Thiếu Soái Trở Về

Chương 516

Chương 516: Rốt Cuộc Cậu Ta Là Ai Tay súng bắn tỉa!

Dựa theo cử chỉ và tiếng la hét của Vương Song, đột nhiên xung quanh xuất hiện hàng chục chấm đỏ laser, đây đều là những tay súng bắn tỉa đang ngắm bắn từ xa!

Những chấm đỏ này nằm rải rác trên đám người Trần Ninh.

Sắc mặt của đám người Lý Vũ Đồng và Lưu Tiến Trung thay đổi ngay lập tức.

Lưu Tiến Trung run lên: “Anh Trần, vừa rồi tôi quên nói với anh, lần này Vương Phiệt cũng mang theo máy chục tay súng bản tỉa.”

“Chúng tôi bị những tay bắn tỉa này nhắm vào, sau đó bị chúng tước vũ khí.”

Gương mặt xinh đẹp của Lý Vũ Đồng cũng tái mét, cô ấy nghĩ thầm: Xong rồi, quyền cước của Vương Phiệt không bằng đám người Trần Ninh, phải dựa vào việc sử dụng súng ống, chuyện này xong rồi.

Vương Song đắc thắng nhìn Trần Ninh, nhếch mép nói: “Lần này tôi tới đây, không chỉ mang theo hàng ngàn thủ hạ, mà còn trang bị 30 tay súng bắn tỉa chuyên môn đối với loại cao thủ như cậu.”

“Ông lợi hại hơn nữa thì sao, còn có thể lợi hại hơn một viên đạn?”

“Tất cả quỳ xuống cho tôi!”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Bảo tôi quỳ xuống, dựa vào đâu?”

Vương Song hừ lạnh: “Dựa vào bây giờ những khẩu súng bắn tỉa này nhằm vào cậu, tin hay không tôi ra lệnh một tiếng là có thể giết hết các người?”

Khóe miệng Trần Ninh mang theo một nụ cười vui hơn: “Ông nói những tay súng bắn tỉa này?”

Anh nói xong, giơ tay phải lên!

Dường như bàn tay của Trần Ninh có ma lực, hàng chục chấm đỏ súng bắn tỉa tại hiện trường đồng loạt chuyển động, tất cả đều tập trung vào lòng bàn tay của Trần Ninh.

Đám người Vương Song nhìn những chấm đỏ laser của súng bắn tỉa tập trung dày đặc trên lòng bàn tay của Trần Ninh, tất cả đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Vương Song thất thanh: “Cậu?”

Trần Ninh cười thần bí, tay phải chỉ vào Vương Song.

Ngay lập tức!

Hàng chục chấm đỏ laser của súng bắn tỉa, theo hướng ngón tay của Trần Ninh, đồng loạt tập trung vào Vương Song!

Vương Song bị hàng chục tay bắn tỉa nhắm vào cùng một lúc.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Bảo tôi quỳ xuống, dựa vào đâu?”

Vương Song hừ lạnh: “Dựa vào bây giờ những khẩu súng bắn tỉa này nhằm vào cậu, tin hay không tôi ra lệnh một tiếng là có thể giết hết các người?”

Khóe miệng Trần Ninh mang theo một nụ cười vui hơn: “Ông nói những tay súng bắn tỉa này?”

Anh nói xong, giơ tay phải lên!

Dường như bàn tay của Trần Ninh có ma lực, hàng chục chấm đỏ súng bắn tỉa tại hiện trường đồng loạt chuyển động, tất cả đều tập trung vào lòng bàn tay của Trần Ninh.

Đám người Vương Song nhìn những chấm đỏ laser của súng bắn tỉa tập trung dày đặc trên lòng bàn tay của Trần Ninh, tất cả đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Vương Song thất thanh: “Cậu?”

Trần Ninh cười thần bí, tay phải chỉ vào Vương Song.

Ngay lập tức!

Hàng chục chắm đỏ laser của súng bắn tỉa, theo hướng ngón tay của Trần Ninh, đồng loạt tập trung vào Vương Song!

Vương Song bị hàng chục tay bắn tỉa nhắm vào cùng một lúc.

Chuyện gì?

‘Vương Song ngay lập tức sững sờ!

‘Vương Phi Long cũng sững sò!

Đám thủ hạ của Vương Phiệt tại hiện trường, còn có Lý Vũ Đồng và Lưu Tiến Trung cũng đều ngốc.

Mọi người không thể hiểu tại sao tay súng bắn tỉa của Vương Phiệt lại chĩa súng ngược lại nhắm vào gia chủ Vương Song của họ?

