Thiếu Soái Trở Về

Chương 520

Chương 520: Bồi Táng Người Sống

Cả nhà Tống Thanh Tùng vui mừng hớn hở nhận thuốc lá và rượu đặc biệt mà người của Vương Đạo Phương đưa tới, cảm thấy nở mày nở mặt.

Trần Ninh quay đầu liếc nhìn Diệp Chí Hùng sắc mặt đã tái nhọt, lạnh lùng nói: “Sao ông vẫn còn ở đây, còn không mau cút đi?”

Ánh mắt của Chiêm Thiết Quân rơi xuống trên người Diệp Chí Hùng, ánh mắt đặc biệt sắc bén: “Ông đã làm gì?”

Diệp Chí Hùng lắp bắp nói không nên lời!

Cuối cùng là một thành viên của nhà họ Tống, dùng hai ba lời nói với Chiêm Thiết Quân những gì đã xảy ra.

Vừa nghe vậy Chiêm Thiết Quân liền tức giận!

Chỉ là một cục trưởng nhỏ bé ở Bắc Kinh đã nghỉ hưu, lại chạy lung tung tới nhà vợ của thiếu soái, hơn nữa còn dám thô lỗ với thiếu soái, trực tiếp tìm chết mà!

Anh ta lập tức tức giận nói: “Trần tiên sinh bảo ông lăn, ông không nghe thầy hả?”

Diệp Chí Hùng thấy Chiêm Thiết Quân coi trọng Trần Ninh như vậy, liền đoán được 100% Trần Ninh là thiếu soái, ông ta sợ tới mức uy danh cùng kiêu ngạo trước đó đã sớm biến mắt, ông ta run rẫy nói: “Vâng, bây giờ tôi lập tức lăn ngay.”

Ông ta sợ đến mức mang theo hai người tùy tùng, hoảng sợ định bỏ chạy khỏi sảnh.

Nhưng mà, đột nhiên Chiêm Thiết Quân ngăn cản ông ta lại, lạnh lùng nói: “Chờ đã!”

Toàn thân Diệp Chí Hùng chắn động, kinh hãi nhìn Chiêm Thiết Quân và Trần Ninh, không kìm chế được giọng nói run rấy, run rây hỏi: “Trân tiên sinh, đội trưởng cảnh vệ Chiêm, còn có chuyện khác sao?”

Chiêm Thiết Quân hừ lạnh: “Trần tiên sinh vừa nói, bảo ông lăn ra ngoài, không phải bảo ông bước ra ngoài.”

Cái gì?

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều sững sờ!

Lúc trước Diệp Chí Hùng là quan chức cấp cao ở thủ đô, bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng những nhân mạch và tầm ảnh hưởng của ông ta vẫn còn, bây giờ thực sự muốn Diệp Chí Hùng lăn khỏi đây?

E là không được đâu!

Mà những lời Trần Ninh nói, cũng không có trọng lượng như vậy đâu chứ?

Điều mà cả nhà Tống Thanh Tùng sững sờ là, sau khi Diệp Chí Hùng nghe xong những gì Chiêm Thiết Quân nói, mặc dù trên mặt ông ta hiện lên sự nhục nhã và sững sờ, nhưng rất nhanh ông ta đã nhanh chóng thoả hiệp.

“Tôi lăn, tôi lăn ngay đây…”

Diệp Chí Hùng không quan tâm đến vẻ mặt già nua của mình, cứ như vậy ôm đầu ngồi xổm xuống lăn trên mặt sản.

Tất cả mọi người đều sững sờ, thấy Diệp Chí Hùng lăn ra vài mét, sau đó hai người tùy tùng đỡ ông ta dậy, cuối cùng bỏ chạy như một con chó nhà có đám.

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều sững sờ!

Trời ơi!

Những gì Trần Ninh nói, thật sự có trọng lượng như vậy.

Đường đường là quan chức cấp cao ở thủ đô, Trần Ninh bảo đối phương lăn, vậy mà đối phương rất thành thật lăn ra ngoài.

Này quá trâu rồi!

Lúc này, Chiêm Thiết Quân lại đến hành lễ với Trần Ninh, chào tạm biệt: “Trần tiên sinh, tôi đã đưa quà rồi, tôi không quấy rầy gia đình ngài đón lễ nữa. Tôi phục lệnh đi về trước.”

Trần Ninh khẽ gật đầu: “Ừ!”

Tống Thanh Tùng vội vàng nói: “Chúng tôi tiễn đội trưởng cảnh vệ Chiêm!”

Cả nhà Tống Thanh Tùng tiễn Chiêm Thiết Quân đi, sau đó mọi người tập trung xung quanh Trần Ninh, cả nhà Tống Sính Đình ở bên cạnh, sùng bái nhìn Trần Ninh, nói Tống Sinh Đình đã lấy được một người chồng tốt!

Mặt Tống Sinh Đình đỏ bừng, cô liếc nhìn Trần Ninh, trong lòng vừa thấy xấu hỗ vừa vui mừng.

Hai giờ chiều, Tống Thanh Tùng hạ lệnh chuẩn bị yến tiệc.

Trong phòng khách rộng rãi của nhà họ Tống, tổng cộng có sáu bàn tiệc, chật ních người của nhà họ Tống.

Đích thân Tống Thanh Tùng yêu cầu Trần Ninh và cả nhà Tống Sính Đình ngồi cùng với ông ấy trên bàn chủ nhà, sau đó phân phó khai tiệc.

Mọi người cùng nhau ăn uống, không khí ngày lễ thật nồng nhiệt.

Nhưng!

Đúng lúc mọi người đang chúc nhau, thì hai cánh cổng màu đỏ son ở sân trước nhà đã bị lật đổ bằng một tiếng nỗ.

Có một đoàn người mặc đồ tang, đồ hiếu, trải giấy trắng, tấu nhạc tang xông vào.

Điều khiến nhà họ Tống kinh ngạc hơn nữa là sau khi đội để tang tiến vào, phía sau có tám người, mang theo một chiếc quan tài màu đen rất nặng.

Bang!

Chiếc quan tài màu đen được đặt ngay trong phòng khách nhà họ Tống.

Hôm nay là ngày đông chí, là ngày tốt để nhà họ Tống đoàn tụ.

Vậy mà có người khiêng quan tài ra cửa làm loạn.

Xui xẻo!

Thật sự là một ngày xui xẻo!

Tống Thanh Tùng là người đầu tiên tức giận.

Ông ấy đột ngột đứng dậy, tay chống gậy, vẻ mặt già nua đầy tức giận, nghiêm nghị quát nhóm người xông vào: “Các người là ai? Tại sao các người lại bê quan tài xông vào nhà họ Tống? Nhà họ Tống chúng tôi đã xúc phạm gì đến các người?”

Giữa đám người để tang, có người lạnh lùng nói: “Chúng tôi làm việc theo mệnh lệnh!”

Tống Thanh Tùng tức giận nói: “Theo lệnh, ai ra lệnh, ai bắt các người làm chuyện này, bảo hắn ra đây!”

Đúng lúc này, bên ngoài khuôn viên nhà họ Tống có tiếng xe ô tô àm ầm.

Chỉ nhìn thấy vô số xe thương mại hạng sang xuất hiện trước cửa nhà họ Tống, như Bentley, Rolls-Royce, Extended Lincoln, Maybach…

Sau đó, lần lượt từng người đàn ông, phụ nữ trung niên mặc vest chỉnh tề, lần lượt bước ra khỏi những chiếc xe hơi sang trọng.

Có người ngay lập tức thốt lên: “Trời ơi, đây không phải là Lã Quốc Vinh, người giàu nhất tỉnh Giang Nam, Lã tiên sinh sao?”

“Dương Kính Trạch, chủ tịch tập đoàn tài chính Trung Thiên tỉnh Giang Nam, cũng tới đây!”

“Lưu Hựu Khiêm, chủ tịch tập đoàn đầu tư Viễn Dương tỉnh Đông Hải, cũng tới đây!”

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều ngắn ra, hai mắt như sắp rơi ra ngoài.

Đều là những đại gia có tài sản trị giá hơn 100 tỷ, hay những gia chủ giàu có, những người ở tỉnh Giang Nam và Đông Hải, đều là những nhân vật lớn chỉ cần giậm chân đã run sợ.

Có rất nhiều ông chủ lớn cùng nhau xuất hiện trong nhà họ Tống, trận chiến này khiến cả nhà Tống Thanh Tùng kinh hãi.

Mặc dù Tống Thanh Tùng không biết tại sao có nhiều lão đại cùng nhau xuất hiện ở nhà họ Tống, cũng không biết các lão đại này có liên quan gì đến quan tài?

Ông ấy vội vàng dẫn người nhà đi chào hỏi, cung kính nói: “Lã tiên sinh, sao các ngài lại tới đây?”

Sắc mặt Lã Quốc Vinh không có cảm xúc gì nói: “Chúng tôi tới đây dự tang lễ!”

Sắc mặt Tống Thanh Tùng khó coi, liếc mắt nhìn đám người để tang mặc đồ hiếu cùng cái quan tài đáng sợ, ông ấy nói: “Lã tiên sinh, có lẽ các ngài nhằm rồi, nhà họ Tống chúng tôi không tổ chức tang lễ…”

Lã Quốc Vinh lạnh lùng ngắt lời: “Chúng tôi không ở đây để dự tang lễ nhà họ Tống các người. Để nhiều gia chủ giàu có cùng các chủ tịch tập đoàn chúng tôi đến dự tang lễ, cho dù ông chết cũng không xứng.”

Nghe vậy Tống Thanh Tùng mở to mắt, khuôn mặt già nua đỏ bừng.

Trên dưới nhà họ Tống ai ai cũng rất tức giận.

Những gì Lã Quốc Vinh nói rất quá phận, ức hiếp người quá đáng.

Nhưng Lã Quốc Vinh là người giàu nhất tỉnh Giang Nam, mà những lão đại còn lại, đều có xuất thân đáng sợ, không ai trong số họ là sự tồn tại mà nhà họ Tống có thể mua được.

Tống Thanh Tùng chỉ có thể chịu đựng nhẫn nhục, tức giận nói: “Nếu các ngài đã không tới đây dự tang lễ của nhà họ Tống chúng tôi, thì các ngài tới dự tang lễ của ai?”

Đúng lúc này, một lượng lớn người nước ngoài đột nhiên tới cửa, tất cả đều là người nước ngoài cao lớn, tóc vàng, mắt xanh!

“Bọn họ đến đây tham dự tang lễ của con trai tôi, William!”

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo quý tộc nước ngoài, cùng một số lượng lớn thủ hạ của mình, không nhanh không vội bước vào, đó là Sisso.

Trần Ninh nhìn thấy Sisso, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cả nhà Tống Thanh Tùng hết sức kinh hãi. Tống Thanh Tùng yếu ớt hỏi, “Thưa ngài ngài là ai? Tại sao đám tang của con trai ngài William lại đi tổ chức trong nhà của chúng tôi?”

Lã Quốc Vinh nói lớn: “Đây là Thân Vương Sisso II của nước Anh”

“Ngài Sisso là người bạn quốc tế đáng kính của chúng tôi, có mối quan hệ thân thiết với chúng tôi.”

“Con trai Wiliam của ngài ấy vì con rẻ Trần Ninh nhà họ Tống các người mà chết. Lần này chúng tôi muốn tổ chức tang lễ tại nhà họ Tống các người, tất cả mọi người trong nhà họ Tống sẽ phải trả giá cho cái chết của William!”

Sisso chắp hai tay sau lưng, nheo mắt nhìn một vòng người nhà họ Tống, cười lạnh nói, “Tôi muốn tất cả người trong nhà họ Tống, mặc kệ là trai gái hay già trẻ, toàn bộ đều chôn cùng con trai tôi, bồi táng người sống! “

Cái gì?

Muốn hơn 80 nhân khẩu nhà họ Tống, toàn bộ bồi táng cùng William!

Oành!

Cả nhà họ Tống nghe vậy, tắt cả đều bàng hoàng như bị sét đánh giữa trời xanh.

Bình Luận (0)
Comment