Thiếu Soái Trở Về

Chương 498

Chương 498: Ông Sẽ Không Muốn Biết Thân Phận Của Tôi!

Trần Ninh biết rằng Hồ Chương đã thu được lợi ích gì đó từ Trần Phiệt nên mới cố tình gây khó khăn cho tập đoàn cho Ninh Đại, cố ý từ chối đơn xin phê duyệt số hiệu thuốc quốc gia của Ninh Đại.

Lúc này, anh nhìn thấy Hồ Chương tự nhiên không thể có biểu hiện tốt, chỉ lạnh lùng nói: “Hồ Chương, ông tới rồi!”

Hồ Chương trong lòng có quỷ, biết thiếu soái gọi mình đến là để tính sổ.

Mà vừa đi vào, ông ta lại nhìn thấy người của Trần Phiệt cũng ở đây.

Vì thế mà tim ông ta càng đập mạnh hơn, lầm tưởng rằng thiếu soái cũng đã gọi người hối lộ ông ta là Trần Phiệt đến đây hỏi tội!

Lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Trần Ninh, ông ta càng thêm kinh hãi!

Ông ta run run nói: “Đúng vậy, hôm nay Trần tiên sinh gọi tôi đến gặp. Tôi không dám chậm trễ, lập tức đến ngay.” – Trần Ninh gật đầu, nhìn về phía Trần tam gia bên cạnh Hồ Chương, đột nhiên tức giận hét lên: “Quỳ xuống!”

Vừa rồi Trần Ninh và Trần tam gia đã cá cược, nếu Trần Ninh gọi được Hồ Chương đến thì Trần tam gia sẽ phải quỳ xuống vì Trần Ninh.

Bây giờ Hồ Chương đã đến, Trần Ninh đương nhiên muốn Trần tam gia thực hiện lời hứa của mình khiến Trần tam gia phải quỳ xuống nói chuyện.

Trần tam gia không ngờ Trần Ninh lại gọi được Hồ Chương đến, đây là giám đốc Cục quản lý dược phẩm quốc gia, người mà CEO của những doanh nghiệp hàng trăm tỷ cũng phải nịnh nọt. Trần Ninh vậy mà chỉ cần một cuộc điện thoại đã gọi được Hồ Chương từ thủ đô đến đây.

Trần tam gia cảm thấy sắm sét cuộn trào, trong lòng tự hỏi thực lực của Trần Ninh đáng sợ đến mức nào.

Đột nhiên nghe thấy Trần Ninh hét lên quỳ xuống!

Ông ta rùng mình, sợ hãi quỳ bụp xuống tại chỗ.

Nhưng mà ông ta không nghĩ tới là Hồ Chương đang ở bên cạnh nghe thấy Trần Ninh đột nhiên kêu lên quỳ xuống, Hồ Chương cũng sợ tới mức quỳ xuống.

Trần tam gia quay đầu lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn Hồ Chương, trong lòng có vẻ kỳ quái, thầm nghĩ: Mình đã thua một cuộc cá cược với Trần Ninh và bị ép quỳ xuống, tại sao ông ta cũng quỳ xuống, đây gọi là nghĩa khí sao?

Tống Sính Đình nhìn Trần tam gia và Hồ Chương đều đang quỳ trước mặt Trần Ninh, càng thêm kinh ngạc, lấy tay che miệng.

Sốc nặng!

Điều này thực sự gây sóc!

Đường đường là tam gia uy nghiêm của Trần Phiệt, còn có cục trưởng Hồ, đều quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.

Trời ơi, kể cả có chém gió cũng không ai tin chuyện này, nhưng lại đã thực sự xảy ra trước mắt cô.

Cô nhìn Trần Ninh với ánh mắt khó hiểu, và trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ: Chồng cô thật quá tuyệt vời!

Trần Ninh nhìn Hồ Chương đang quỳ cùng Trần tam gia, cũng sửng sốt.

Anh lập tức cười như không cười: “Cục trưởng Hồ…”

rần tiên sinh, anh có thẻ Hồ Chương nhanh chóng nói gọi tôi là Lão Hồ là được rồi!”

Trần Ninh nói: “Lão Hồ, tôi bảo Trần Công Cẩn quỳ xuống, tại sao ông cũng quỳ xuống?”

Hồ Chương chết lặng khi nghe vậy!

Tuy nhiên, lão già này cũng là một con cáo già, nghĩ rằng nếu đã quỳ rồi vậy thì hiện tại đứng dậy cũng đã muộn.

Cứ quỳ xuống thế này đã, dù sao ông ta cũng đã làm sai, .

làm chuyện có lỗi với thiếu soái rồi.

Chỉ bằng nhân cơ hội quỳ xuống xin lỗi, xin thiếu soái tha thứ.

Nếu không, thiếu soái mà điều tra sâu hơn thì vị trí này của ông ta cũng sẽ không được đảm bảo, thậm chí còn có thể phải ngồi tù.

Ông ta cúi đầu, trầm giọng nói: “Tôi đã làm sai, cảm thầy có lỗi nên chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi Trần tiên sinh.”

Trần tam gia lại mở to mắt khi nghe vậy, nhìn Hồ Chương với vẻ khó tin.

Tại sao Hồ Chương lại sợ Trần Ninh đến vậy?

Thân phận của Trần Ninh rốt cuộc là gì?

Trần Ninh đưa tay ra đỡ Hồ Chương.

Hồ Chương chỉ cảm thấy một sức mạnh vô cùng lớn khiến ông ta không thể chống đỡ, bị Trần Ninh trực tiếp lôi dậy.

Trần Ninh đỡ Hồ Chương dậy, cười nói: “Lão Hồ, ông đã làm sai cái gì, nói chỉ tiết cho tôi.”

Hồ Chương không dám giấu giếm, căng da đầu đem chuyện Trần Mục Phong, người đứng đầu nhà họ Trần tặng ông ta một biệt thự ở thủ đô, nhờ ông ta giúp từ chối đơn phê duyệt số hiệu thuốc quốc gia của tập đoàn Ninh Đại.

Khi Trần tam gia thấy vậy, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, cục trưởng Hồ thậm chí còn chưa đánh đã khai, tình huống này đúng là thật không thể tin được, ông ta thất thanh: “Cục trưởng Hồ, ông …”

Hồ Chương không muốn thú nhận, nhưng vị trước mặt này chính là thiều soái!

Nếu thiếu soái đã gọi ông ta đến thì đương nhiên đã biết hết thảy, nếu ông ta chân thật thú nhận thì vẫn còn có một con đường sống.

Nếu giả vờ không hiểu, e rằng cuối cùng sẽ là ngõ cụt.

Trần Ninh nhìn Hồ Chương, lạnh lùng nói: “Lão Hồ, ông làm tôi quá thất vọng rồi, vậy mà lại nhận hối lộ giúp kẻ gian trần áp Ninh Đại.”

“Ông có biết ý nghĩa của thuốc điều trị ung thư gan của Ninh Đại không? Lương tâm của ông để cho chó ăn rồi sao?”

Hồ Chương run run: “Trần tiên sinh, tôi biết sai rồi. Tôi đã trả lại tất cả những món quà Trần Phiệt tặng rồi.”

“Ngoài ra còn có số tiêu chuẩn thuốc quốc gia của thuốc điều trị ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại. Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm của chúng tôi cũng đã xem xét.

Ước tính chiều nay sẽ có kết quả kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ phát ra số tiêu chuẩn thuốc quốc gia.”

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Mắt bò mới lo làm chuồng!”

“Tôi không nghĩ ông còn thích hợp làm cục trưởng cục quản lý thực phẩm và dược phẩm Trung Quốc nữa. Quay về ông có thể nộp đơn xin nghỉ hưu!”

Bùm!

Lời nói của Trần Ninh như sắm sét bên tai Hồ Chương.