Trần Ninh cười lạnh nói: “Nhóm bắn tỉa của ông đã bị người của tôi gi3 ch3t từ lâu rồi.”

“Bây giờ những tay súng bản tỉa xung quanh đều là người của tôi!”

Hai mắt Vương Song tròn xoe, miệng há hốc, sắc mặt không thể tin nỏi.

Xung quanh ông ta có hơn chục tên thủ hạ, bọn họ đều nhặt được súng trường thu được, muốn nhằm vào Trần Ninh.

Nhưng bọn họ vừa mới nhặt được khẩu súng, chưa kịp mở chốt bảo hiểm thì đã bị súng bán tỉa bắn từ xa.

Hơn mười người của Vương Song cầm súng, có thể cùng một lúc, tất cả bọn họ đều bị bắn vào trán.

Tắt cả đều bị bắn chết tại chỗ, thi thể đồng loạt ngã xuống.

Vương Song ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt cực kỳ xấu nhìn Trần Ninh, run rẫy nói: “Rốt cuộc cậu đã chuẩn bị bao nhiêu tay súng bắn tia?”

Trần Ninh cười nói: “Không nhiều, khoảng một trăm thôi!”

Vương Song thất thanh: “Không có khả năng, cậu lấy từ đâu ra nhiều tay súng bắn tỉa, lấy từ đâu ra nhiều súng bắn tỉa như thế?”

Trần Ninh cười lạnh: “Súng bắn tỉa thì có tính là gì đâu, tối nay tôi đã chuẩn bị cho ông một đồ vật.”

“Điển Chử, có thể cho các anh em xuất hiện được rồi, để cho đám chó này mở mang tầm mắt, cho chúng biết chúng ta mới là tuyển thủ chuyên nghiệp!”

Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”

Nói xong, anh ta lấy súng ra bắn một phát vào bầu trời đêm.

Pằng!

Vèol Một phát đạn được bắn lên không trung, sau đó nó phát nỗ trên bầu trời đêm.

Sau đó, xung quanh nhà giam Trung Thành, đồng thời vang lên tiếng gầm rú, sau đó đám người Vương Song đều nhìn thấy những chiếc xe tăng bọc thép cùng với nòng súng, từ bốn phương tám hướng ầm ầm đi tới.

Phía sau xe tăng là một sô lượng lớn xe địa hình được trang bị súng máy tốc độ cao.

Sau nữa là hàng quân binh chủng cầm súng tiểu liên sải bước ngay ngắn, hùng dũng bao vây.

Trên không trung!

Cũng có một tiếng ầm ầm đột ngột!

Hàng chục máy bay trực thăng, giống như một đàn chim bay khổng lồ vào ban đêm, bay trên bầu trời.

Chẳng máy chốc, hàng chục chiếc trực thăng đã bay tới bầu trời trên đầu mọi người.

Súng máy tốc độ cao trên trực thăng đã nhắm vào đám người Vương Song.

Ngoài ra còn có một số lượng lớn chiến sĩ đặc chủng mặc quân phục chiến đấu màu đen, trượt nhanh xuống theo sợi dây mà trực thăng ném xuống.

Ngay sau khi hạ cánh các chiến sĩ đặc chủng tập hợp, tập hợp xung quanh Trần Ninh, bảo vệ chặt chẽ đám người Trần Ninh.

Cha con Vương Song, đám người Vương Phiệt, lúc này đã hoàn toàn sững sờ.

Lúc trước Vương Phiệt đều đã chào hỏi các nhà lãnh đạo của thành phó Trung Hải, tại sao tình hình bây giờ lại biến thành tình trạng nghiêm trọng, điều động cả quân đội?

Vương Song kinh ngạc sợ hãi nhìn số lượng lớn quân đội xung quanh mình, ông ta miệng hùm gan sứa hét lên: “Các người là người của quân khu nào, ai đã ra lệnh điều động các người? Các người biết tôi là Vương Song gia chủ Vương Phiệt không?”

“Là tôi hạ lệnh!”

Tại hiện trường các chiến sĩ quân đội tách ra thành một con đường, sau đó nhìn thấy Vương Đạo Phương mặc quân phục thiếu tướng, cùng đông đảo thủ hạ, oai phong xông lên.

Lúc Vương Song nhìn thấy Vương Đạo Phương, ông ta đã vô cùng sửng sốt tức giận nói: “Vương Đạo Phương, chúng ta đều họ Vương, theo gia phả thì máy trăm năm trước chúng ta vẫn còn cùng tổ tiên, chúng ta vừa là họ hàng xa, ngày thường thì là bạn bè.”

