Thiếu Soái Trở Về

Chương 507

Chương 507: Vương Phiệt, Chính Là Ngang Tàng Như Vậy!

Cả nhà Trần Ninh cũng lái xe về nhà!

Trên đường, Tống Thanh Thanh nói với Trần Ninh một cách ngưỡng mộ: “Cha, cha thật tài giỏi!”

Tống Sính Đình và Mã Hiểu Lệ cũng mặt đầy vui vẻ nhìn Trần Ninh, có Trần Ninh ở bên, cả nhà bọn họ chưa từng bị người ta bắt nạt thêm.

Về đến nhà, Mã Hiểu Lệ đích thân xuống bếp.

Trần Ninh bảo Điển Chử ở lại cùng ăn cơm, Điển Chử kinh hãi.

Sau bữa cơml Tống Sính Đình tắm rửa cho con gái, Tống Trọng Bân ra ngoài chơi cờ, Mã Hiểu Lệ rửa bát trong phòng bếp.

Trần Ninh cùng Điển Chử nói chuyện trong phòng khách.

Trần Ninh hỏi về chuyện của William!

Điển Chử lập tức nói: “William cùng với Triệu Bắc Đình của Triệu phiệt đã bị bắt, Triệu Bắc Đình đã được thả ra theo ý của cậu rồi.”

“Về phần William, phía bên thành phố Tấn Dương vừa chuyển giao anh ta cho thành phố Trung Hải chúng ta, hiện giờ tạm thời giam giữ trong nhà giam quân sự thành phố Trung Hải.”

Nhà giam quân sự Trung Hải có tên là Trung Thành, quy mô không lớn.

Cán bộ nhà giam và lính canh giữ cộng lại tổng cộng mới có mười mấy người.

Nhưng, thành phố bình thường như Thanh Hải này, cơ hội cần giam giữ phạm nhân quân sự không nhiều.

Trên thực tế, nhà giam quân sự quy mô nhỏ như Trung Hải này vẫn luôn trống không, bây giờ chỉ giam giữ một mình William.

Trần Ninh nghe nói William hiện giờ đang giam giữ ở nhà giam Trung Thành, gật đầu nói: “Tốt lắm!”

Điển Chử do dự một chút, nhịn không nổi khẽ nói: “Thiếu gia, Sisso – cha của William là thân vương của nước Anh, còn là chủ tịch của hội Toàn Trí, gần đây ông ta vẫn luôn cùng đại sứ nước Anh đưa ra kháng nghị về chuyện William bị bắt, yêu cầu thả người…”

Trần Ninh cười lạnh nói: “Sisso là người tiên phong chống lại Hoa Hạ, ông ta dẫn đầu trong việc xúi giục thế lực như: hội Toàn Trí, chính là muốn phá hoại Hoa Hạ chúng ta.”

“Giờ tôi đang tiền hành điều tra kỹ lưỡng về hội Toàn Trí, ngoại trừ việc cứu những con sâu “ăn cây táo rào cây sung” ở trong nước đó, Sisso này cũng là đối tượng tôi muốn diệt trừ.”

“Lần này con trai của ông ta bị bắt, đừng mơ được thả ra dễ dàng, giam giữ cho cẩn thận vào.”

Điển Chử nghe vậy, khẽ nói: “Nhưng nếu chúng ta không thả Wiliam, Sisso chắc chắn sẽ sử dụng lực lượng của hội Toàn Trí, đến nghĩ cách cứu William, thậm chí sẽ bắt lợi cho thiếu gia cậu…”

Trần Ninh cười nói: “Hờ, thế này không phải là vừa hay sao?”

Điển Chử nghe vậy sửng sốt, lập tức hiểu ra.

Thiếu soái chính là muốn dùng William làm mỗi nhử, dụ cho thế lực của hội Toàn Trí ra mặt đến ứng cứu, thiếu soái vừa hay tóm gọn một mẻ những người này.

Trần Ninh dặn dò nói: “Đi, chúng ta đến nhà giam Trung Thành một chuyến, tôi có chút lo lắng lực lượng lính canh nhà giam Trung Thành quá yếu kém, qua đó xem thử có cần tăng cường thêm không?”

