Thiếu Soái Trở Về

Chương 677

Chương 677:

 

Sau khi Tiêu Lương dùng súng nhỏ bằng lòng bàn tay bắn nổ đầu Trương Vệ Bình, ông ta lập tức hành động tiếp.

 

Không để hai tên thuộc hạ khác trên xe kịp hoàn hồn, ông ta đã liên tiếp bắn r4 hai phát súng nữa, tiêu diệt hai tên này.

 

Chiếc xe đi chệch hướng, rằm một tiếng đâm vào bồn hoa ở cạnh đường.

 

Tiêu Lương vắt vả ném thi thể của mấy người Trương Vệ Bình xuống, giấu vào trong khóm hoa.

 

Sau đó, ông ta cấp tốc lái xe về nhà, dẫn vợ con và danh sách những người tham dự vào chuyện Lô Chiếu Anh mưu hại Tần Vô Song, lái xe phóng về phía căn cứ quân sự thành phố Bắc Lương.

 

Ông ta muốn gặp Bàng Hồ, người phụ trách quân khu Bắc Lương. Ông ta muốn gặp Trần Ninh, ông ta phải quy hàng Trần Ninh mới được.

 

Nếu Lô Chiếu Anh muốn giết ông ta, thì đừng trách ông ta bất trung bắt nghĩa.

 

Khách sạn Hilton!

 

Một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở thành phó Bắc Lương!

 

Ở khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh khách sạn, Tống Sính Đình và Đồng Kha, Tàn Phượng Hoàng đang lo lắng đợi Trần Ninh quay về.

 

Ở khách sạn có không ít khách hàng ra vào, có rất nhiều người để ý tới nhóm người Tống Sính Đình, ai nấy kinh ngạc ra mặt.

 

Dù là Tống Sính Đình xinh đẹp tao nhã, hay Đồng Kha yêu kiều, hoặc Tần Phượng Hoàng oai phong, đều được coi là người đẹp cực phẩm ở Giang Nam.

 

Đặc biệt là Tống Sính Đình, dáng người và khí chất đều hoàn hảo, không ít người đàn ông nhìn thấy cô đều ngạc nhiên như thể gặp được tiên nữ.

 

Đúng lúc đó!

 

Có máy người từ bên ngoài đi vào, mấy người đàn ông này thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp, có phong độ của quân nhân.

 

Nhưng ánh mắt của mấy người này lại quan sát khắp nơi, không có vẻ kiên định và khí chất chính nghĩa như quân nhân mà lại giống mắy tên vô lại trên phó.

 

Kẻ cầm đầu nhìn thấy Tống Sính Đình thì không nhịn được mà sáng cả mắt lên, vui vẻ nói: “Ò, đây không phải là Tiểu Đình sao?”

 

Tổng Sính Đình ngạc nhiên nhìn người kia, cả nửa ngày mới nhận ra: “Anh là anh Trương!”

 

Người đàn ông này tên là Trương Lượng, từng là hàng xóm của Tống Sính Đình. Khi đó quan hệ giữa hai nhà rất tốt, khi còn nhỏ Tống Sính Đình theo lời dặn của người lớn mà gọi Trương Lượng là anh Trương.

 

Trương Lượng nhìn Tống Sính Đình đang mặc bộ váy công sở cao cấp, đi giày cao gót tinh tế, cổ tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin trị giá hơn triệu tệ.

 

Trong lòng không nhịn được mà tắm tắc, hơn mười năm không gặp, không ngờ cô lại xinh đẹp thế này, hơn nữa có vẻ còn rất giàu có, trở thành nữ tổng giám đốc?

 

Trương Lượng híp mắt mỉm cười nói: “Đúng là Tiểu Đình rồi, sao em lại ở đây?”

 

Tống Sính Đình nói: “Công ty em tới đây du lịch, phải rồi, sao anh lại ở đây?”

 

Ánh mắt Trương Lượng liếc mấy cái, giả vờ thần bí nói: “Hiện giờ anh là một sĩ quan cấp cao của quân đội Bắc Cảnh, dẫn máy thuộc hạ tới đây làm việc.”

 

Từ nhỏ Tổng Sính Đình đã kính phục quân nhân, cô kinh ngạc nói: “Ò, hơn mười năm không gặp, anh Trương đã lợi hại thế này rồi.”

