp nào có thể sắp xếp một công việc cho anh ấy được không.”

La Địch khinh thường nhìn Trần Ninh nói: “Ở chỗ chúng tôi tuyển công nhân chăn nuôi lợn. Nếu anh muốn, ngày mai cứ đến làm việc trong trại nuôi lợn của tôi.”

“Những người khác có mức lương hàng tháng là 6..

nhân dân tệ. Tôi nễ mặt Tiểu Tĩnh nên có thể trả cho anh 10..nhân dân tệ.”

Trương Tĩnh cười nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, anh còn không mau cảm ơn bạn trai của tôi đi?”

Vẻ mặt Trần Ninh kỳ quái, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên một người đàn ông lớn tuổi bước nhanh tới, kinh ngạc nói: “Trần Ninh, thật là cậu sao!”

Ông già này chính là ân sư năm đó của Trần Ninh, Trương Cư Trung.

Trần Ninh ngạc nhiên nói: “Học trò xin chào ân sư.”

Trương Cư Trung nắm lấy tay Trần Ninh, xúc động nói: “Chúng : ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau rôi, những năm này cậu sống tốt không?”

Trương Tĩnh cắt ngang nói: “Cha, Trần Ninh sống rất tệ.”

“Anh ấy mới đi lính về, giờ còn không có việc làm. Con vừa mới định nhờ bạn trai giới thiệu công việc chăn lợn ở trang trại cho anh ấy!”

Bình Luận (0)
Comment