Điển Chử nói: “Vâng!”

Rất nhanh, Trần Ninh và Điển Chử liền ra ngoài, đi về phía nhà giam Trung Thành.

Nhà giam Trung Thành nằm ở ngoại ô, bên ngoài là tường bao cao, trên đầu tường còn có hàng rào điện, cửa sắt lớn đóng chặt, trên cửa chính dùng sơn viết hai hàng chữ: Kho hàng Trung Thành, không nhiệm vụ miễn vào.

Xe của Trần Ninh và Điển Chử vừa tới cửa nhà giam, được camera của nhà giam quét thấy, rất nhanh cửa lớn liền từ từ mở ra.

Người phụ trách của nhà giam – Lưu Tiền Trung dẫn theo tám lính canh gác, vội vàng ra ngoài đón tiếp Trần Ninh.

“Chào anh Trần!”

Lưu Tiến Trung và các thuộc hạ của anh ta đều biết thân phận của Trần Ninh, nhưng cấp trên từng nhắc nhở bọn họ không được tiết lộ thân phận của Trần Ninh.

Hơn nữa hôm nay Trần Ninh chỉ mặc thường phục, không mặc quân phục, vì vậy Lưu Tiến Trung bọn họ rất hiểu chuyện, chỉ gọi Trần Ninh là anh Trần.

Trần Ninh hỏi dò: “William được giam giữ ở trong này à?”

Lưu Tiến Trung nói: “Vâng, chính là ở trong này!”

Trần Ninh nói: “Đưa tôi đi xem thử!”

“Vâng!”

Rất nhanh, Lưu Tiến Trung liền đưa Trần Ninh vào trong nhà giam.

Trong nhà giam có tổng cộng năm buồng giam, bốn trong số đó là trông không, trong một buông giam ở sâu nhật đang giam giữ một tù nhân bối rối trăm bề, chính là William.

William nghe thấy tiếng động, lập tức đứng xoạt dậy, lao đến bên cửa sắt của buồng giam, cách cửa sắt kêu la nói: “Có phải có người đến cứu tôi không, có phải muốn thả tôi ra phải không…”

Trần Ninh dẫn theo Điển Chử và đám người Lưu Tiến Trung xuắt hiện, khẽ cười nói: “Cậu muốn ra ngoài, vẫn còn sớm đó, ngoan ngoãn ở yên trong này đi!”

William nhìn thấy Trần Ninh, sắc mặt vô cùng khó coi, vừa có oán hận, cũng có sợ hãi.

Anh ta run giọng nói: “Trần Ninh, cho dù anh là thiếu soái Bắc Cảnh của Hoa Hạ, nhưng tôi là vương tử của nước Anh, tôi có quyền miễn tội ngoại giao.”

“Tôi không bị hạn chế bởi pháp luật nước anh, anh nên giao chuyển tôi về nước Anh, anh không có quyền giam giữ tôi như vậy!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Phạm tội thông thường, quả thật quyền miễn tội ngoại giao có thể miễn tội.”

“Nhưng hiện giờ cậu đang bị nghỉ ngờ đe dọa đến an toàn đất nước chúng tôi, vì vậy cậu hãy ở yên đây cho tôi đi.”

William vừa kinh hãi vừa tức giận: “Trần Ninh, anh đừng quá đáng quá, tuy rằng anh là thiếu soái Hoa Hạ, nhưng tôi cũng không dễ chọc vào đâu.”

“Cha tôi chắc chắn sẽ đến cứu tôi, anh chờ đó mà xem cho tôi.”

Trần Ninh cười, chẳng buồn phí lời với tên này, xoay người rời đi.

Rất nhanh, cùng đi với Lưu Tiến Trung, Trần Ninh và Điển Chử đã đến văn phòng nhà giam.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Trần Ninh hỏi Lưu Tiến Trung: “Lính phụ trách canh gác ở chỗ các anh tổng cộng có bao nhiêu người?”

Lưu Tiến Trung trả lời to: “Báo cáo, nhà giam chỗ chúng tôi tính cả cán bộ và lính canh gác có tổng cộng 13 người!”

Trần Ninh gật đầu nói: “Thân phận của William không đơn giản, cha cậu ta là Sisso – thân vương nước Anh.”