Cơ thể Hồ Chương lắc lư, ông ta tuyệt vọng cúi đầu, trầm giọng nói: “Vâng, quay về tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ hưu sớm.”

Trần Ninh gật đầu: “Ông có thể đi rồi, tôi muốn tính vài món nợ với Trần Phiệt!”

“Vâng!”

Hồ Chương bối rối bỏ đi như thể nhận được lệnh ân xá.

Tuy rằng lần này mắt đi vị trí, nhưng ít nhất ông ta không phải ngồi tù, Trần Ninh cũng đã cho ông ta một con đường sống sót, như vậy đã là vô cùng hào phóng.

Nhìn thấy Hồ Chương rời đi, Tống Sính Đình vội vàng nói: “Tôi tiễn cục trưởng Hồ xuống lầu!”

Cô không ngờ chỉ một cuộc điện thoại mà Trần Ninh đã gọi được cục trưởng cục quản lý dược từ thủ đô đến.

Hơn nữa còn giải quyết được vấn đề về việc xin số tiêu chuẩn thuốc quốc gia cho thuốc điều trị ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại!

Vừa kinh ngạc, cô cũng vừa tò mò về việc Trần Ninh làm thế nào có thể làm được như vậy.

Cho nên khi thấy Hồ Chương rời đi, cô vội nói muốn tiễn Hồ Chương xuống lầu, thật ra là muốn nhân cơ hội thăm dò qua Hồ Chương, cô muốn biết Trần Ninh đã làm như thế nào?

Sau khi Hồ Chương và Tống Sính Đình rời đi, trong phòng tiếp tân chỉ còn lại Trần Ninh và Điển Chử, cũng như Trần tam gia, người đang quỳ trên mặt đất kinh ngạc đến mức gần như hóa đá.

Chỉ một câu của Trần Ninh mà khiến Hồ Chương mắt vị trí của mình.

Trời ơi, phải có bản lĩnh kinh người đến thế nào mới làm được như vậy!

Sức mạnh của Trần Ninh đã trở nên vô cùng thâm sâu khó dò trong mắt Trần tam gia.

Ông ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, run giọng nói: “Cậu rốt cuộc là ai mà cục trưởng Hồ lại sợ cậu như vậy?”

Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng lên, ánh mắt kiên định cứng cỏi, cười nói: “Ông sẽ không muốn biết tôi là ai đâu!”

Trần tam gia hung hăng nhìn chằm chằm dáng vẻ tự tin, phong thái tràn đầy năng lượng của Trần Ninh rồi đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã có lúc nào đó từng nhìn thấy rồi.

Đột nhiên!

Ông ta nhớ ra rồi!

Trong một cuộc duyệt binh ở Trung Quốc, trong số rất nhiều tướng lĩnh đứng xung quanh vị lão quốc chủ đó có một người đàn ông anh tuần trong bộ quân phục của một thiếu soái.

Vào thời điểm máy ảnh vụt qua, rất nhiều người đã phải kinh ngạc với phong thái anh hùng của vị thiếu soái nọ.

Trần tam gia cũng là một trong số đó!

Bây giờ, ông ta nhìn Trần Ninh. Trần Ninh bây giờ mặc trang phục bình thường và Trần Ninh trong quân phục của thiếu soái rõ ràng là rất khác nhau.

Nhưng càng so sánh ông ta càng sợ hãi, toàn thân không khỏi run lên.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, ông ta run rẩy nói: “Cậu, cậu không phải chính là thiều soái đó chứ2”

Trần Ninh cười cười, không nói gì!

Điển Chử giễu cọt nói: “Ông già kia, xem ra mắt chó còn chưa hoàn toàn bị mù, biết thiếu gia của chúng tôi chính là thiếu soái!”

Bùm!

Trần tam gia có được câu trả lời, biết được rằng Trần Ninh thực sự chính là thiếu soái Bắc Cảnh.

Huyết áp của ông ta tăng vọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu, sau đó hai mắt tối sầm, ngắt đi tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment