Thiếu Soái Trở Về

Chương 635

Chương 635: Danh Môn

Kiều Chính điều trị cánh tay phải trong bệnh viện, đến tối thì xuất hiện tại tiệc rượu của Tần Vô Song. Đi cùng anh ta, còn có một mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành: “Hạ Phỉ Phỉ.”

Cô gái này xuất thân từ một gia đình nỗi tiếng và là một du học sinh xuất sắc vừa trở về nước. Cô ta sở hữu một thân hình và nhan sắc mỹ miều.

Ngay khi cô ta xuất hiện, vô số người tiểu thư danh môn bị lu mờ bởi vẻ đẹp của Hạ Phỉ Phi. Ngay cả Tần Vô Song, người có đôi mắt thẳm mỹ cao hơn so với người bình thường cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cô ta.

Tần Vô Song cầm một ly sâm panh, nhìn người đang chiếc váy dạ hội màu trắng hở vai một cách thích thú, anh ta mỉm cười hỏi Kiều Chính: “Người đẹp này là ai đây?”

Kiều Chính lập tức cười tủm tim: “Tần thiếu, cô ấy tên là Hạ Phi Phi, xuất thân từ một gia đình học vần.”

Kiều Chính vừa nói chuyện vừa nhìn sang Hạ Phi Phi: “Hạ tiểu thư, đây là Tần thiếu, ngài ấy là thái tử của Hoa Hạ!”

Cha của Tần Vô Song là Quốc chủ, xưng anh ta là thái tử cũng không ngoa.

Tần Vô Song mỉm cười vươn tay về phía Hạ Phỉ Phỉ: “Rất vui được gặp Hạ tiểu thư!”

Hạ Phỉ Phỉ hơi ngạc nhiên khi biết Tần Vô Song là thái tử, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không có biểu lộ ý định mê hoặc anh ta, chỉ cười xinh trả lời: “Tôi cũng rất vui khi được gặp Tần thiếu!”

Hạ Phỉ Phỉ nói xong, chủ động rút tay về. Điều này khiến anh ta có chút kinh ngạc, bởi vì anh ta đã từng gặp qua vô số tiểu thư danh môn và chẳng một cô nào không bám lấy Tần Vô Song, thiếu điều muốn dán hẳn lên người anh ta.

Đây là lần đầu tiên Tần Vô Song gặp được một người phụ nữ đoan trang như Hạ Phỉ Phỉ. Anh ta không thể không cộng thêm điểm cho cô gái này.

Tần Vô Song đánh giá Hạ Phỉ Phỉ từ trên xuống dưới, khiến cô ta có chút chịu không nổi ánh mắt dò xét đó mà xấu hồ cúi đầu. Phản ứng này càng làm cho Tần Vô Song âm thầm gật đầu tán thưởng, người phụ nữ này không chỉ kh B22 HC A2 T0 0 T1 106 02 8004 quốc sắc thiên hương mà còn xuât thân từ gia thê nho giáo, tính cách thanh thuần trong sáng tựa như hương đào.

chín, quả thật hiếm có!

Trong lúc Tần Vô Song mải ngắm nhìn Hạ Phỉ Phỉ, anh ta không biết rằng Kiều Chính đang nhìn mình. Thật ra, Hạ Phỉ Phỉ này là người được Kiều Chính cố tình lựa chọn tham gia buổi tiệc cùng anh ta.

Đúng thật Hạ Phi Phỉ sinh ra trong một gia đình gia giáo và cô ta rất xinh đẹp, thế nhưng cô ta không trong sáng ngây thơ mà rất gian xảo!

Cô ta đã tham gia vào các khóa đào tạo danh môn khác nhau, ngoài việc học tập tất cả các phép tắc xã giao người thượng lưu, cô ta còn học cả đàn dương cằm, cờ vua, thư pháp và hội họa, cũng như tâm lý nam và chinh phục nam giới, 36 chiêu để lấy lòng đàn ông trong chuyện phòng the, vân vân….

Có thể nói cô ta còn lắm tài nghệ và biết cách phục vụ đàn ông hơn cả Oiran(*) của thời cổ đại.