“Tại sao ông lại làm chuyện này với tôi, vậy mà chỉ vì đám người ngoài này ông lại điều động quân đội tới đối phó tôi?”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Đừng nói với tôi chuyện máy trăm năm trước chúng ta là một gia đình, nếu nói về tổ tiên của chúng ta, thì chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng.”

“Hơn nữa, ông là kẻ phản bội, tham gia hội toàn thể, phản bội lợi ích quốc gia. Không xứng làm bạn tôi, ông cũng không xứng làm con cháu Viêm Hoàng!”

Nghe thấy vậy sắc mặt Vương Song hoàn toàn thay đổi!

Ông ta vội vàng chỉ vào Trần Ninh cùng Lý Vũ Đồng nói: “Vương tướng quân, chắc chắn ông đã nghe những lời ma xui quỷ khiến của hai người bọn họ, ông đừng tin lời của bọn họ, tôi vô tôi.”

Vương Đạo Vương cười lạnh nói: “Ông nói gì, là Trần tiên sinh vu oan cho ông?”

Vương Song nói: “Đúng vậy! Tôi và Trần Ninh có thù oán, cậu ta biết tôi sẽ thanh tẩy cậu ta, cậu ta không cam lòng chờ chét, nên đã câu kết với phóng viên nữ này gài bẫy tôi.

‘Vương Đạo Phương hét lên: “Đụ mẹ mày!”

“Ông biết Trần tiên sinh có thân phận gì không?”

“Với địa vị thân phận của Trần tiên sinh, muốn thanh tẩy ông, cần thiết vu oan cho ông? Ông tham gia Hội Toàn Tri tổ chức của kẻ địch, phản bội lợi ích quốc gia, còn dám ngụy biện!”

Nghe thấy những lời này Vương Song hoàn toàn sững sờ, nghỉ ngờ nhìn về phía Trần Ninh, lớn tiếng hỏi: “Cậu ta…

rốt cuộc cậu ta là ai…”

Vương Đạo Phương tức giận nói: “Doạ chết mắt chó của ông, cậu ấy là ân sư năm đó đã thúc đẩy tôi, còn là cấp trên trực tiếp của tôi. Bây giờ là thống soái Bắc Cảnh, Chiến thần Trung Quốc, thiếu soái Trần Ninh!”

Thiếu soái!

Oành!

Nghe tháy vậy, ngay lập tức Vương Song cảm thấy như có một tiếng sét từ trên bầu trời.

Ông ta rùng mình tại chỗ, đứng không vững khuyu xuống.

Ông ta tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại dám để Vương Phiệt của bọn họ ra khỏi danh sách tám đại gia tộc.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại có tài năng hơn người như vậy, tại sao lại lợi hại như thế.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu, tại sao Trần Ninh lại có thẻ dễ dàng đối phó với tay súng bắn tỉa mà ông ta bố trí trong bóng tối.

Hóa ra tất cả những điều này đều có nguyên do của nó, Trần Ninh là thiếu soái!

Xong rồi,Vương Phiệt hoàn toàn xong đời rồi.

Vương Song và Vương Long Phi, còn có tất cả những người nhà họ Vương, đều có vẻ mặt xám xịt và tuyệt Vọng.

Vương Đạo Phương đi tới kính lễ với Trần Ninh, sau đó hỏi: “Thiếu soái, xử lý đám người này như nào?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bắt tất cả lại, người quan trọng giao cho bên Quốc An xử lý theo pháp luật.”

Vương Đạo Phương nói: “Tuân lệnh!”

Oành!

Nghe tháy vậy, ngay lập tức Vương Song cảm thấy như có một tiếng sét từ trên bầu trời.

Ông ta rùng mình tại chỗ, đứng không vững khuyu xuống.

Ông ta tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại dám để Vương Phiệt của bọn họ ra khỏi danh sách tám đại gia tộc.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại có tài năng hơn người như vậy, tại sao lại lợi hại như thế.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu, tại sao Trần Ninh lại có thẻ dễ dàng đối phó với tay súng bắn tỉa mà ông ta bố trí trong bóng tối.

Hóa ra tất cả những điều này đều có nguyên do của nó, Trần Ninh là thiếu soái!

Xong rồi,Vương Phiệt hoàn toàn xong đời rồi.

Vương Song và Vương Long Phi, còn có tất cả những người nhà họ Vương, đều có vẻ mặt xám xịt và tuyệt vọng.

Vương Đạo Phương đi tới kính lễ với Trần Ninh, sau đó hỏi: “Thiếu soái, xử lý đám người này như nào?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bắt tất cả lại, người quan trọng giao cho bên Quốc An xử lý theo pháp luật.”

‘Vương Đạo Phương nói: “Tuân lệnh!”

Bình Luận (0)
Comment