Thiếu Soái Trở Về

Chương 43

Chương 43: Đây Là Vinh Hạnh Của Ông

Dao Sẹo là mãnh tướng đứng đầu trong đám thuộc hạ của Lôi Công, trong tay phụ trách mười mấy mạng người, Lôi Công ra lệnh một tiếng, anh ta liền cười mỉa nhào về phía Trần Ninh.

Soạt!

Lúc anh ta đang ép tới gần Trần Ninh, đột nhiên đá một cước, nhanh như chớp mà đá về phía đầu Trần Ninh, muốn một cước đá vỡ đầu Trần Ninh.

Một cước này cực nhanh, lực cực mạnh, mơ hồ mang theo tiếng gió rền.

Mấy tên thuộc hạ có mặt của Lôi Công đều không nhịn được mà đồng loạt khen ngợi Dao Seo: “Lợi hại!”

“Đá hay lắm!”

“Đá rất ngầu!”

Nhưng vào lúc này Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, cũng đá một cước, tốc độ còn nhanh hơn Dao Sẹo, sức mạnh mạnh hơn Dao Sẹo.

Chân của Trần Ninh đá sau nhưng thắng trước, chuẩn xác mà đá trúng vào đầu gối Dao Sẹo. Xương gãy răng rắc một tiếng, chân phải của Dao Seo liền trực tiếp bị Trần Ninh đá gãy.

Tiếng khen ngợi của đám thuộc hạ của Lôi Công giống như biến thành khen ngợi cho Trần Ninh.

PÁIP Dao Sẹo vừa kêu thảm thiết một tiếng, cú đá thứ hai của Trần Ninh đã tới, đá trúng đầu của Dao Seo.

Đám thuộc hạ đó của Lôi Công đều trợn tròn mắt, có chút không dám tin mà nhìn Trần Ninh, Dao Sẹo vậy mà lại cứ như vậy bị Trần Ninh giết trong chớp mắt?

Ánh mắt kiêu ngạo của Đồng Thiên Bảo nhìn Trần Ninh, đây chính là chiến thần trong lòng anh ta.

Đám người Thạch Thanh dù không phải lần đầu nhìn thấy Trần Ninh ra tay, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà lại bị Trần Ninh làm cho kinh ngạc lần nữa.

Cú giết người trong nháy mắt với tốc độ nhanh đến cực đỉnh, sức mạnh cực kỳ lợi hại, sạch sẽ dứt khoát.

Khiến adrenaline của bọn họ vẫn tiếp tục tăng cao, k1ch thích đến da đầu tê rần, đáy lòng không ngừng điên cuồng hét lên: Lợi hại quá rồi, lợi hại quá rồi.

Lôi Công cũng không ngờ Trần Ninh lại có thể đánh bại được thuộc hạ, Dao Sẹo của ông ta, ông ta có chút kinh ngạc, có điều lúc này ông ta lại từ từ đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ninh, giống như làm quen lại Trần Ninh lần nữa vậy, cười lạnh nói: “Ha ha, xem ra tao có chút xem thường mày rồi, mày vậy mà lại có thể đánh bại Dao Seo, vậy thì để chính tao tiễn mày lên đường được rồi.”

Trần Ninh cười mỉm nói: “Chúc mừng ông, có được vinh hạnh đích thân tôi ra tay đánh bại ông!”

Lôi Công nghe thấy câu nói này của Trần Ninh, nổi giận đùng đùng: “Láo toét, khẩu khí ngạo mạn quá nhỉ, tao muốn xem xem mày có thực lực mà ngạo mạn trước mặt tao hay không?”

Ông ta nói rồi bước lớn về phía Trần Ninh.

Lôi Công bước không nhanh không chậm, nhưng là mỗi một bước đều giống như bước trên trái tim của tất cả mọi người vậy.

Mọi người cảm giác như một con mãnh thú viễn cỗ đang bước tới chọn đúng người mà cắn xé.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, một tay đặt lên trên một chiếc quan tài bên cạnh, hơi dùng lực ấn xuống.

Nắp quan tài dày cộm giống như quả bom, nổ bay ra, quét về phía Lôi Công.

Lôi Công giật nẫy người, liền vội cúi đầu, tắm ván quan tài dày cộm xoẹt qua đầu ông ta.

Nhưng ông ta vừa tránh được tắm ván quan tài, chỉ cảm thấy một bóng dáng xet tới trước mắt, Trần Ninh vậy mà đã xuất hiện trước mặt ông ta.

Trần Ninh vươn tay phải ra, bóp lấy cổ Lôi Công, một tay nhắc Lôi Công lên khỏi mặt đất.

Lôi Công cảm thấy mình giống như là một con chim nhỏ, bị Trần Ninh bóp lấy cỗ mà nhắc lên bằng một tay.

Bàn tay bóp chặt cỗ ông ta giống như là một gọng kìm mạnh mà có lực, mặc cho ông ta giãy dụa như thế nào cũng không cách nào giãy thoát.

Trong sự kinh hãi, hai tay ông ta hướng về phía mắt của Trần Ninh mà cào, muốn cào mù mắt của Trần Ninh, ép Trần Ninh buông ông ta ra.

Trần Ninh cười lạnh một tiếng, năm ngón tay dùng lực, rắc một tiếng, trực tiếp bóp gãy cổ của Lôi Công.

Lôi Công lập tức mềm nhũn, giống như bao tải bị hút hết không khí.

Trần Ninh tùy tay vung một cái, thi thể của Lôi Công liền bay vào trong chiếc quan tài đã được mở nắp đó, thản nhiên nói: “Người tìm chết tôi gặp nhiều rồi, đem theo quan tài đến tìm chết thì vẫn là lần đầu tôi gặp phải, ông chết là phải!”

