Thiếu Soái Trở Về

Chương 622

Chương 622: Các Người Có Cơ Hội Cuối Cùng

Tống Sính Đình vốn đang choáng váng, cả người không còn sức lực, nhìn thấy Trần Ninh, ánh mắt không khỏi kích động.

Diệp Tấn Đình vừa tức giận lại vừa hoảng sợ!

Thấy chuyện tốt sắp thành công, chỉ cần anh ta giữ được Tống Sính Đình, anh ta tin tưởng vào khả năng của mình, còn có đoạn phim của Hà tổng để uy hiếp. Sau này chắc chắn Tống Sính Đình sẽ phải mặc anh ta tùy ý sai khiến, anh ta bảo thế nào thì chính là thế đó!

Nhưng điều khiến anh ta không ngờ là, vào đúng thời điểm quan trọng này đột nhiên lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Anh ta tức giận ra mặt trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Mẹ kiếp mày là ai hả, ai cho mày vào đây, cút ra ngoài cho tao.”

Trần Ninh lạnh lùng gọi: “Thiên Bảo!”

Vừa dứt lời, Diệp Tắn Đình liền nhìn thấy một bóng người loáng một cái, sau đó Đổng Thiên Bảo cao lớn đã xuất hiện trước mặt anh ta!

Làm anh ta giật nảy mình!

Đồng Thiên Bảo không đợi Diệp Tấn Đình kịp định hình lại đã giơ tay trái ra, bóp cổ Diệp Tấn Đình, một tay nhắc Diệp Tấn Đình lên.

Rầm!

Tay trái Đổng Thiên Bảo xách Đồng Tắn Đình lên, tay phải đánh một quyền thẳng vào mặt Diệp Tắn Đình.

Cú đắm này!

Đánh mạnh đến mức sống mũi của Diệp Tấn Đình bị gãy, khóe mắt rách ra, máu me đầy mặt.

Một đám ngôi sao nồi tiếng ở đây, và cả bọn thuộc hạ của Hà Kim Vinh thấy vậy cũng không nhịn nổi mà che miệng thốt lên đầy kinh ngạc.

Rằm rằm rằm…

Đồng Thiên Bảo lại mạnh tay đánh thêm mấy quyền, cứ thế đánh cho mặt của Diệp Tắn Đình lún sâu xuống.

Sau đó, Đồng Thiên Bảo vứt anh ta đi như vứt một con chó, Diệp Tấn Đình không còn hơi thở bị ném trên mặt đất.

Đồng tử mắt Hà Kim Vinh mở to, vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.

Thuộc hạ của Trần Ninh dám đánh chết nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất công ty ông ta.

Ông ta tức giận nhìn Trần Ninh, vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc: “Các người là ai mà dám giết người hả, hơn nữa còn dám giết cả Thiên Vương đang nổi tiếng có rất nhiều người hâm mộ nữa!”

“Các người có biết các người gây ra đại họa rồi hay không?”

“Tôi nói cho các người biết, các người xong đời rồi.”

Trần Ninh không hề để ý tới Hà Kim Vinh đang gào hét, đi thẳng tới bên cạnh Tống Sính Đình, dịu dàng hỏi cô: “Không sao chứ?”

Tống Sính Đình nhỏ giọng nói: “Bọn họ động chân động tay vào rượu, Tiểu Tần bị hạ thuốc rồi, em cũng cảm thấy không có sức lực, những chuyện khác thì vẫn ổn.”

Trần Ninh gật đầu.

Trong lúc đó, Điển Chử đã dùng khăn ướt lau mặt cho Tần Phượng Hoàng.

Có lẽ là được nước lạnh k1ch thích, Tần Phượng Hoàng mơ màng tỉnh lại.

Nhìn thấy Trần Ninh và mọi người, cô hoảng hốt tới biến sắc, thốt lên: “Trần tiên sinh, sao mọi người lại tới đây?”

Trần Ninh không trả lời, chỉ dặn dò: “Tiểu Tần, cô đưa phu nhân đi trước đi.”

Tần Phượng Hoàng không phải kẻ ngốc, cô biết vừa rồi mình bị hôn mê, hẳn là do đám người Hà Kim Vinh làm.

Hiện giờ cô rất áy náy, may là Tống tiểu thư không gặp chuyện gì.

Cô đưa Tống Sính Đình đi trước!

Đồng Thiên Bảo cũng gọi người đưa mấy nhân viên có chức vụ cao ở tập đoàn Ninh Đại đi!

Trong phòng cũng chỉ còn lại Điển Chử, Đổng Thiên Bảo và đám người Hà Kim Vinh.

Trần Ninh ngồi xuống một cái ghế, châm một điều thuốc, bình tĩnh nhìn Hà Kim Vinh: “Bây giờ chúng ta nên tính sổ rồi đấy.”

Bây giờ Hà Kim Vinh đã hiểu, người đàn ông này chính là chồng của Tống Sính Đình.

Nhưng ông ta nghe nói chồng của Tống Sính Đình là một kẻ bám váy phụ nữ cơ mà, nếu không thì bọn họ cũng chẳng dám có ý đồ với Tống Sính Đình.

Ông ta cười gần nói: “Trần Ninh, mày dám ngang ngược trước mặt tao.”

“Mày không hỏi thăm một chút mà xem, hai giới Hắc Bạch ngoài kia, có ai dám không nể mặt Hà Kim Vinh này không?”

“Mày muốn tính sổ với tao sao? Được lắm, mày đánh chết nghệ sĩ biết kiếm tiền nhát của tao, bồi thường mười tỷ, chuyện này chúng ta xí xóa.”

“Nếu không thì mày chuẩn bị đền mạng đi, con vợ tổng giám đốc của mày cũng chờ mà tái giá!”

Trần Ninh lắc đầu: “Ông hiểu lầm rồi!”

“Tôi nói tính sổ, không phải là muốn bồi thường tổn thất cho các người.”

Hà Kim Vinh trợn tròn mắt: “Vậy mày nói tính sổ là có ý gì?”

Trần Ninh thản nhiên đáp: “Các người có ý đồ bắt nạt vợ.

của tôi, mỗi người để lại một cánh tay, hình phạt như thế không quá đáng chứ?”

Cái gì?

Đám người Hà Kim Vinh mở to hai mắt, Trần Ninh muốn mỗi bọn họ để lại một cánh tay!

Hà Kim Vinh tức giận bật cười: “Ha, Trần Ninh, mày chẳng qua chỉ là một kẻ bám váy phụ nữ, mày cho rằng có một con vợ giàu có thì có thể muốn làm gì cũng được chắc?”

“Mày có tin là động tới tao, sau này mày sẽ không thể tiếp tục sinh tồn không?”

Trần Ninh không đáp lời Hà Kim Vinh mà dùng hành động của mình để trả lời.

Tràn Ninh búng tay, điềm tĩnh nói: “Điển Chử, Thiên Bảo!”

Dút lời!

Hai người Điển Chử và Đồng Thiên Bảo lập tức di chuyển.

Bọn họ giống như hai con mãnh hổ đánh về phía đám người Hà Kim Vinh.

Mấy tên vệ sĩ của Hà Kim Vinh vội vàng ngăn cản, nhưng chớp mắt đã bị tiêu diệt, ai nấy đều bị chặt đứt một cánh tay.

Hà Kim Vinh ngoài mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang hoảng sợ chỉ vào Điển Chử: “Các người dừng tay!”

Rắc!

Điền Chỉ bắt lấy cánh tay Hà Kim Vinh, trực tiếp bẻ gãy.

“AP”

Hà Kim Vinh thét lên một tiếng thảm thiết trong đau đớn!

Ngoài máy ngôi sao nữ, những người còn lại đều bị bẻ gãy một cánh tay.

Điển Chử và Đổng Thiên Bảo coi thường việc đánh phụ nữ, cho nên coi như máy ngôi sao nữ này tránh được một kiếp.

Hà Kim Vinh bị bẻ gãy tay phải, đau đến mức đầu óc choáng váng, mặt mũi méo xệch đi.

Cả đời này, ông ta chưa từng gặp chuyện lớn thế này, cũng chưa từng phải chịu thiệt đến mức này.

Ông ta ai oán nhìn Trần Ninh, thù hận nói: “Ranh con, mày được lắm.”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại, tới lúc đó để xem. Chúng ta đi!”

Nói xong, ông ta định dẫn thuộc hạ và nghệ sĩ của mình chạy khỏi đây.

Nhưng lại bị Điển Chử và Đổng Thiên Bảo cản đường.

Sắc mặt Hà Kim Vinh thay đổi, ông ta nhìn Trần Ninh, sợ hãi nói: “Mày còn muốn thế nào nữa?”

Trần Ninh ngồi trên ghế, ngậm một điều thuốc, cả người bao phủ bởi khói thuốc, trông vừa thần bí vừa cao thâm khó dò.

Trần Ninh nhìn Hà Kim Vinh, thản nhiên nói: “Món nợ của chúng ta vẫn chưa tính xong mà ông đã nghĩ tới chuyện sau này rồi sao?”

Cái gì?

Vẫn chưa tính xong?

Hà Kim Vinh tức giận nói: “Mày đã đánh chết nghệ sĩ của tao rồi, mày còn muốn thế nào nữa hả?”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đây là sự trừng phạt cho việc các người bắt nạt vợ tôi!”

“Còn một việc nữa, tôi muốn tính sổ với Hà tổng đây.”

Hà Kim Vinh nghe vậy thì sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Trần Ninh thản nhiên đáp: “Ông còn nhớ Triệu Ngọc Đình chứ?”

Hà Kim Vinh nghe vậy thì biến sắc, tất nhiên là ông ta còn nhớ. Đó là một nữ ngôi sao rất xinh đẹp, chỉ tiếc là vừa ký hợp đồng chẳng bao lâu thì bị cử tới tham gia một bữa tiệc của công tyKiều Lương, bị đám công tử bi3n thái Kiều Lương chơi tới thân tàn ma dại.

Cuối cùng còn nhảy lầu tự sát!

Hà Kim Vinh hoảng sợ, âm thầm suy đoán Trần Ninh và Triệu Ngọc Đình có quan hệ gì Ngoài miệng thì phủ nhận: “Triệu Ngọc Đình, ai thế, hình như tôi không có ấn tượng gì cả!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy thì để tôi nhắc nhở ông một chút. Cô ấy là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty ông, bị ông ép tới nhà công tử Kiều Lương tham gia tiệc rượu tiếp khách, cuối cùng bị làm nhục, nhảy lầu tự sát.”

Hà Kim Vinh: “Hình như đúng là có người này, nhưng liên quan gì tới mày?”

Trần Ninh từ tốn nói: “Cô ấy là con gái của ân sư tôi, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, Triệu Ngọc Đình cũng giống như em gái của tôi. Ông nói xem có liên quan đến tôi không?”

Hà Kim Vinh hoảng sợ: “Trần Ninh, mày đang gây sự đấy!”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Chuyện này cả ông và đám người Kiều Lương đều phải chịu sự trừng phạt!”

“Tôi cho các người một ngày, ông và Kiều Lương cùng đám người tham gia vào việc làm nhục Triệu Ngọc Đình, đều phải đến trước mộ phần của cô ấy quỳ xuống sám hồi vì lỗi lầm của mình, sau đó tới sở cảnh sát đầu thú, thừa nhận tội lỗi của các người, chấp nhận hình phạt.”

Cái gì?

Hà Kim Vinh trợn lớn hai mắt, Trần Ninh bảo ông ta và đám người Kiều thiếu gia tới trước mộ phần của Triệu Ngọc Đình quỳ sám hối, còn muốn bọn họ phải đi tự thú.

Đây đúng là chuyện viễn vông!

Trần Ninh điềm tĩnh nói: “Cơ hội tôi đã cho các người rồi đấy, thời gian chỉ có 24 giờ, có biết quý trọng hay không thì còn phải xem ở các người.”

Bình Luận (0)
Comment