Thiếu Soái Trở Về

Chương 601

Chương 601: Bộ Đội Đặc Chủng Mãnh Long Tới Rồi!

Đúng như Đồng Kha suy đoán, thật ra Cao Lập Quân vốn chẳng phải Thiếu tướng gì cả, anh ta chỉ là một tên lừa đảo.

Một năm trở lại đây, anh ta cùng mấy người bạn luôn giả mạo thành quân nhân, chuyên đi lừa đảo ông chủ của một số công ty.

Lấy lý do là giúp người khác làm việc, đòi một khoản tiền thù lao lớn.

Sau mỗi lần đắc thủ, bọn họ sẽ chạy mắt tăm mắt tích, mắy ông chủ công ty bị lừa cũng không dám báo cảnh sát.

Tối nay, sau khi xem tin tức, anh ta phát hiện ra bà chủ của tập đoàn Ninh Đại lại là hoa khôi đại học năm đó của anh ta, Tống Sính Đình.

Vì vậy, anh ta lập tức nảy ra kế hoạch, quyết định liều một phen, lừa Tống Sính Đình.

Nếu thành công, anh ta sẽ có cả tiền và người đẹp, cứ thế bước l3n đỉnh cao của cuộc sống.

Ngay lúc này, anh ta nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tống Sính Đình, trong lòng đắc ý: “Có hy vọng rồi.”

Tống Sính Đính bình tĩnh lại sau cơn sửng sốt, cô cảm kích nói: “Thì ra là bạn học Cao đây giúp chúng tôi một món ân tình lớn, thật sự rất cảm ơn cậu.”

Cao Lập Quân híp mắt mỉm cười: “Không có gì, vì cậu chuyện gì tôi cũng tình nguyện làm mà.”

Tống Sính Đình sửng sốt: “Bạn học Cao nói đùa rồi…”

Cao Lập Quân tỏ vẻ thành thật: “Tống tiểu thư, anh không nói đùa đâu.”

“Thật ra khi còn học đại học, anh đã yêu thầm em rồi, nhưng không dám nói ra.”

“Bây giờ anh đã là Thiếu tướng Bắc Cảnh, là tướng quân dũng mãnh dưới tướng Thiếu soái Bắc Cảnh, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại thể hiện tình cảm của anh với em rồi.”

Tống Sính Đình vội xua tay: “Không không không, Cao tướng quân, tôi thấy anh thật sự hiểu lầm rồi.”

“Tôi đã kết hôn, đã có gia đình, tôi rất yêu chồng của tôi, chúng ta không thể đến với nhau được!”

Khóe miệng Cao Lập Quân khẽ cong lên: “Anh biết em đã có chồng!”

“Anh còn biết, chồng của em chính là một con sâu rượu mấy năm trước uống say mà cưỡng ép em.”

“Có người nói, anh ta tìm tới nhà em, sống ăn bám em.”

“Em yên tâm đi, anh sẽ dạy dỗ anh ta, giúp em dạy dỗ tên du côn vô lại này.”

Sắc mặt Tống Sính Đình hoàn toàn thay đổi: “Cao tướng quân, anh thật sự hiểu lầm rồi, chồng của tôi không phải du côn vô lại, tình cảm giữa chúng tôi rất tốt.”

Cao Lập Quân hoàn toàn không tin Tống Sính Đình!

Anh ta đã từng nghe nói, mấy năm trước Trần Ninh say rượu, xảy ra quan hệ với Tống Sính Đình, nên mới làm Tống Sính Đình chưa kết hôn mà đã có con.

Một năm trở lại đây Trần Ninh lại xuất hiện, tìm tới cửa, ăn bám Tống Sinh Đình.

Hiện giò Trần Ninh chính là tên vô dụng bám váy phụ nữ trong nhà Tống Sính Đình!

Tống Sính Đình không dám thừa nhận, có lẽ là để bảo vệ danh tiếng. Dù sao thì hiện giờ cô cũng là nữ thần trong giới kinh doanh, chắc chắn không muốn bê bối truyền ra ngoài.

Anh ta hùng hồ nói: “Tống tiểu thư, anh biết em vì danh tiếng nên mới bị ép thành đôi với tên vô lại Trần Ninh.”

“Em yên tâm, dựa vào thân phận và thực lực của anh, có thể giúp em trừng trị Trần Ninh bát cứ lúc nào.”

“Anh sẽ gọi anh ta tới đây, nếu anh ta thức thời từ bỏ em thì tốt, nều không thức thời, anh sẽ để người của anh kéo anh ta đi đánh chết.”

Tống Sinh Đình nghe vậy thì càng lo lắng!

Cô đang định bảo Cao Lập Quân đừng làm gì kích động, nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe cờ đỏ đã phóng như bay tới, dừng lại ở lề đường.

Sau đó, Trần Ninh từ trên xe bước xuống.

Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh thì kinh ngạc nói: “Chồng, sao anh lại tới đây.”

Trần Ninh mỉm cười đáp: “Tiểu Kha nói hai người mua không ít đồ, gọi anh tới giúp hai người xách đồ.”

Cao Lập Quân híp mắt, quay mặt sang nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Mày chính là Trần Ninh sao?”

Trần Ninh nhìn Cao Lập Quân và máy kẻ trông chẳng đâu vào đâu sau lưng anh ta, khẽ mỉm cười nói: “Phải, tôi là chồng của cô ấy, các người là?”

Cao Lập Quân không đáp, trong số máy tên lính phía sau lưng anh ta có một người khí thế hùng hổ quát lên với Trần Ninh: “Mày bị mù đấy à, không nhìn thấy quân trang mà tướng quân của tụi tao sao, không nhìn thấy quân hàm của tướng quân tụi tao sao?”

Cao Lập Quân giơ tay lên, ra hiệu cho người của mình đừng tức giận, anh ta kiêu căng nhìn Trần Ninh: “Tao là Thiếu tướng Bắc Cảnh, là tướng quân dũng mãnh dưới trướng Thiều soái Bắc Cảnh, tên là Cao Lập Quân.”

Trần Ninh gật đầu, đột nhiên nhíu mày nói: “Anh là tướng quân dũng mãnh dưới trướng Thiếu soái Bắc Cảnh sao?”

Cao Lập Quân chắp hai tay sau lưng, ngang ngược nói: “Không sail”

Trần Ninh hỏi: “Vậy tại sao tôi lại không biết anh?”

Cao Lập Quân trợn mặt, vừa bực bội lại vừa buôn cười: “Tao là tướng quân dưới trướng Thiếu soái, tại sao phải để mày biết chứ, mày là cái thá gì hả?”

Trần Ninh mỉm cười, không giải thích.

Cao Lập Quân dùng ánh mắt bất thiện nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, đến đúng lúc lắm, chuyện năm đó mày bắt nạt Tống tiểu thư, cả chuyện mày vu khống nhà họ Tống tao đều biết cả.”

“Tao cảnh cáo mày, lập tức cút ngay, sau này không được xuất hiện trước mặt Tống tiểu thư nữa.”

“Loại vô dụng như mày, không xứng với Tống tiểu thư.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi không xứng, thì ai xứng hả?”

Cao Lập Quân chỉ vào mũi mình, lớn tiếng nói: “Tất nhiên là tao!”

Nói xong anh ta nhìn sang Tống Sinh Đình, ánh mắt hừng hực: “Tống tiểu thư, anh đã thích em từ lâu rồi, bây giờ’ anh đã là Thiếu tướng Bắc Cảnh, dưới một người trên vạn người.”

“Nếu em đồng ý gả cho anh, sau này em chính là Thiếu tướng phu nhân.”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tống Sính Đình.

Cao Lập Quân cũng mong chờ ra mặt.

Trong mắt anh ta, một người là Thiếu tướng Bắc Cảnh, một người là con sâu rượu vô lại, dù thế nào đi chăng nữa Tống Sinh Đình cũng sẽ chọn anh ta.

Nhưng điều khiến anh ta và đám bạn bè của mình phải mở rộng tầm mắt là.

Tống Sính Đính đứng bên cạnh Trần Ninh, chủ động nắm tay Trần Ninh, ngắng mặt mỉm cười chân thành nói với Cao Lập Quân: “Cao tướng quân, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi và Trần Ninh rất thương yêu nhau.”

“Tống Sính Đình tôi, cả đời này chỉ có một người chồng, chính là Trần Ninh, thề không thay đổi.”

Cao Lập Quân kinh ngạc tới ngây người!

Mấy người sau lưng anh ta cũng kinh ngạc tới ngây người!

Ngay cả những người đi đường ở cách đó không xa cũng kinh ngạc tới ngây người!

Sắc mặt Cao Lập Quân tái xanh, anh ta lớn tiếng nói: “Tống tiểu thư, tên này vốn không xứng với em, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

Nói xong anh ta lấy một khẩu súng lục ra, chĩa thẳng vào đầu Trần Ninh, quát: “Tiểu tử, quỳ xuống cho tao.”

“Sau đó thừa nhận mày không yêu cô ấy, nếu không tao một phát bắn chết mày.”

Trần Ninh cười gẳn: “Không có ai dám dùng súng chĩa vào tôi, bởi vì những người từng dùng súng chĩa vào tôi, đã chết cả rồi.”

“Người mà tôi kính trọng nhất là quân nhân, người mà tôi hận nhất là người giả làm quân nhân đi lừa đảo.”

“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, đám lừa đảo các người lập tức tới sở cảnh sát tự thú, nếu không thì các người xong đời rồi.”

Ánh mắt Cao Lập Quân xuất hiện vẻ hoảng hốt!

Anh ta nắm chặt khẩu súng lục, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc mà quát: “Tao bảo mày quỳ xuống, tao chỉ đếm đến ba thôi.”

“Nếu mày không quỳ xuống, tao sẽ một phát bắn chết mày.”

“Tao là Thiếu tướng, tao giết mày, chẳng ai dám làm gì tao cả, mày có tin không?”

Khóe miệng Trần Ninh thoáng cong lên: “Tôi không tin!”

“Anh vốn chẳng phải Thiếu tướng gì hét, tôi dùng súng còn nhiều hơn số lần anh dùng bật lửa đấy, thứ trong tay anh vốn không phải súng thật.”

Khóe mắt Cao Lập Quân giật giật, anh ta nhắm mát, lớn tiếng quát: “Một… hai…”

Sắc mặt Tống Sính Đình trắng bệch: “Đừng, tuyệt đối không được nổ súng!”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Không cần phải cầu xin anh ta, đồ của anh ta là súng giả.”

Trần Ninh nhìn Cao Lập Quân, lạnh lùng nói: “Sao không đếm nữa, tôi đếm cho anh nhé, bai”

Sắc mặt Cao Lập Quân vô cùng khó coi. Anh ta biết Trần Ninh đã phát hiện súng của anh ta là hàng giả, nếu không Trần Ninh sẽ không nắm chắc như vậy.

Nghĩ vậy!

Anh ta bắt đầu nảy ra ý định lùi bước. Anh ta cất súng đi, oán hận nói: “Khá lắm, coi như mày dũng cảm. Tao là quân nhân, không lạm sát người vô tội.”

“Nếu anh và Tống tiểu thư yêu nhau, thà chết chứ không rời xa, tao đành tác thành cho hai người.”

“Lui quân, chúng ta đi!”

Nói xong, Cao Lập Quân và đám người của anh ta chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng đúng lúc đó, từng chiếc xe quân dụng dài thành một đoàn đã phóng như bay tới.

Xe quân dụng dừng lại bên đường, từng quân nhân mặc quân phục, cầm súng tiểu liên, hành động thành thạo từ trên xe nhảy xuống, nhanh chóng tập kết.

“Mau!”

“Maul”

“Bao vây nơi này lại.”

Đám người Cao Lập Quân nhìn thấy quân đội xuất hiện, ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.

Trần Ninh mỉm cười nói: “Không phải anh là Thiếu tướng Bắc Cảnh sao, bây giờ binh đoàn đặc chủng Mãnh Long của quân khu Bắc Cảnh đến rồi đấy, để bọn họ nhìn xem, rốt cuộc anh có phải tướng quân không?”

Sắc mặt Cao Lập Quân lập tức thất thần.

Bình Luận (0)
Comment