Thiếu Soái Trở Về

Chương 596

Chương 596: Bây Giờ Đầu Hàng, Coi Như Các Người Tự Thú Một nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần từ trong sự kinh hãi.

Lập tức có người nhịn không nổi nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, Long Hải Bình được gọi là Hải Thần, Ác Ma Điện của hắn là một đám hải tặc lớn nhất vùng biển châu Á, thất hải vương dưới trướng hắn đều là những ma đầu giết người không chớp mắt.”

“Ngay cả Hải quân của các nước châu Á cũng không thể tiêu diệt được nhóm hải tặc Long Hải Bình này, cậu dựa vào đâu nói cậu có thể đối phó được với hắn ta?”

Lập tức lại có người nói: “Đúng thế, Long Hải Bình đã nói, bảo tập đoàn Ninh Đại chúng ta phải chuyển khoản cho hắn trước 12 giờ trưa mai.”

“Nếu không, bắt đầu từ chiều mai, hắn sẽ ra tay tàn bạo với những quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại chúng ta”

“Nếu bây giờ chúng ta không chuyển khoản cho hắn, tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm tính mạng!”

Trần Ninh bình thản nói: “Yên tâm đi, mọi người sẽ không sao hết, trước 12 giờ trưa mai, tôi sẽ xử lý dứt điểm hắn ta”

“Mọi người hết sức yên tâm, cứ đợi tin tốt là được rồi.”

Tống Sính Đình thấy mọi người ý kiến bắt đồng, cảm thấy cứ tranh luận như vậy cũng không phải cách, vì vậy cô liền tuyên bố: “Tập đoàn Ninh Đại chúng ta sẽ không khuất phục trước sự đe dọa của hải tặc, kiên quyết sẽ không đưa thứ gọi là tiền mãi lộ.”

“Sau đây tôi sẽ báo chuyện này cho cảnh sát xử lý.”

“Ngoài ra, hàng hóa tập đoàn chúng ta vận chuyển ra nước ngoài đợt này, tạm thời sẽ vận chuyển bằng đường hàng không trước đã.”

Tống Sính Đình là chủ tịch kiêm chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, cô có quyền quyết định tuyệt đối.

Sau khi cô quyết định như vậy, những quản lý cấp cao khác cũng không có gì để nói, chỉ có thể làm theo quyết định của cô.

Nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại nhanh chóng giải tán.

Trong phòng họp chỉ còn lại Trần Ninh và Tống Sinh Đình.

Tống Sính Đình có chút mỏi mệt xoa huyệt thái dương trán, thật ra cô cũng biết, báo cảnh sát không giải quyết được vấn đề, phía cảnh sát không xử lý được đám hải tặc Long Hải Bình này.

Hơn nữa nếu vận chuyển bằng đường hàng không cũng làm tăng chỉ phí, vận chuyển tất cả hàng hóa ra nước ngoài bằng đường hàng không cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Trần Ninh nhìn vẻ lo âu của Tống Sính Đình!

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô, mỉm cười nói: “Sao vậy, bọn họ không tin anh, em cũng không tin chông em có thể giải quyết dứt điểm tên Long Hải Bình này sao?”

Tống Sinh Đình trực tiếp lườm Trần Ninh một cái!

Cô vô cùng xinh đẹp nói: “Trần Ninh, em biết anh rất tài giỏi, ngay cả hải tặc cũng không coi ra gì.”

“Nhưng tên Long Hải Bình này là vua hải tặc mà ngay cả quân đội của rất nhiều nước châu Á cũng đau đầu với hắn. Quân đội của nhiều nước như vậy cũng không làm gì được, sao anh có thể làm được chứ?”

Trần Ninh nhíu mày: “Những nước châu Á khác không làm được, có thể là bởi sức mạnh Hải quân của bọn họ không đủ giỏi.”

“Nếu Hải quân chúng ta thật sự muốn tiêu diệt Long Hải Bình, chẳng qua chỉ là chuyện trong vài phút, chỉ có điều vẫn luôn không xem trọng mà thôi.”

“Anh nói muốn tiêu diệt nhóm hải tặc Long Hải Bình này, bọn chúng chắc chắn sẽ không tồn tại được.”

“Nếu em không tin, chúng ta đánh cược một ván là được.”

Tống Sinh Đình mở to mắt, tò mò nhìn Trần Ninh: “Cược cái gì?”

Trần Ninh cười nói: “Thì cược trước 12 giờ trưa mai, đám hải tặc Long Hải Bình này có bị tiêu diệt hay không.”

Tống Sinh Đình nhịn không nỗi hỏi: “Tiền đặt cược là gì?”

Trần Ninh khẽ cười nói: “Nếu trước 12 giờ trưa mai, anh xử lý được đám hải tặc này, em sẽ hôn anh một cái.”

Tống Sinh Đình lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Không đứng đắn.”

Nhưng nghĩ lại, Trần Ninh là chồng cô, cô là vợ anh, vợ chồng hôn nhau có gì không đứng đắn chứ?

Nghĩ như vậy, cô liền vội vàng chuyển đề tài, đỏ mặt nói: “Vậy nếu anh thua thì sao?”

Trần Ninh khẽ cười nói: “Vậy anh sẽ hôn em một cái là được rồi, rất công bằng.”

Tống Sính Đình vừa tức giận vừa buồn cười: “Chẳng công bằng chút nào!”

Sau khi đùa với vợ, Trần Ninh ra khỏi tập đoàn Ninh Đại.

Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, và cả Cuồng Phong Nộ Lãng đã chuẩn bị sẵn xe, chờ Trần Ninh ở cửa tập đoàn Ninh Đại.

Anh lên chiếc xe SUV màu đen ở ngay đầu tiên!

Mấy chiếc xe tạo thành đoàn xe, thong dong tiền tới.

Bên trong xe, Điển Chử báo cáo với Trần Ninh: “Thiếu soái, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng rồi, vua hải tặc Long Hải Bình dẫn theo bốn trợ thủ đắc lực, và cả một nhóm thuộc hạ tinh nhuệ, đã bí mật tới thành phố Trung Hải.”

“Hiện tại tất cả bọn họ đều đang ở khu villa nghỉ dưỡng Long Vương!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Thuyền hàng của chúng ta trước đây chỉ cần treo cờ đỏ năm sao, cho dù đi qua vùng biển Somalia, những tên hải tặc ngông cuồng nhất cũng không dám cướp sạch thuyền hàng của chúng ta.”

“Những tên hải tặc Long Hải Bình này lại dám cướp sạch hàng hóa của tập đoàn Ninh Đại chúng ta.”

“Thậm chí còn lên bờ vơ vét tiền mãi lộ, đây là lũ hải tặc đâm đầu vào chỗ chết nhất mà tôi từng gặp.”

“Giờ chúng ta qua đó gặp tên đâm đầu vào chỗ chết Long Hải Bình này.”

Điển Chử nói: “Vâng!”

‘Villa nghỉ dưỡng Long Vương!

Villa nghỉ dưỡng bên bờ biển xa hoa này gần đây được Long Hải Bình bao trọn, hơn nữa còn bao một tuần.

Hiện giờ, trong khu villa nghỉ dưỡng này, hầu hết đều là người của Long Hải Bình.

Lúc này Long Hải Bình đang cùng máy tên thuộc hạ đắc lực Hỗ Kình, Chương Ngư, Hải Sư, Ngạc Ngư uống rượu chơi bời thưởng nhạc, xung quanh là một đám người đẹp.

Long Hải Bình híp mắt hỏi Hổ Kình: “Cậu sai người đến tập đoàn Ninh Đại, bọn họ có phản ứng gì?”

Hỗ Kình cười nói: “Bọn họ nghe thấy danh tiếng của lão đại anh, ai nây đều sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, đoán chừng ngày mai bọn họ sẽ nhanh chóng đưa tiền tới, mười tỷ đó!”

Long Hải Bình cười lạnh: “Đối với tập đoàn Ninh Đại, 10 tỷ chẳng qua chỉ là số tiền nhỏ, anh em Bạch Sa và Độc Nhãn Long đã chết, tập đoàn Ninh Đại đương nhiên phải bỏ chút máu.”

Hỗ Kình hỏi: “Lão đại, vậy Trần Ninh thì sao? Bao giờ chúng ta ra tay?”

Long Hải Bình cười lạnh lùng nói: “Ngày mai khi nhận được tiền, chúng ta sẽ gi3t ch3t Trần Ninh, đến lúc đó Đài Phong sẽ tiếp ứng chúng ta rời bến.”

Đám người Hổ Kình cao hứng nói: “Ha ha, vậy ngày mai chúng ta không những có thể hoàn thành chuyện Võ tiên sinh giao cho chúng ta, còn có thể kiếm được một khoản lớn, lần này lên bờ không lỗ chút nào.”

Đám người Long Hải Bình đang vui vẻ!

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới một giọng nói đàn ông lạnh lùng: “Quả thật các người không lỗ, rơi vào tay tôi, thậm chí có thể nói là vinh hạnh của các người.”

Đám người Long Hải Bình kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông dáng hình cao.

mảnh, mắt như vì sao, dẫn theo một nhóm thuộc hạ, bình thản bước vào.

Chính là Trần Ninh!

Long Hải Bình đã xem qua tài liệu về Trần Ninh, nhìn qua ảnh của anh, bởi vậy chỉ với ánh mắt đầu tiên đã nhận ra Trần Ninh.

Ông ta kinh ngạc nói: “Là mày, Trần Ninh!”

Lúc này xung quanh xuất hiện từng tốp từng tốp bóng người, tất cả đều là thuộc hạ tinh nhuệ Long Hải Bình dẫn tới lân này.

“Maul”

“Maul”

“Vây bọn chúng lại, bọn chúng đã làm người chúng ta bị thương, đừng để bọn chúng rời khỏi đây.”

Gần một trăm người của Long Hải Bình nhanh chóng liền vây một hàng quanh Trần Ninh, đến mức nước cũng không chảy ra được.

Lúc này Long Hải Bình từ trong sự kinh ngạc đã định lại thần, ông ta cười hiểm ác nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, mày lại tìm đến chỗ này.”

“Thật là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào!”

“Mày đã giết anh em của tao là Bạch Sa và Độc Nhãn Long, hôm nay vừa hay tính số với mày.”

Trần Ninh nhìn đám người Long Hải Bình, lạnh lùng nói: “Vừa hay tôi cũng muốn tính số với các người, tôi cho các người cơ hội cuối cùng, néu giờ ai chủ động đầu hàng, có thể coi như là tự thú.”

Đầu hàng?

Tự thứ?

Long Hải Bình và đám thuộc hạ của ông ta liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cười lớn.

Chỉ dựa vào mấy người này của Trần Ninh đã muốn bọn họ đầu hàng, đây quả thật là muốn đến điên rồi!

Bình Luận (0)
Comment