Đám thuộc hạ đó của Lôi Công, kẻ nào cũng kinh hãi mắt mật.

Hai chiếc quan tài Lôi Công đem tới, một cái đựng Dao Sẹo, một cái đựng chính bản thân Lôi Công.

Nếu không phải cửa lớn khóa chặt, đám thuộc hạ này đã sớm tranh nhau chạy trốn rồi.

Ánh mắt Đổng Thiên Bảo và đám người Thạch Thanh nhìn Trần Ninh điên cuồng giống như nhìn thấy thần thánh vậy.

Cái gì mà nhân vật lớn giới xã hội đen của tỉnh thành, cái gì mà Lôi Công khiến người người thấy mà khiếp sợ trong giới xã hội đen của phía Nam.

Ở trước mặt thiếu gia chỉ là gà vườn chó ghẻ mà thôi, nói giết là giết.

Trần Ninh đơn giản dứt khoát mà đánh chết Dao Sẹo và Lôi Công, lúc này anh để tay sau lưng đứng đó nhìn những người còn lại xung quanh, nhàn nhạt hỏi: “Còn có kẻ nào định tiễn tôi lên đường không, tiếp chiến!”

Đám thuộc hạ đó của Lôi Công nghe vậy, sắc mặt vô cùng kỳ dị.

Tiếp chiến?

Tiếp chiến cái rắm ấy!

Anh Dao Sẹo là thuộc hạ kim bài đứng đầu của Lôi Công đã bị giết trong chớp mắt rồi.

Lôi Công hoành hành trong giới xã hội đen của Tỉnh Thành nhiều năm, dùng việc chiến đấu dũng mãnh mà thành danh, cũng đã bị giết trong chớp mắt rồi.

Đám tiểu tốt bọn chúng còn tiếp chiến, đùa cái gì vậy chứ?

Đám thuộc hạ này của Lôi Công đồng loạt ném hết vũ khí trong tay xuống, quỳ rạp xuống, đồng loạt cầu xin: “Trần thiếu, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân không so đo tiểu nhân, xin ngài tha cho chúng tôi đi.”

Đồng Thiên Bảo hừ lạnh nói: “Bây giờ biết sợ rồi? Lúc nãy các người đóng cửa lại, khí thế bừng bừng mà bao vây bọn tôi đi đâu hết rồi?”

Đám thuộc hạ của Lôi Công, kẻ nào cũng mặt mày méo mó: “Chúng tôi sai rồi, chúng tôi biết sai rồi, tha cho chúng tôi đi.”

Đồng Thiên Bảo và mấy người Thạch Thanh nhìn Trần Ninh, cung kính hỏi: “Thiếu gia, xử lý bọn chúng thế nào ạ?”

Nếu là trên chiến trường, có trộm giặc lớn gan dám tới xâm phạm Bắc Cảnh, Trần Ninh chưa bao giờ giữ lại tù binh.

Có điều đây cũng không phải là Bắc Cảnh, bây giờ cũng không phải thời chiến, Trần Ninh bình tĩnh nói: “Bảo bọn chúng đem quan tài và thi thể cút đi!”

Đám thuộc hạ đó của Lôi Công nghe vậy, biết được đặc xá liền vội thu dọn hiện trường, khiêng hai quan tài đựng thi thể của Lôi Công và Dao Sẹo, thê thảm mà rời đi.

Đồng Thiên Bảo nói nhỏ: “Thiếu gia, tại sao lại tha cho bọn chúng vậy? Nếu tối nay bọn chúng được thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tên càm đầu đã bị diệt, đám tiểu tốt này giết hay không cũng không sao. Ngoài ra để bọn chúng đem tin tức Lôi Công bị giết về tỉnh thành, sau khi truyền rộng ra, cũng có thể làm khiếp sợ đám vặt vãnh kia, tránh việc lúc nào cũng có người tới làm phiền tháng ngày bình yên đoàn tụ của người nhà và tôi.”

Đồng Thiên Bảo cung kính nói: “Hiểu rồi ạ.”

Trong dinh thự Tào Kiến Bân, ông ta và mấy người Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, đang chuẩn bị mở sâm banh chúc mừng ngày chết của Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo nữa chứ.

Nhưng bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, đám người Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo bình yên vô sự mà rời khỏi Quan Vân sơn trang.

Còn về Lôi Công, nghe nói đánh tay đôi với Trần Ninh, đã bị Trần Ninh đánh chết.

Thuộc hạ của Lôi Công đã đem thi thể của Lôi Công về Thiên Hải tỉnh thành ngay trong đêm.

Tào Kiến Bân và đám người Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình nhận được tin tức kinh người này, đối mắt nhìn nhau, đều không dám tin.

Rất lâu sau, Tào Kiến Bân mới mở miệng, hùng hồ nói: “Mẹ nó, còn tưởng Lôi Công lợi hại đến cỡ nào chứ, thì ra chỉ là con hỗ giấy. Nhiều thuộc hạ như vậy, mỗi tên một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm chết Trần Ninh, anh ta lại tay đôi với Trần Ninh, còn bị Trần Ninh đánh chết. Đồ ngu!”

Tống Trọng Hùng cũng cười khổ nói: “Nghe nói thân thủ của Lôi Công rất lợi hại, lần này có lẽ chủ quan sơ sót, bị Trần Ninh một tên tiểu bối sinh sau đẻ muộn, ăn may mà đánh chết tên lão làng.”

Bình Luận (0)
Comment