Thiếu Soái Trở Về

Chương 586

Chương 586: Đoán Ra Được Thân Phận Của Trần Ninh Phanh!

Cảnh cửa của tiệm cà phê trực tiếp bị phá mở!

Tiếp theo, có rất nhiều người mặc đồ tây màu đen, người đàn ông mang trên mình bảng hiệu công tác, với vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng bước vào trong.

Nối gót theo bọn họ bước vào, còn có một đội đặc công với súng vác trên vai, sẵn sàng cho mọi chuyện.

“Toàn bộ mọi người đều ngừng hết mọi hành động đang làm, ai cũng không muốn nói chuyện hoặc là đi lại, chúng ta là người của đội an ninh quốc gia, tới nơi này là vì để bắt một tên tội phạm đang bị tình nghi.”

Người nói chuyện là một người đàn ông có mặt chữ quốc tầm khoảng bốn mươi tuổi!

Người này là người phụ trách đội an ninh quốc gia của thành phố Trung Hải, tên là Liêu Học Dân.

An ninh quốc gia phát hiện có người không hề có quyền hạn trong hệ thống, lại liên tục sau một hồi muốn mở ra bộ hồ sơ của Trần Ninh, nhanh chóng cho rằng người này là nhân viên tình báo của nước ngoài, cho nên Liêu Học Dân nhanh chóng mang theo mấy người lính dưới cùng với đặc công đi đến giết.

Người ở trong quán cà phê này, bao gồm cả Tần Phượng Hoàng cùng với Tống Sính Đình, đều đang sợ ngây người.

Tần Phượng Hoàng tự nhiên ý thức được, là do cô muốn mở thứ cấp SSSSS cơ mật của Trần Ninh, đưa tới bên đội an ninh quốc gia.

Còn Tống Sinh Đình thì lại là vẻ mặt khó có thể tin được, phải biết rằng hiện tại trong cái quán cà phê này không có bao nhiêu người.

Cô nhìn xem cách đó không xa kia có một đôi nam nữ tình lữ, sau đó lại nhìn xem Tần Phượng Hoàng đang ngồi gần đây, cô đang sốt ruột muốn biết người tội phạm tình nghỉ mà đội an ninh quốc gia và đặc công muốn bắt đó rốt cuộc là người nào?

Trần Ninh cũng là khẽ nhíu mày, nhưng mà anh chú ý đến màn hình máy tính đang mở của Tần Phượng Hoàng ở : đẳng kia, loáng thoáng nhìn thoáng qua trên màn hình có dấu chấm thang màu đỏ, còn có phía mặt trên nhắc nhở là hồ sơ tư liệu này là cấp bậc SSSSS, trình duyệt quyền – hạn không đủ để xem.

Trần Ninh hơi sửng sốt, chợt bừng tỉnh.

Khẳng định là do Tần Phượng Hoàng điều tra đến tư liệu về thân phận của anh, liền trêu chọc đến cả đội an ninh quốc gia.

Anh vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy tức giận!

Vì thế, anh tại trước khi bên đám người Liêu Học Dân thực thi việc bắt lấy Tần Phượng Hoàng, cũng đã đứng lên, thản nhiên đối với Liêu Học Dân nói: “Kẻ phạm tội bị tình nghi, chúng ta nơi này cũng không có đến vài người, mọi người có nhằm lẫn gì không?”

Bộ đội an ninh quốc gia cùng đặc công tạm thời tạo thành tổ đội nhỏ để hành động, có người không biết Trần Ninh, nghe được lời nói của Trần Ninh, vừa lúc tức giận khiển trách.

Nhưng khi Liêu Học Dân nhìn thấy Trần Ning, lại sợ tới mức sắc mặt kịch biến, anh ta lập tức hiểu được ý tứ của Trần Ninh.

Ánh mắt của anh ta chuyển động lên xuống qua lại, lập tức.

dương ánh mắt đánh giá xung quanh một chút, chợt sắc mặt kịch biến, kinh hô: “Xong rồi, chúng ta thực sự đi lộn chỗ rồi, là tiệm cà phê ở sát vách phó.”

“Mau bỏ đi!”

“Toàn bộ đều theo tôi lui lại, đuổi tới con phó kế bên khẩn cấp bắt lại tên tội phạm bị tình nghi có thể gây nguy hại đến quốc gia của chúng ta.” _ Có không ít người của quốc phòng và lính đặc công không – hiểu cho lắm, bọn họ vội vàng đi theo Liêu Học Dân từ quán cà phê rời khỏi đây, hấp tấp đi lên xe.

Rời đi.

Sau khi những người cấp dưới đã đi lên xe, nhịn không được hỏi Liêu Học Dân: “Thủ lĩnh, không có sai nha, chính là quán cà phê Thượng Đảo ban nãy cơ mà, anh làm sao thế…”

Liêu Học Dân ngồi ở bên trong xe, dựa vào hình ảnh của kính chiếu hậu nhìn thoáng qua quán cà phê Thượng Đảo, anh ta cười khổ lắc đầu: “Vừa rồi vị tiên sinh kia mà nói chúng ta sai, vậy thì nhất định là chúng ta sai.”

Lính cấp dưới có chút mơ hồ: “Gì, cậu ta là ai2”

Liêu Học Dân dùng khăn tay lau một chút mồ hôi trán, sau đó từ từ nói: “Ngài ấy chính là vị chủ nhân của tập hồ sơ tư liệu cấp bậc SSSSS đó, Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ, là võ tướng số 1 của Hoa Hạ chúng ta.”

Cái gì?

Mấy lính cấp dưới chung xe với Liêu Học Dân, toàn bộ đều sợ ngây người.

Mọi người khiếp sợ rất nhiều, lại có chút hối hận.

Khó được có cơ hội tận mắt nhìn thấy phong độ của Thiếu soái, cũng không nghĩ đến liền như vậy bỏ lỡ.

Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc mà!

Trong quán cà phê, đám người nhân viên cùng với khách hàng của quán, đều nhỏ giọng nghị luận với nhau.

Lính đặc công ở trong mắt của bọn họ là một cái gì đó rất lợi hại, bộ đội an ninh quốc gia lại là tồn tại rất thần bí, không nghĩ tới người của hai bộ phận này thế mà vừa rồi lại xuất hiện, còn muốn bắt giữ cái gì mà tội phạm bị tình nghi.

Liền ngay cả Tống Sính Đình đều tò mò, rốt cuộc là tội phạm cỡ nào mà lợi hại như vậy, đem bộ đội an ninh quốc gia đều kinh động?

Tân Phượng Hoàng ở cách đó không xa, nhịn không được có chút khó khăn, bởi vì tai họa này là do cô mà xuất hiện.

May mắn, một câu của Trần Ninh, giúp cho cô được giải Vây.

Lúc này ánh mắt mà cô nhìn Trần Ninh, đã muốn biến thành sự sùng bái, bởi vì cô đã đoán ra được thân phận của Tràn Ninh.

Người có hồ sơ thân phận cấp bậc cao cấp nhát của Hoa Hạ không có đến mấy người, càng trẻ tuổi giống như Trần Ninh như vậy thì lại càng ít.

Vừa rồi Trần Ninh nói đúng một câu mà lính đặc công cùng với bộ đội an ninh quốc gia đều lui về, Tần Phượng Hoàng nhận thấy bộ đội an ninh quốc gia với lính đặc công đều phải nhìn sắc mặt của Trần Ninh mà làm việc.

Lại kết hợp với bản lĩnh không gì sánh bằng của Trần – Ninh, thân phận của Trần Ninh đã chỉ ra rất rõ ràng.

Đáp án chỉ có thể là một, Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh.

Lúc này Tần Phượng Hoàng cực kỳ kích động nhìn Trần Ninh, giống như nhìn thấy vị thần ở trong lòng vậy, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái.

Cô xuất thân từ trong quân đội, vẫn liền đem chiến thần của Hoa Hạ coi là thần tượng, chính là vẫn vô duyên gặp mặt, không nghĩ tới lần này cô còn có thể tận mắt nhìn thấy bản thân Thiếu soái, còn trở thành cận vệ của Thiếu soái phu nhân, thật sự là vinh quang đặc biệt lớn lao!

Cô bị kích động đến mức không nhịn được hoan hô.

Tống Sính Đình cùng với khách hàng ở hiện trường, nhân viên cửa hàng đều không có nghị luận ra điều gì đó mới, mọi người còn cho là một lần hiểu biết mới mẻ, sau khi tán gẫu, liền tiếp tục quay về công ty đi làm.

Trở lại tập đoàn Ninh Đại, Tống Sính Đình đi làm ở văn phòng chủ tịch.

Lúc này đoạn thời gian này đối với Tần Phượng Hoàng mà nói, là lúc tương đối tự do.

Tần Phượng Hoàng nhìn thấy Trần Ninh đi thang máy xuống lầu muốn đi, cô ta vội vàng theo kịp: “Trần tiên sinhl”

Cô lao nhanh bên trong thang máy một giây trước khi thang máy chuyên dụng đóng cửa, nhảy vào thang máy.

Cửa thang máy đóng cửa, chậm rãi đi xuống.

Bên trong thang máy chỉ có Trần Ninh và Tần Phượng Hoàng, Trần Ninh khẽ nhíu mày nhìn Tần Phượng Hoàng đang hưng phán đến nỗi đứng ngồi không yên ở trước mặt, giống như anh là huấn luyện viên ở bên trong quân đội, mà cô là một tân binh mới vừa được đến báo danh vậy.

Trần Ninh thản nhiên đích nói: “Cô đến có việc gì không?”

Tần Phượng Hoàng nhỏ giọng đích nói: “Ở trong quán cà phê, cảm ơn anh, kỳ thật bộ đội an ninh quốc gia là do tôi có ý đồ muốn điều tra thân phận của anh nên mới trêu chọc tới, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Lúc trước thì tôi đã từng nói qua với cô rồi, là đừng đi lo chuyện bao đồng của người khác mà cô lại không nghe.”

Tần Phượng Hoàng nhịn không được nhỏ giọng mà nói: “Anh lợi hại đến như vậy, tôi tò mò về thân phận của anh thôi mài”

Cô nói đến đây, liền kích động ngắng đầu lên nói: “Tuy là tôi không có điều tra ra được thân phận của anh, nhưng cũng đã đoán ra được anh là ai rồi.”

“Nếu tôi không có đoán sai, thì anh chính là chiến thần : Hoa Hạ, võ tướng số 1 Hoa Hạ chúng ta, cũng là tín ngưỡng của tất cả các chiến sĩ chúng ta.”

Trần Ninh hơi hơi có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới thế ˆ mà Tần Phượng Hoàng lại có thể đoán ra được thân phận – của anh.

Nhưng anh cũng không có để ý, còn bình tĩnh đi phân phó nói: “Chuyện này cô biết thế là được rồi, không cần phải lộ ra, tôi không muốn bởi vì thân phận của tôi mà mang đến phiền phức cho người nhà của tôi, khiến cho cuộc sống bình thường đang tốt đẹp của người nhà tôi bị đảo lộn hẳn lên.”

Trần Ninh là chiến thần của Hoa Hạ, nhưng mà lại là cơn ác mộng mà rất nhiều địch nhân muốn diệt trừ đi!

Nếu để cho địch nhân biết được người nhà của Trần Ninh, khẳng định sẽ đến gây bát lợi với người nhà Trần Ninh, đây là một trong những nguyên nhân khiên Trần Ninh không muốn nói toạc ra thân phận của mình.

Tần Phượng Hoàng liên tục gật đầu nói: “Vâng, Thiếu soái, tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật này, cho dù là có đi chết cũng sẽ không có đến tai của người thứ ba.”

Trần Ninh cười nói: “Cũng không cần phải như thế, nếu thực sự có người dùng mạng của cô để uy hiếp cô thì cô có thể tiết lộ đi ra, tôi sẽ không trách cô.”

Ding!

Cửa thang máy mở ra, đã sắp đến bãi đậu xe ở tầng hằm.

Trần Ninh đối với Tần Phượng Hoàng nói: “Tốt lắm, trở về ‹ đi, bảo vệ tốt cho vợ của tôi là được rồi.”

Tần Phượng Hoàng đứng thẳng người nghiêm lên, ba một tiếng chào Trần Ninh theo nghỉ thức trong quân đội, trầm giọng mà nói: “Vâng!”

Trần Ninh cười cười, xoay người rời đi.

Tần Phượng Hoàng nhìn bóng lưng của Trần Ninh, tâm tình phá lệ hưng phần cùng kích động.

Thế nhưng có cơ hội cùng với Thiếu soái tiếp xúc gần gũi, đây đúng là rất vinh hạnh, phỏng chừng đây cũng là tâm nguyện của mỗi người lính đi!

Bình Luận (0)
Comment