 

Trương Lượng thấy vẻ mặt khâm phục của Tống Sính Đình thì trong lòng rất đắc ý, thầm nghĩ, có hy vọng rồi.

 

Anh ta giả vờ khiêm tốn nói: “Ha ha, chỉ là một thượng tá nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.”

 

Tống Sính Đình nghiêm túc nói: “Mới khoảng ba mươi tuổi đã được thăng làm thượng tá, có thể nói là rất ưu tú đấy.”

 

Tống Sinh Đình nói xong, không tự chủ mà nghĩ tới Trần Ninh chồng mình.

 

Hiện giờ Trần Ninh chưa tới ba mươi tuổi, cũng là Thiếu soái!

 

Nghĩ vậy, theo bản năng, Tống Sính Đình dịu dàng mỉm cười, còn có chút tự hào và hạnh phúc.

 

Đồng Kha và Tàn Phượng Hoàng cũng suy nghĩ giống hệt Tống Sính Đình.

 

Hai người cũng đang nghĩ: Trần Ninh còn chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành thống soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, đúng là tuyệt thế vô song!

 

Trương Lượng thấy mấy người phụ nữ Tống Sính Đình và Đồng Kha, Tần Phượng Hoàng đều hơi mỉm cười, có vẻ như rất ngưỡng mộ gì đó.

 

Anh ta lại càng đắc ý, càng lúc càng cảm thấy có hy vọng.

 

Vì vậy, anh ta giả vờ thất vọng nói: “Anh dựa vào sự nỗ lực của mình, mặc dù hiện giờ đã một thượng tá của quân đội Bắc Cảnh, cũng được Thiều soái coi trọng.”

 

“Nhưng đã ba mươi tuổi rồi mà anh vẫn chưa kết hôn, thật đáng xấu hồ.”

 

Tống Sính Đình ngạc nhiên: “Anh Trương vẫn chưa kết hôn sao?”

 

Trương Lượng gật đầu: “Ừ, bởi vì có một cô gái, luôn được giấu sâu trong lòng anh. Trái tim anh đã bị cô ấy chiếm mắt từ lâu rồi, không còn chỗ để chưa người những người phụ nữ khác nữa.”

 

Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Ôi, sao anh lại không bày tỏ với cô ấy?”

 

Trương Lượng nhìn Tống Sính Đình, nói một câu kinh người: “Cô gái đó chính là em đáy Tiểu Đình!”

 

Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tàn Phượng Hoàng nghe vậy thì kinh ngạc tới ngây người.

 

Trương Lượng nhân cơ hội bày tỏ tình yêu: “Tiểu Đình, từ nhỏ anh đã thích em rồi, trước đây anh cảm thấy anh không xứng với em, nên không dám nói.”

 

“Mấy năm nay anh đã trở thành sĩ quan cấp cao của quân đội Bắc Cảnh, còn lại đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái, ở quân đội Bắc Cảnh có thể coi là dưới một người trên vạn người!”

 

“Tiểu Đình, em gả cho anh đi, anh sẽ khiến em trở thành người vợ của quân nhân hạnh phúc nhát trên đời mình.”

 

Tống Sính Đình vội xua tay: “Không không, em đã kết hôn rồi, em và chồng em còn có một cô con gái 5 tuổi, chúng em rất yêu thương nhau.”

 

“Anh Trương vẫn nên dành tình cảm của mình cho cô gái phù hợp đi!”

 

Cái gì?

 

Tống Sính Đình đã kết hôn rồi!

 

Trương Lượng sửng sốt!

 

Anh ta vừa định nói gì thì từ phía sau lại có giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông truyền tới: “Vợ, người này là ai thế?”

 

Mấy người Tống Sính Đình quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Trần Ninh đã dẫn Điển Chử về rồi.

 

Tống Sinh Đình vội giới thiệu: “Trần Ninh, đây là hàng xóm khi còn nhỏ của em, Trương Lượng.”

 

“Anh Trương, đây là chồng của em, Trần Ninh.”

 

Ánh mắt Trần Ninh nhìn sang Trương Lượng!

 

Sắc mặt của Trương Lượng cũng bắt thiện, anh ta nhìn chằm chằm Trần Ninh, tràn ngập địch ý.

Bình Luận (0)
Comment