Thiếu Soái Trở Về

Chương 46

Chương 46: Cô Gái Khoe Khoang

Lúc Trần Ninh về đến nhà đã là 10 giò tối.

Tống Sính Đình mới dỗ con gái ngủ, cô đang giặt quần áo cho Trần Ninh.

Ở nhà, quần áo bình thường đều bỏ vào máy giặt, nhưng quần áo lót phải giặt tay.

Trong thời gian này, quần áo của Trần Ninh đều do Tống Sính Đình giặt.

Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình đang bận giặt quần áo cho mình, trán toát mồ hôi, ngay cả anh về cũng không phát hiện.

Tống Sính Đình vắt vả giặt xong quần áo, đang muốn vươn vai thì đột nhiên phát hiện Trần Ninh đang dựa lưng vào cửa nhà tắm, mỉm cười nhìn cô.

Tống Sính Đình khẽ hô lên, sau đó hơi bực mình liếc Trần Ninh một cái, khẽ trách: “Anh về từ khi nào vậy?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Anh mới về.”

Tống Sính Đình vừa ngâm quần áo lót đã giặt xong vào nước sạch vừa nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Trần Ninh dịu dàng nói: “Không có việc gì, chỉ muốn yên lặng nhìn em thôi.”

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, cắn môi, nửa mừng nửa giận lườm Trần Ninh một cái.

Trần Ninh thật lòng cảnh thấy cảnh này rất ấm áp, nhưng cô lại nghĩ Trần Ninh đang tán tỉnh cô.

Tống Sính Đình ngâm quần áo xong, hỏi Trần Ninh: “Phải rồi, mây chuyện kia giải quyết tới đâu rồi?”

Chuyện cô nói đương nhiên là chuyện gặp phải bọn bắt cóc, xảy ra tai nạn xe cộ chiều nay.

Nhưng lúc đấy cô mới tỉnh lại đã bị Trần Ninh dẫn đi rồi.

Cô cũng không biết mấy tên cướp đều ngỏm cả rồi, chỉ nghĩ bọn họ bị thương nặng hôn mê thôi.

Trần Ninh nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh biết máy người bạn là cảnh sát, họ đã giúp đỡ giải quyết thỏa đáng rồi, em không cần lo lắng đâu.”

Tống Sính Đình nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Trần Ninh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Tống Sính Đình, quan tâm hỏi: “Anh nhớ là lúc đấy tay phải và chân phải của em đều bị thương, giò đã đỡ chưa?”

Tống Sính Đình lắc đầu: “Không nghiêm trọng lắm đâu, lúc nãy tôi sợ bố mẹ lo lắng nên làm giả vờ, không có lộ ra, lát nữa tôi tự thoa chút dầu hoa hồng là được rồi.”

Trần Ninh quả quyết nói: “Anh thoa cho eml”

Mắt Tống Sính Đình trợn to, cười ha ha nói: ‘Không cần đâu, tôi tự thoa được rồi.”

Trần Ninh nói cứng: “Đừng lằng nhằng, anh đi lấy dầu hoa hồng.”

Trần Ninh nói xong, đi lục tủ tìm dầu hoa hồng thật.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình ửng hồng, mắt nhìn theo bóng lưng Trần Ninh, nhỏ giọng thì thầm: “Tên này, vẫn ngang ngược như thê.”

Tống Sính Đình không dám để Trần Ninh thoa dầu hoa hồng cho mình ở phòng khách, vì vậy cô vào phòng ngủ trước.

Một lát sau, Trần Ninh cầm dầu hoa hồng vào phòng.

Hai người ngồi ở mép giường, Trần Ninh chờ Tống Sính Đình xắn ống tay áo lên, giúp cô thoa dầu hoa hồng vào vết bầm tím trên cánh tay phải trước.

Sau đó, anh lại bảo cô gác chân phải bị thương lên đùi mình, cần thận xắn ống quần cô lên, anh nhìn mấy vết bằm rõ ràng trên cẳng chân cô, không khỏi lộ vẻ đau lòng.

Anh đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng thoa lên chân bị thương của cô.

Biểu tình của Trần Ninh vừa nghiêm túc vừa đau lòng, Tống Sinh Đình nhân cơ hội quan sát anh ở khoảng cách gần.

Ai cũng bảo đàn ông đang nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhát.

Tống Sính Đình cảm thấy câu này không sai một chút nào, hơn nữa, cô còn phát hiện, Trần Ninh là kiểu người nhìn qua thì tạm được, càng nhìn lại càng có hương vị đàn ông, có thể đây chính là dễ nhìn mà người ta vẫn bảo!

Cô đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Ninh mà suy nghĩ miên man.

Trần Ninh lại đột nhiên ngẳng đầu hỏi: “Đau không?”

Tống Sính Đình giống như ăn trộm bị bắt quả tang, lập tức đỏ mặt, ánh mắt kinh hoàng, nói: “Không, không đau…”

Trần Ninh khẽ mỉm cười, nói: “Vậy được rồi, anh đi tắm đây, em đi ngủ trước đi.”

Trần Ninh nói xong, chuẩn bị đứng lên đi, nhưng Tống Sính Đình lại bất ngờ nói: “Đêm nay anh lên ngủ với tôi và con gái bill Trần Ninh nghe vậy, nhìn Tống Sính Đình gật đầu hứng thú.

Gương mặt Tống Sính Đình càng đỏ hon, thẹn thùng nói: “Anh đừng có hiểu lầm, tôi chỉ sợ sáng mai con gái dậy phát hiện anh ở phòng khách lại muốn ăn vạ.”

Trần Ninh cười tủm tỉm, nói: “Được rồi!”

Sáng sớm hôm sau, giám đốc showroom BMW Lý Kiện Mẫn đã đêm một chiếc BMW M760lixdrive mới toanh đầy đủ thủ tục tới trước cửa nhà Trần Ninh.

Chờ Trần Ninh kí hợp đồng xong thì giao chìa khóa cho anh.

Đây là chiếc BMW thứ tư mà Trần Ninh mua trong vòng một tháng ở chỗ cô ta.

Án tượng của cô ta với Trần Ninh chỉ có hai chữ, đó là ngang tàn.

Trần Ninh ký tên, quẹt thẻ xong, lấy chìa khóa xe, cùng Tống Sính Đình lái xe đưa con gái đi nhà trẻ, sau đó hai người đi công ty Ninh Đại.

Sau khi giải quyết xong vấn đề tài chính, công ty Ninh Đại chính thức bước vào quỹ đạo vận hành.

Khu dân trên đường Hải Thành đã di dời gần hết, sắp bước vào giai đoạn thứ hai, đó là chính thức bắt đầu tuyển mộ đội công trình, khởi công xây dựng trung tâm mua sắm Hải Đường.

Giữa trưa, hai người vào một tiệm cơm Nông Gia Nhạc ăn cơm.

Tuy Tống Sính Đình là con nhà giàu có, nhưng mấy năm nay cô sống không thoải mái gì, vì vậy đã sớm có thói quen đơn giản.

Cô ăn cơm cùng Trần Ninh cũng chỉ gọi mấy món cơm gà nấu nắm hương cũng một phần cơm sườn kho tàu, ngay cả canh cũng là miễn phí tặng kèm, không khác gì dân văn phòng bình thường.

Trần Ninh càng tùy tiện hơn, trước giờ anh luôn cầm quân đánh giặc, hầu như ăn uống như các binh sĩ bình thường khác, vào thời kỳ đặc thù thì rau dại chắc bụng cũng là chuyện rất bình thường.

Hai người thân mật gắn bó, dù ăn đồ ăn nhanh giá rẻ cũng thấy rất ngon.

Nhưng ngay khi hai người đang chìm trong hạnh phúc, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ rất không hài hòa vang lên: “Ô kìa, đây chẳng phải hoa khôi giảng đường Tống Sính Đình của chúng ta sao, sao lại ăn đồ ăn rẻ tiền thế này!”

Trần Ninh cau mày, cùng Tống Sính Đình nhìn về phía người nói, sau đó thì thấy một cô gái đeo kính râm, tóc xoăn sóng lớn.

Cô gái này mặc một bộ váy dài hàng hiệu, tuy có chút nhan sắc nhưng lại trang điểm đậm lòe loẹt, cả người đầy mùi son phấn tầm thường.

Tống Sính Đình nhìn thấy cô gái này, ánh mắt hơi phức tạp, thì ra là đối thủ một mất một còn của cô thời đại học, cô bình tĩnh nói: “Đồng Lộ Lộ, trùng hợp thật đấy!”

Đồng Lộ Lộ cũng không thèm chào hỏi với Trần Ninh và Tống Sính Đình, tự tiện kéo ghế ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Đúng nha, thật trùng hợp, anh này là?”

Tống Sính Đình giới thiệu: “Trần Ninh, là chồng tôi.”

Đồng Lộ Lộ đảo mắt, cố ý hỏi thăm: “Ò, không biết Trần tiên sinh đang làm nghề gì?”

Trần Ninh ăn ngay nói thật: “Bây giờ tôi đang chưa có công việc.”

Đồng Lộ Lộ nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Thảo nào, chắc trách hai người ngồi đây ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền.”

Trần Ninh cười, không ý kiến gì.

Tống Sính Đình hơi không vui, lạnh nhạt nói: “Đồng Lộ Lộ, cô tới không phải để ăn cơm à?”

Đồng Lộ Lộ kêu khoa trương: “Ăn cơm á, cô bảo ăn cơm ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này á, trời ạ, tôi còn lâu mới ăn loại cơm suất này”

Đồng Lộ Lộ nói vậy, không chỉ Trần Ninh và Tống Sính Đình cau mày, ngay cả những khách hàng đang ăn khác cũng khó chịu nhìn sang.

Tống Sính Đình nói: “Cô không ăn thì tới làm gì?”

Đồng Lộ Lộ cực kỳ đắc ý, nói: “Bạn trai tôi chuẩn bị đầu tư làm ăn lớn tại đây, anh ấy tới khảo sát, tôi đi cùng anh ấy. Bình thường tôi đều ăn ở nhà hàng Michelin, còn lâu mới ăn loại cơm suất rẻ tiền này.”

Trần Ninh đứng lên nói: “Tiểu Đình, anh ăn no rồi, em chờ chút, anh đi lái xe lại đây.”

Tống Sính Đình gật đầu: “Ừ.”

Đồng Lộ Lộ nhìn bóng lưng Trần Ninh, làm như vô tình nói với Tống Sính Đình: “Chậc, Tống Sính Đình. Trước kia cô còn là hoa khôi giảng đường của trường chúng ta đấy, sau lại tụt lùi tới mức này chứ? Tuy tôi nghe nói cô chưa chồng mà chửa, còn bị đuổi khỏi nhà, nhưng cũng đâu cần tùy tiện tìm bừa một kẻ lang thang thất nghiệp chứ?”

Cô ta vừa nói xong thì một người đàn ông trung niên mặc âu phục Armani đi vào, sáng mắt nhìn chằm chằm Tống Sính Đình, mở miệng hỏi: “Lộ Lộ, người đẹp này là bạn em sao?”

Đồng Lộ Lộ nhìn thấy người đàn ông trung niên này, lập tức thân mật dựa vào, nũng nịu: “Hạ Vĩ, em giới thiệu với anh, vị này chính là bạn đại học của em, Tống Sính Đình. Sính Đình, đây chính là bạn trai tôi, Hạ Vĩ.”

Tống Sính Đình khẽ gật đầu, khách sáo nói: “Anh Hạ là người thành công trong sự nghiệp, Lộ Lộ cũng tìm được bến đỗ tốt.”

Hạ Vĩ háo sắc nhìn cả người Tống Sính Đình, miệng vẫn nói câu khiêm tốn: “Nào có, sự nghiệp của tôi mới chỉ khởi đầu mà thôi.”

Đồng Lộ Lộ nghe vậy, vội nói: “Ai nha, Hạ Vĩ à, anh đã rất ưu tú rồi, trước kia là giám đốc công ty Thiên Tư, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm quản lý cùng tài sản mấy trăm vạn. Đợt này mới chuẩn bị tự ra làm riêng, còng mua một chiếc Mercedes Benz hơn ba mươi vạn, như vậy cũng coi như một người thành đạt rồi!”

Đồng lộ Lộ nói tới đây, quay sang nói với Tống Sính Đình: “Sinh Đình, cậu có thấy thế không?”

Tống Sính Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

Đồng Lộ Lộ cố tình khoe khoang trước mặt Tống Sính Đình, muốn thấy vẻ hâm mộ, ghen ty của Tống Sính Đình.

Nhưng điều khiến cô ta thất vọng là Tống Sính Đình không hề ghen ty hay hâm mộ chút nào.

Cô ta lập tức chuyển đề tài, còn nói thêm: “Phải rồi, Sính Đình à, chẳng phải chồng cô nói đi lái xe lại đây sao, sao mãi không tới vậy? Anh ta lái xe gì vậy, đừng bảo là minibus nhé? Ha ha, tôi đoán chắc đúng rồi. Hai người chỉ có thể ăn cơm suất, sao có thể lái xe tốt chứ…”

Cô ta còn chưa nói xong, một chiếc BMW m760lixdrive trị giá gần 300 vạn dừng lại trước cửa tiệm coml Sau đấy, cô ta khiếp sợ nhìn thấy Trần Ninh bước xuống từ chiếc xe đó.

Miệng cô ta há to, mặt đầy khó tin, Trần Ninh lại lái chiếc BMW trị giá gần 300 vạn, đắt gấp mười lần xe bạn trai cô ta!

Trần Ninh đi tới, cười lịch sự nói: *Cô Đồng đang nói chuyện gì với vợ tôi mà vui vẻ như vậy?”

Sắc mặt Đồng Lộ Lộ và bạn trai Hạ Vĩ của cô ta đều đỏ lên, cô ta liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì đâu…”

Cô ta nói xong, vội kéo bạn trai mình, bộ dạng chật vật, xám xịt chạy mắt.

Bình Luận (0)
Comment