Thiếu Soái Trở Về

Chương 751

Chương 751:

 

Ngay khi lời của Hán Vũ vừa dứt, đám thủ hạ của hắn ta lập tức lao ra như một bầy sói, nhắm thẳng vào Trần Ninh.

 

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cùng tiến lên ra tay, chặn bọn chúng lại.

 

Lúc này Hán Vũ cũng bắt đầu di chuyển, tốc độ của hắn ta nhanh đến mức tkhông ai nhìn rõ nhân hình của hắn ta, thậm chí chỉ thấy được những cái bóng trùng điệp, lượt qua Điển Chử và Bát Hồ, nhào về phía Trần Ninh.

 

Vút!

 

Con dao găm của Hán Vũ như một con rồng độc đâm về phía Trần Ninh.

 

Trần Ninh vung tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hán Vũ, bắt lấy con dao sắc bén của Hán Vũ.

 

Hán Vũ bắt giác trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy vẻ không dám tin.

 

Hắn ta được mệnh danh là U linh trên chiến trường, bởi vì tóc độ của hắn ta nhanh đến nỗi không có đối thủ.

 

Thế mà không ngờ, hắn ta dùng hết sức mình đâm một nhát kia, Trần Ninh lại có thể bắt được hắn ta một cách dễ dàng như vậy.

 

Rắc!

 

Trần Ninh khẽ dùng lực, trực tiếp bẻ gãy cổ tay Hán Vũ.

 

Đồng thời, anh nhắc một chân lên, đá vào lồng ng.ực của Hán Vũ Đề một cú.

 

Rằm!

 

Xương lồng ng.ực Hán Vũ đều vỡ vụn, cả người hắn ta bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, từ trong miệng hắn ta nôn ra rất nhiều máu.

 

Các thuộc hạ của Hán Vũ lúc này đều đã bị nhóm người Điển Chử tiêu diệt.

 

‘Vương Đạo Phương dẫn theo một vài người của mình, lập tức xông vào phòng thẳm vắn, phát hiện ra Hà Dương vẫn chưa chết.

 

Hóa ra Hà Dương có một cơ thể khác với người thường, tim của người bình thường nằm ở bên trái, thế nhưng tim của ông ta lại ở bên phải, triệu chứng này y học gọi là Dextrocardia(*).

 

(*) tìm nằm bên phải.

 

Mũi dao vừa rồi của Hán Vũ không trúng vào tim của Hà Dương, vậy nên ông ta vẫn chưa chết Vương Đạo Phương kinh ngạc nói: “Thiếu soái, Hà Dương chưa chết!”

 

Trần Ninh nheo mắt và lạnh lùng ra lệnh: “Tung tin giả Hà Dương đã chết. Ngoài ra, di dời ông ta đến nơi an toàn hơn, tăng thêm lớp bảo vệ chặt chẽ hơn và tăng tốc độ thẩm ván lên.”

 

‘Vương Đạo Phương nói: “Rõ!”

 

Trong phòng y tế.

 

Hà Dương vừa được các bác sĩ và y tá băng bó lại vết thương.

 

Trần Ninh dẫn theo Nguyễn Hồng, Vương Đạo Phương và Điển Chử vào.

 

Vẻ mặt Hà Dương không chút cảm xúc, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, như thể một người thực vật.

 

Trần Ninh chậm rãi ngồi xuống ghé, lấy ra một điều thuốc đặc biệt do quân đội cung cấp, giọng anh như thể sắp tuyên bố một kết cục hạ màn: “Nói cho ông một tin buồn.”

 

“Hai người lính hỏi cung ông đã hy sinh.”

 

Hà Dương nghe thấy lời Trần Ninh nói, nhưng vẫn không có phản ứng gì, ai cũng nhỉn ra được là ông ta muốn chống đối đến cùng.

 

Trần Ninh dừng lại nói: “Ngoài ra, Hà Hoan con trai ông cũng đã bị giết.”

 

Khóe mắt Hề Dương giật giật!

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đám sát thủ lẻn vào doanh trại hôm nay đều có xuất thân là quân nhân, hơn nữa có ai đó đã giúp họ làm giả tài liệu để bọn họ có thể lẻn vào doanh trại này.”

 

“Sau khi vào doanh trại, bọn họ tìm kiếm khắp nơi. Vốn người bọn họ muốn giết là ông, nhưng không ngờ họ lại tìm thấy phòng giam giữ con trai của ông trước.”

 

Khóe mắt Hà Dương lại giật giật hai lần.

 

Trần Ninh hút một hơi thuốc: “Còn một tin xáu hơn nữa!”

 

Hà Dương chậm rãi quay đầu nhìn Trần Ninh.

 

Trần Ninh nói: “Ngay sau khi ông bị bắt, ai đó đã lập tức tiến hành một cuộc thanh trừng lớn. Gia đình và người thân của ông ở Tô Hàng đều đã chết hoặc mát tích, gần như tất cả…”

 

Đoàng!

 

Những lời của Trần Ninh như sét đánh ngang tai Hà Dương.

 

Hà Dương khàn giọng nói: “Cậu lừa tôi!”

 

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Ông đi theo Tần Thành lâu như vậy, là thủ hạ đắc lực của ông ta, đã giúp ông ta làm biết bao nhiêu chuyện. Có lẽ ông cũng biết rõ tính cách và phong cách làm việc của ông ta nhỉ?”

 

“Tôi có lừa ông không thì trong lòng ông tự biết.”

 

“Tần Thành bán quan bán chức, rất nhiều vụ đều do ông chịu trách nhiệm. Mấy quán bán lá trà giá cao ngắt trời do họ hàng ông mở cũng là vì tiện cho Tần Thành hành sự.”

 

“Ông cho rằng bây giờ xảy ra chuyện rồi, Tần Thành sẽ để yên cho ngừoi thân của ông sao?”

 

Người Hà Dương run lên!

Bình Luận (0)
Comment