Thiếu Soái Trở Về

Chương 494

Chương 494: Lão Dược Thần

Tống Sinh Đình tức giận nói: “Chồng, chúng ta đi thôi!”

“Ông ta không muốn giúp vậy chúng ta đi tìm Lão Dược Thần ra tay cứu giúp là được.”

Hoàng Hải Sinh không thể nhịn được cười khi nghe những lời đó: “Ha ha, cô muốn tìm sự giúp đỡ của sư phụ tôi sao? Sư phụ của tôi đã nghỉ hưu từ lâu rồi. Sẽ không ra tay lộ diện đâu.”

“Bây giờ tôi là người duy nhất có thể giúp cô cứu người.”

“Ví thế, bây giờ cô tự mình quyết định có đồng ý yêu cầu của tôi hay không?”

Trần Ninh dửng dưng nhìn Hoàng Hải Sinh: “Ông cảm thấy rằng chuyện này rất thú vị sao?”

Hoàng Hải Sinh nghe xong liền cười nói: “Tôi nói để vợ.

anh làm người mẫu cho tôi. Có vấn đề gì không?”

“Lẽ nào anh muốn tôi nói là tôi nhìn trúng vợ anh!”

“Lẽ nào anh muốn tôi nói, tôi muốn vẽ vợ anh, muốn ngủ với vợ anh?”

“Ha ha ha…”

Hoàng Hải Sinh nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nói: “Làm sao thế, hình như anh rất tức giận, có phải là anh đang muốn đánh tôi không, nhưng có phải là anh không dám không?”

“Bây giờ chỉ có tôi mới có thể giúp các người cứu người, anh thử đánh tôi một cái xem?”

Vù!

Trần Ninh giơ tay tát mạnh.

Đồng tử của Hoàng Hải Sinh đột ngột mở to, vẻ mặt đầy kinh hãi và không thể tin được.

Ông ta trơ mắt nhìn lòng bàn tay của Trần Ninh không ngừng tiến lại gần và phóng to lên.

Bốp!

Nghe như tiếng pháo nỏ!

Lòng bàn tay của Trần Ninh đập lên khuôn mặt của Hoàng Hải Sinh, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ của lòng bàn tay khiến khuôn mặt của Hoàng Hải Sinh rách ra, máu tươi bắn r4.

Phụt!

Hoàng Hải Sinh trực tiếp phun ra một ngụm máu trộn lẫn với răng gãy, bay ra một góc, đụng ngã bàn cà phê.

“AI”

Thấy vậy, thím người hầu bên cạnh không khỏi hét lên.

Tống Sính Đình lộ ra vẻ mặt lo lắng, cô không hề biết rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Hoàng Hải Sinh bị Trân Ninh tát, nửa má sưng tây, vài chiếc răng bay mắt.

Ông ta thất thần vùng vẫy từ dưới đất lên, vừa xắn tay áo vừa nghiến răng chửi: “Thằng khốn, tao là đai đen cấp năm môn Taekwondo, mày chết chắc rồi…”

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, đặt một tay lên vai đối phương quát: “Quỳ xuống!”

Hoàng Hải Sinh cảm thấy tay Trần Ninh đặt trên vai mình nặng như núi.

Áp lực khiến ông ta khuyu gối xuống nền đất cứng.

Đau đến mức ông ta nghiến răng nghiền lợi, nước mắt chực trào ra.

Trần Ninh mạnh mẽ tát Hoàng Hải Sinh hai cái cả hai bên trái phải khiến mặt Hoàng Hải Sinh đầy máu.

Hoàng Hải Sinh ngẳng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu thẳm, nhưng ông ta vẫn căng da đầu hét lớn: “Mày dám đánh tao, tao sẽ gọi cảnh sát tới bắt mày phải chịu trách nhiệm.”

“Còn nữa, chúng mày đừng mong tao sẽ giúp chúng mày cứu người. Chúng mày cứ trơ mắt lên mà nhìn người thử nghiệm chết đi. Người thử nghiệm đó căn bản có thể sống, nhưng bởi vì chúng mày đánh tao nên người đó sẽ chết chắc.”

“Người thử nghiệm đó chính là bị chúng mày giết. Từ nay về sau, chúng mày sẽ sống trong tội lỗi!”

“Còn có người thử nghiệm chết thì Ninh Đại chúng mày cứ đợi đó mà bị dư luận lên án, chờ giá cổ phiếu giảm mạnh đi!”

Tống Sinh Đình tái mét mặt!

Tắt nhiên, cô biết rằng hậu quả của cái chết của người thử nghiệm, dự án thuốc điều trị ung thư gan Ninh Thanh sẽ chìm sâu trong tin đồn, cô sẽ không có khả năng nộp đơn xin phê duyệt số tiêu chuẩn dược phẩm Quốc gia.

Thuốc đặc trị ung thư gan Thanh Ninh là mong muốn của cha chồng Trần Hùng đã quá cố!

Sau khi nghe Hoàng Hải Sinh nói, Trần Ninh cười lạnh: “Ông là cái thá gì, ông thật sự cho rằng không có Trương đồ tể trên thế giới này thì mọi người lại đi ăn thịt lợn có lông sao?”

Trần Ninh nói xong liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Điển Chử: “Tôi muốn Lão Dược Thần ra tay cứu người, hơn nữa còn muốn ông ta đến khu biệt thự Vịnh Nguyệt để gặp tôi sớm nhất có thể. “

Tống Sính Đình mở to mắt khi nghe những lời đó.

Đôi mắt của Hoàng Hải Sinh càng mở to hơn khi nghe những lời này.

Ngay lập tức, Hoàng Hải Sinh mặt đầy máu cười điên cuồng.

Ông ta hung tợn nhìn chằm chằm Trần Ninh, cười lạnh nói: “Một cú điện thoại mà muốn khiến sư phụ tao Lão Dược Thần ra tay, mày cho rằng mày là cái thá gì!”

“Mày có biết thân phận địa vị của sư phụ tao trong thế giới trúng độc vacxin này không?”

“Một năm trước, con trai của người giàu nhát Trung Quốc đổ bệnh, ông ta đã quỳ trước cửa nhà của sư phụ tao yêu cầu sư phụ chữa trị và hứa hẹn sẽ trả một tỷ đồng nhưng sư phụ tao vẫn không đồng ý ra ngoài.”

“Mày nghĩ chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể gọi sư phụ tao ra, bảo sư phụ tao tự mình tới gặp mày. Mày cứ ở đó mà mơ đi!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không chỉ bảo Lão Dược Thần sư phụ của ông ra tay cứu người, tôi còn muốn ông ta phải thanh lý môn hộ, xử lý ông ngay trước mặt tôi.”

Hoàng Hải Sinh cười lạnh, ông ta cảm thấy Trần Ninh đơn giản là kiêu ngạo đến điên rồi, ông ta đã từng nhìn thấy rất nhiều cái loại ngốc xuẩn đội mũ có chút tiền đã cho rằng mình toàn năng.

Ông ta không tranh luận với Trần Ninh, mà là nhìn thím người hầu cách đó không xa: “Má Vương, gọi cảnh sát đến bắt người!”

Má Vương kinh hãi nhìn Trần Ninh, phát hiện Trần Ninh không có ý định ngăn cản mình.

Bà trốn sang một bên, lấy điện thoại di động ra nói nhỏ với cảnh sát.

Khi Hoàng Hải Sinh thấy rằng Má Vương đã gọi điện cho cảnh sát, ông ta càng dương dương tự đắc hơn: “Ha ha, thằng nhóc kia mày đánh tao thảm như vậy, đợi lát nữa cảnh sát đến, đến lượt mày xui xẻo rồi.”

“Với địa vị và các mối quan hệ xã hội của tao, tao sẽ khiến mày chết từ từ trong trại giam.”

Tống Sính Đình cũng cảm thấy chuyện Tràn Ninh bảo Lão Dược Thần ra tay là chuyện không thể.

Hơn nữa, hiện tại Trần Ninh đã làm bị thương Hoàng Hải Sinh, sẽ rất khó đề xử lý khi cảnh sát đến.

Cô cầm lấy tay Trần Ninh, nói nhỏ: “Chồng, hay là chúng ta đi thôi, đừng tính toán với ông ta nữa.”

Trần Ninh hờ hững nói: “Không thể đi, anh đã gọi Lão Dược Thần đến đây khám bệnh, chúng ta đi rồi Lão Dược Thần tới đây thì phải làm sao?”

“Hơn nữa, tên cặn bã ngành y này phải bị nghiêm trị đến cùng.”

Hoàng Hải Sinh cười lạnh nói: “Được, có gan thì chúng mày đừng đi, chúng ta cùng chờ.”

Bắt giác nửa giờ đã trôi qual Hoàng Hải Sinh mãi vẫn chưa thấy cảnh sát đến, trong lòng vô cùng kinh ngạc tự hỏi hỏi lần này làm sao vậy?

Theo lý mà nói ngay cả ở ngoại ô, cảnh sát lẽ ra phải đến sau khi báo cảnh sát mười phút!

Đúng lúc đó!

Bên ngoài đột nhiên có tiếng xe cảnh sát, có thể thấy rất đông xe cảnh sát đang đi tới.

Ngoài ra, hình như bên ngoài có tiếng động lớn như tiếng máy kéo …

Hoàng Hải Sinh đang bị buộc phải quỳ trên mặt đất, cũng từ trên mặt đất phấn khích vùng vẫy, sải bước chạy ra ngoài, kích động nói: “Cảnh sát đến rồi, ha ha, Trần Ninh mày xong đời rôi!”

Hoàng Hải Sinh chạy ra khỏi biệt thự, chạy thẳng đến cửa biệt thự.

Tiếng cười của ông ta đột ngột dừng lại, sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Trần Ninh, Tống Sính Đình, và Má Vương giúp việc cũng đi ra khỏi biệt thự.

Chỉ thấy hàng chục xe cảnh sát ở lối vào biệt thự, từng đoàn lớn cảnh sát hình sự xuống xel Những cảnh vệ này chỉ có nhiệm vụ duy trì trật tự, không cho người khác đến gần.

Trên bầu trời, một chiếc trực thăng quân sự từ từ đáp xuông bãi cỏ ở sân trước.

Điển Chử dẫn đầu nhảy khỏi trực thăng, sau đó đỡ một ông già mặc áo vải đi giày vải đen nhảy xuống.

Ông già này vậy mà lại là Lão Dược Thần nủi tiếng Cát Vi Dân!

Mắt của Hoàng Hải Sinh gần như bay ra ngoài!

Một cao thủ ở ẳn núi rừng, nhiều năm không xuống dưới, không màng thế sự, vậy mà lại thực sự đến.

“Sự phụ!”

Hoàng Hải Sinh vội vàng đi về phía trước chào đón!

Bốp!

Cát Vi Dân tát vào mặt Hoàng Hải Sinh một cái, tức giận nói: “Súc sinh, tôi không có có đứa học sinh như cậu!”

Hoàng Hải Sinh che mặt kinh ngạc nhìn Sư phụ, hoàn toàn chết lặng.

Cát Vi Dân bước nhanh về phía Trần Ninh cung kính nói: “Trần tiên sinh, lão hủ biết được cậu đang muốn tìm tôi liền lập tức tới gặp. Thật vinh hạnh có cơ hội phục vụ cậu!”

Hoàng Hải Sinh thấy vậy, mắt ông ta như sắp rơi xuống đất.

Làm thế nào mà sư phụ bình thường hay xua đuổi những người giàu có lại có thể tôn trọng Trần Ninh đến như vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình cũng tràn đầy kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm Trần Ninh, trong lòng không khỏi nghĩ: Trời ạ, anh ấy làm thế nào vậy, có thể gọi được Lão Dược Thần rời núi.

Bình Luận (0)
Comment