*Sisso chỉ có mình William là con trai, ông ta thông qua kênh ngoại giao không có cách nào cứu William ra, tôi đoán ông ta có khả năng sẽ sử dụng thủ đoạn cực đoan nào đó, thậm chí là phái người cướp ngục.”

“Các anh phải cẩn thận hơn, tôi sẽ dặn dò Vương Đạo Phương tăng thêm một vài nhân viên canh gác cho các anh, tăng sức mạnh phòng ngự của các anh.”

Lưu Tiến Trung trầm giọng nói: “Tuân mệnh!”

Đúng lúc này, cảnh báo bên ngoài đột nhiên vang lên, còn truyền tới tiếng chó sủa của chó nghiệp vụ.

Lưu Tiến Trung và tám cấp dưới của anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, Lưu Tiền Trung nói: “Không hay, có chuyện.”

Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Chúng ta ra ngoài xem thử!”

Rất nhanh, Trần Ninh và Điển Chử, cùng đám người Lưu Tiến Trung liền ra khỏi văn phòng, đến sân trước.

Lại phát hiện, cửa sắt ở sân trước đã bị cưỡng chế mở ra.

Một nhóm khách không mời mà đến xông vào nhà giam Trung Thành, kẻ cầm đầu là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo vest trắng, một người đàn ông trung niên cấp thiếu tá trong quân đội theo sát bên cạnh anh ta, phía sau còn có rất nhiều thuộc hạ mặc đồ rằn ri và vest đen.

Có hai lính canh nhà giam bị đánh bị thương ngã dưới đất.

Còn có hai lính canh khác đứng sóng đôi với đám khách không mời mà đến này như gặp phải đại địch, hai con chó nghiệp vụ đang sủa hướng về đám người đàn ông mặc vest trắng.

Người đàn ông mặc vest trắng không phải người khác, chính là công tử của Vương phiệt thành phó Kim Lăng, tỉnh Đông Hải, Vương Long Phi.

Vương Long Phi híp mắt nói: “Chỗ này chính là nhà giam Trung Thành của Trung Hải, ngài William chính là vô duyên vô cớ bị giam ở chỗ này sao?”

“Đúng vậy, Vương thiếu!”

Ánh mắt Vương Long Phi dừng lại trên người hai chú chó nghiệp vụ đang sủa về phía anh ta, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chó sủa ầm ï, giết nó!”

“Vâng, Vương thiếu!”

Người đàn ông trung niên mặc quân trang cấp thiếu tá ở bên cạnh Vương Long Phi không chút do dự rút súng lục, nhằm vào hai chú chó nghiệp vụ trước mặt, pằng pằng hai tiếng súng.

Hai chú chó nghiệp vụ trong nháy mắt bị bắn vào đầu, chết thảm ngay tại chỗ!

Lưu Tiến Trung vừa mới ở văn phòng đi ra, nhìn thấy cảnh này, vừa kinh hãi vừa tức giận hét nói: “Các người là ai, cả gan tự ý xông vào trọng địa quân sự, còn làm thương binh lính của tôi, giết chó nghiệp vụ của tôi!”

Người đàn ông trung niên mặc quân trang thiếu tá lạnh lùng nói: “Tôi là Đinh Hạo, thiếu tá đến từ quân khu Kim Lăng!”

*Vị này là người đứng đầu trong bát đại thế gia môn phiệt của Hoa Hạ, công tử của Vương phiệt, Vương Long Phi.”

Thiếu gia của Vương phiệt!

Thiếu tá của quân khu Kim Lăng!

Sắc mặt Lưu Tiến Trung khẽ thay đổi, lai lịch cũng không nhỏ, chả trách dám cả gan tự ý xông vào trọng địa quân sự, cả gan đả thương người và giết chó.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ các anh là ai, các anh đến đây làm gì, ai cho anh quyền đánh người giết chó?”

Vương Long Phi nghe vậy cười híp mắt nói: “Chúng tôi đến đây đón ngài William!”

“Còn về việc anh nói ai cho chúng tôi quyền này, vậy tôi chỉ có thể nói với anh, Vương phiệt chúng tôi làm việc, trước nay đều ngang tàng như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment