Thiếu Soái Trở Về

Chương 613

Chương 613: Ân Sư: Thành phó Trung Hải!

Trong một tòa nhà cao tầng ở thành phố Trung Hải, tại một nhà hàng.

Trần Ninh đang ngồi ở ngay sát cửa sổ, ăn một phần cơm chiên Dương Châu.

Điển Chử cung kính đứng ở bên cạnh, đang báo cáo cho.

Trần Ninh.

Điển Chử cung kính nói: “Thiếu soái, người của chúng ta ở Kinh thành báo về một tin không hay.”

Trần Ninh thản nhiên hỏi: “Tin không hay gì?”

Điển Chử nhỏ giọng nói: “Hôm qua Kiều lão triệu tập rất nhiều người của phe Đông Hải tới, có người nói bọn họ thảo luận cách đối phó với Thiếu soái!”

Lông mày Trần Ninh hơi nhíu lại rồi lập tức giãn ra, bình tĩnh nói: “Máy lão tiền bối bọn họ, từ trước tới nay luôn coi thường thế hệ trẻ tuổi chúng ta.”

“Đặc biệt là tôi thăng cấp quá nhanh, liên tục thăng cấp mấy năm liền đã có được vị trí mà bọn họ dùng cả máy chục năm cũng chưa chắc đã có được.”

“Bọn họ không phục tôi, tôi đã biết từ lâu rồi.”

Điển Chử nói: “Đúng vậy, Thiếu soái chiến công hiển hách, .

còn được lão Quốc chủ đặc cách đề đạt, ủy thác trọng trách.”

“Những lão già kia luôn không phục!”

“Có người nói gần đây Thiếu soái đánh Võ Trung Đường, khiến Kiều lão và phe Đông Hải tức giận.”

“Kiều lão dự định dẫn phe Đông Hải tới đối phó với Thiếu soái, chèn ép thế hệ trẻ của quân đội Bắc Cảnh chúng ta.”

Trần Ninh nheo mắt lại, bình tĩnh nói: “Ông ta có hung hăng đi chăng nữa thì cũng chỉ giống gió nhẹ thổi vào núi, ông ta có ngang ngược đi chăng nữa thì cũng chỉ giống ánh trăng chiếu xuống sông lớn mà thôi.”

“Bọn họ muốn ồn ào thì cứ để bọn họ ồn ào đi, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được, không cần phải để ý tới bọn họ.”

Điển Chử nói: “Vâng, tôi sẽ truyền đạt ý của Thiếu soái cho trên dưới quân đội Bắc Cảnh, bảo mọi người không cần phải xung đột với người của phe Đông Hải.”

Trần Ninh gật đầu: “Tốt lắm!”

Hình như Điển Chử nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nói: “Thiếu soái, ngài có biết, trưa nay tôi gặp ai không?”

Trần Ninh ngạc nhiên: “Anh gặp ai?”

Điển Chử hào hứng nói: “Lão huấn luyện viên đã xuất ngũ của binh đoàn đặc chủng Chiến Long trong quân đội Bắc Cảnh – Triệu Xuân Sinh.”

Trần Ninh thường ngày nhìn thấy ngọn núi sập trước mặt cũng chẳng biến sắc, nghe vậy thì lại kích động: “Anh nói gì, ân sư năm đó của tôi, huấn luyện viên Triệu sao!”

Trước đây Trần Ninh được đặc biệt tuyển vào binh đoàn đặc chủng Chiến Long, huắn luyện viên đầu tiên của anh chính là Triệu Xuân Sinh.

Triệu Xuân Sinh dạy anh rất nhiều điều!

Nếu không có sự chăm sóc và dạy dỗ của Triệu Xuân Sinh, thì có lẽ anh cũng không có được thành tựu như: ngày hôm nay.

Chỉ tiếc rằng sau đó Triệu Xuân Sinh lớn tuổi, nên xuất ngũ.

Khi Trần Ninh được thăng chức làm Thiếu soái, từng phái người tới quê nhà của Triệu Xuân Sinh, mời Triệu Xuân Sinh tới tham gia lễ trao quân hàm của anh.

Đáng tiếc là, cả nhà Triệu Xuân Sinh đã rời khỏi quê cũ, không còn liên lạc được nữa.

Nhưng không ngờ, Điển Chử lại tình cờ gặp lại thầy Triệu ở Trung Hải.

Trần Ninh vui vẻ nói: “Hiện giờ huấn luyện viên Triệu đang ở đâu, sao anh không đưa thầy tới gặp tôi?”

Điển Chử cười đáp: “Thiếu soái, huấn luyện viên Triệu là ân sư của ngài, tôi cũng không dám bảo ông ấy tới gặp ngày, như vậy có vẻ không lịch sự.”

“Sau khi gặp được ông ấy, tôi âm thầm đi theo ông ấy, đã nhớ kỹ địa chỉ của ông ấy rồi.

“Tôi cảm thấy Thiếu soái tới chào hỏi ông ấy thì thích hợp hơn, hơn nữa có vẻ cũng thành ý hơn.”

Trần Ninh nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy, tôi vui mừng quá mà sơ suất rồi.

“Nên để tôi tới chào hỏi ân sư mới phải!”

“Anh lập tức chuẩn bị xe, chuẩn bị quà, tôi muốn tới chào hỏi huấn luyện viên Triệu.”

Điển Chử lớn tiếng nói: “Tuân mệnh!”

Điển Chử nhanh chóng chuẩn bị xe, còn chuẩn bị cả hoa quả, bánh kẹo, thuốc lá, rượu, làm quà.

Trần Ninh cũng không đưa Bát Hổ Vệ đi cùng, chỉ cùng Điển Chử lái xe tới nhà ân sư, tâm trạng rất kích động.

Rất nhanh sau đó!

Điển Chử lái xe đưa Trần Ninh tới một khu nhà tồi tàn không thể tả nổi trong thành phó!

Khu nhà này đã được xây dựng từ rất nhiều năm về trước, phòng ốc cũ nát không tả nổi, chủ nhà cho công nhân từ nơi khác tới đây làm thuê thuê những căn phòng này với giá rẻ, chờ tới ngày phá dỡ.

Chiếc xe có gắn cờ đỏ của Trần Ninh chạy tới đây, khiến những người thuê nhà ở khu nhà trong con hẻm nhỏ này không nhịn được mà nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Trần Ninh từ trên xe bước xuống, ngạc nhiên nói: “Huấn luyện viên Triệu sống ở đây sao?”

Điển Chử gật đầu: “Đúng vậy, ở ngay căn phòng cho thuê phía trước.”

Trần Ninh và Điển Chử đi tới căn phòng cho thuê đó thì nhận ra đây là căn phòng tồi tàn nhất trong khu nhà, hơn nữa còn rất cũ, có lẽ tiền thuê nhà chưa tới một trăm, hai trăm đồng một tháng.

Trần Ninh nhìn qua cửa sổ thủy tinh cũ nát thấy trong nhà chất đống rất nhiều phế phẩm lung tung khắp nơi, ai không biết còn tưởng đây là chỗ của máy người lang thang ở!

Trần Ninh càng nhíu chặt lông mày: “Anh chắc chắn huấn luyện viên Triệu ở đây sao?”

Điển Chử nhỏ giọng nói: “Phải!”

Đột nhiên, có một ông lão đi ngang qua, nhìn Trần Ninh và Điển Chử một hồi rồi bĩu môi nói: “Hai người tới tìm tên què họ Triệu sao?”

Tên què họ Triệu?

Trần Ninh sửng sốt, khi huấn luyện viên Triệu xuất ngũ, chân phải có một vết thương cũ, đi đứng bắt tiện.

Anh gật đầu: “Ông lão, ông có biết hiện giờ ông Triệu đang ở đâu không?”

Ông lão chỉ tay về phía trước: “Máy hôm nay đang giúp việc ở siêu thị, làm người vận chuyền thuê, cậu tới siêu thị phía trước xem xem.”

Trần Ninh và Điển Chử nhanh chóng tới siêu thị duy nhất ở khu nhà này, hoặc có thể nói đây là một cửa hàng tiện lợi lớn.

Ở cá bàn đặt bên cạnh siêu thị, có một ông lão lam lũ đang ngồi đó.

Trước mặt ông lão này có một phần bún xào, một chai rượu trắng bán lẻ, còn có mấy hạt lạc, có vẻ ông vừa làm việc nặng xong, đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

Ông lão lam lũ cầm bình rượu trong tay đang nhìn một bé gái chơi đùa ở xa xa, ngây người.

Sau đó, đột nhiên ông bật cười, cười tới đau lòng.

Đúng lúc đó, bên tai ông vang lên một giọng nói: “Nghe nói, người đột nhiên bật cười, nếu không phải vì quá buồn chán, thì chính là quá đau khổ không chịu ni.”

Ông lão lam lũ nghe vậy thì ngắng đầu lên.

Sau đó, ông nhìn thấy một người đàn ông có dáng người vững vàng, mắt sáng như sao, dẫn theo một thuộc hạ khôi ngô đứng bên cạnh.

Người đàn ông này chính là Trần Ninh.

Ông lão lam lũ nhìn thấy Trần Ninh, hai mắt trợn tròn, ban .

đầu vẻ mặt rất nghi hoặc, sau đó lại trở nên rất kích động: “Cậu… cậu là Trần Ninh!”

Trần Ninh đứng thẳng người, giơ tay chào theo kiểu quân nhân, lớn tiếng nói: “Tân binh Trần Ninh, báo cáo huấn luyện viên Triệu.”

Ông lão lam lũ kia chính là huấn luyện viên năm đó của Trằn Ninh – Triệu Xuân Sinh.

Triệu Xuân Sinh kích động bát lấy tay Trần Ninh, run giọng nói: “Trần Ninh, đúng là con rồi!”

Trần Ninh cũng bắt tay Triệu Xuân Sinh, không nhịn được mà nói: “Thầy, trước đây con từng phái người về quê của thầy tìm nhưng không tìm được, sao thầy lại trở thành thế này?”

Vẻ mặt Triệu Xuân Sinh rất cảm thán.

Ông ấy cười khổ đáp: “Mấy năm nay thầy đi tới nhiều thành phố, không có chỗ ở có định, con tìm được thầy mới là lạ đấy.”

Trần Ninh nói: “Nhưng số mệnh vẫn để con gặp được thầy.”

Trần Ninh đỡ Triệu Xuân Sinh ngồi xuống, dò hỏi tại sao Triệu Xuân Sinh lại trở thành thế này?

Thì ra, con gái của Triệu Xuân Sinh ra ngoài làm việc, có người nói là tới công ty điện ảnh nào đó làm diễn việc thực .

tập, sau đó thì mắt liên lạc.

Vợ của Triệu Xuân Sinh của mắc bệnh nặng!

Triệu Xuân Sinh bán tài sản đi, đưa vợ đi khắp nơi chữa bệnh, tới nhiều thành phố như thế cũng là để hỏi thăm tung tích của con gái.

Nhưng biển người mênh mông, tìm đứa con gái đã mắt liên lạc nói gì dễ lắm nhưng làm thì đâu có dễ như vậy?

Bệnh tình của vợ ông chuyển biến xấu, tiêu tiền như nước, cuối cùng Triệu Xuân Sinh tiêu hết số tiền tích cóp được, chỉ có thể vào thành phố thuê căn phòng có giá thấp nhất, đi làm công kiếm chút tiền, liều mạng duy trì chỉ phí nằm viện của vợ mình.

Thực ra, vì thiếu nợ tiền thuốc thang quá nhiều nên bệnh viện đã không cho vợ ông dùng thuốc nữa từ lâu rồi, hiện giờ đang là lúc ông ấy đau khổ nhất.

Trần Ninh nhìn thấy ân sư năm đó giờ đã sắp đã máy chục tui, trầm giọng nói: “Thầy yên tâm, bệnh của cô, cả con gái của thầy nữa, con sẽ giúp người giải quyết.”

Triệu Xuân Sinh cũng không biết Trần Ninh đã trở thành Thiếu soái, nhưng ông tin Trần Ninh, đang kích động muốn nói cảm ơn với Trần Ninh.

Đúng lúc đó, đột nhiên một người hét lên bên cạnh bọn họ: “Mẹ kiếp, lão già này, còn chưa cút khỏi khu nhà này sao?”

Trần Ninh ngắng đầu lên, người vừa gào lên chính là một .

người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, theo sau là mấy kẻ đồng đảng, sắc mặt bắt thiện trừng Triệu Xuân Sinh.

Bình Luận (0)
Comment