(°) là những kỹ nữ hạng sang ở Nhật Bản.

Kiều Chính nhận ra Tần Vô Song chỉ lo quan tâm đến Hạ Phỉ Phi, anh ta liền biết rằng kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Anh ta cố ý cười nói: “Ha ha, Tần thiếu và Hạ tiểu thư, hai người nói chuyện với nhau trước đi. Tôi qua kia chào hỏi những người bạn khác.”

Kiều Chính rời đi đã nửa tiếng đồng hồ, lúc quay lại thì thấy Tần Vô Song và Hạ Phỉ Phỉ đang cầm ly rượu trên tay, cùng nhau ngắm sao trời ở ngoài. Cả hai cười nói thân mật như một đôi tình nhân.

Thời gian cứ thế trôi qua, bất giác đã đến nửa đêm. Hạ Phỉ Phỉ bỗng kêu lên: “Ôi, đã muộn vậy rồi sao? Tôi phải quay về đây.”

Tần Vô Song cảm thấy vô cùng vui vẻ khi ở bên cạnh Hạ Phi Phỉ này, hai người có những sở thích và đề tài chung nên dường như chưa thể nói hết được những điều muốn nói, mà thời gian đã trôi qua nhanh chóng đến vậy.

Anh ta có cảm giác quen biết quá muộn với cô gái tên Hạ Phỉ Phỉ này!

Vì vậy, khi anh ta nghe thấy Hạ Phỉ Phỉ nói là phải trở về, trong lòng có chút quyền luyến: “À, nếu đã muộn như vậy, hay là chúng ta tìm một chỗ ăn khuya rồi tôi lái xe đưa cô về nhé?”

Hạ Phỉ Phỉ cười nói: “Không cần đâu, tôi có lái xe tới đây.”

Không đợi Tần Vô Song nói thêm, cô ta lại lên tiếng: “Vậy đi, ngày mai sẽ có buổi đấu giá từ thiện để giúp đỡ trẻ em khiếm thị trên toàn quốc. Nếu Tần thiếu có hứng thú, có thể cùng tôi tham gia.”

Tần Vô Song lập tức nói: “Được, tối mai tôi đi đón Hạ tiểu thư.”

Lúc này, trong tiểu khu Giang Tân ở Trung Hải, Trần Ninh vừa dỗ con gái vào giắc ngủ, anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi với Tống Sính Đình.

Trước khi ngủ, đường như Tống Sính Đình nhớ ra điều gì đó: “Chồng à, ngày mai Hội Chữ Thập Đỏ và Công ty Trang sức Cartier sẽ cùng tổ chức một buổi đấu giá từ thiện. Họ đã gửi một thư mời trịnh trọng đến tập đoàn Ninh Đại, mời chúng ta tham gia buổi đấu giá đó. Anh có thời gian để đi cùng em không?”

Trần Ninh mỉm cười: “Được, doanh nghiệp phải có trách nhiệm với xã hội, kiếm được tiền thì phải báo đáp xã hội.

Nếu đã là tổ chức vì từ thiện thì chúng ta càng không nên vắng mặt.”

“Được rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau tham gia.” Cô nói.

Ngày hôm sau!

Khi màn đêm buông xuống đèn bắt đầu được thắp sáng, Trần Ninh và Tống Sính Đình cùng Điển Chử và Tần Phượng Hoàng lái xe đến khách sạn Victoria.

Buổi đấu giá từ thiện do Hội Chữ Thập Đỏ và Công ty Trang sức Cartier phối hợp tổ chức được tiến hành tại khách sạn Victoria vào tối nay.

Công ty Trang sức Cartier bán đấu giá một hệ liệt trang sức kinh điển và số tiền thu được sẽ được quyên góp cho trẻ em mù ở các vùng núi nghèo khó của Hoa Hạ, nhằm chữa trị cho những trẻ em mù này.

Khi Trần Ninh và những người khác đi đến lối vào của khách sạn, họ thấy có rất nhiều xe cộ đã đậu ở bãi đậu xe ngoài trời ở lối vào của khách sạn, chúng đều là xe hơi hạng sang. Có thể thấy, đêm nay có rất nhiều người nỗi tiếng đến tham gia buỏi đấu giá này!

Trần Ninh cùng Tống Sinh Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng bước vào địa điểm đầu giá.

Khách VIP đều có phòng riêng trong buỏi đấu giá từ thiện, trong khi khách mời thông thường chỉ có thể chen chúc tại khu đấu giá. Bên tổ chức buổi đấu giá này đã sắp xếp.

phòng ViP cho Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Tình cờ là anh và cô đến đây với mục đích làm việc thiện và đóng góp cho trẻ em nghèo chứ cả hai đều không có ý định khoe mẽ, nên hai người rất ưng ý với căn phòng ViP do ban tổ chức sắp xếp cho.

Trần Ninh và Tống Sính Đình đi về phía phòng VIP số 009 dưới sự hướng dẫn của nhân viên. Tuy nhiên, trên hành lang đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ xinh đẹp.

Mỹ nữ đó chính là Hạ Phi Phi.

Tống Sinh Đình nhìn thấy Hạ Phï Phi, sắc mặt có chút thay đổi.

Hóa ra Tống Sính Đình và Hạ Phỉ Phỉ quen biết nhau, cả hai từng là bạn học cấp hai và cấp ba. Từ khi còn học tiểu học, Hạ Phỉ Phỉ đã là học sinh ưu tú và là người đẹp nhất trường, xung quanh cô ta luôn được bao quanh bởi giáo viên và bạn học. Cho dù cô ta đi đâu, đều giống như một nàng công chúa với vằng hào quang rực rỡ. Tuy nhiên, bắt đầu từ cấp hai thì hiện tượng này đã thay đổi, bởi vì cô ta bắt đầu học cùng trường lớp với Tống Sính Đình.

Bắt kể thành tích học tập hay ngoại hình, Hạ Phỉ Phỉ đều đứng sau Tống Sính Đình, mà Tống Sính Đình lại có nội tâm tốt bụng nên được các bạn trong lớp và giáo viên yêu mến hơn.

Cũng vì thế mà cô ta luôn có thái độ thù địch với Tống Sính Đình và chống đối, chèn ép cô ở khắp mọi nơi. Cho đến khi hai người thi vào trường đại học khác nhau, hiện tượng này mới chấm dút.

Lúc này, Hạ Phi Phi mới nhìn Tống Sính Đình, cô ta có biết chuyện Tống Sính Đình mang thai trước khi kết hôn, đồng thời cũng biết rằng cô trở thành chủ tịch tập đoàn Ninh Đại trong một năm gần đây một cách vi diệu. Cô ta càng nghĩ càng ganh ghét Tống Sính Đình hơn, bèn cười khinh thường nói: “Ha ha! Thật không ngờ lại có thể gặp được thứ bỏ đi như cô ở nơi này. Tôi nghe nói là cô chưa cưới đã có con và bị gia tộc bỏ rơi, cuộc sống khá khốn khổ. Ai dè, bây giờ cô thoắt cái đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Ninh Đại. Làm thế nào mà thứ rác rưởi như cô kiếm được số tiền lớn như vậy thế? Sẽ không phải là đeo bám đàn ông có tiền, làm tiểu tam đấy chứ?”

Khuôn mặt của Trần Ninh biến hóa một cách kịch liệt, anh lập tức muốn xách cổ người đàn bà này lên. Thế nhưng, Tống Sính Đình đã níu lấy Trần Ninh, cô cắn môi nói: “Chồng, chúng ta đừng tính toán với loại người này!”

Trần Ninh bèn lạnh lùng nhìn về phía Hạ Phi Phi: “Nếu để tôi nghe thấy cô nói xấu vợ tôi thì tôi sẽ đích thân vả nát cái miệng cô. Cút!”

Hạ Phỉ Phỉ nhận lấy ánh mắt đầy sát khí của Trần Ninh, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi sợ hãi vô danh. Cả người cô ta rung lên một cái, sợ đến mức nhắc chân bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment