Thiếu Soái Trở Về

Chương 975

Chương 975:

 

Điển Chử một mình đối đầu bốn người, nhưng không hề có chút dấu hiệu sắp thua nào.

 

Tống Sính Đình lo lắng nói với Trần Ninh: “Bốn người bọn họ đánh một mình Điển Chử, Điển Chử có sao không?”

 

Trần Ninh mỉm cười nói: “Không sao, Điển Chử thân là đội trưởng đội cảnh vệ của anh, là người đã trải qua được thử thách, bốn người này không phải là đối thủ của Điển Chử.”

 

Vừa nói xong!

 

Điển Chử liền liên tục đánh bay bốn tên đối thủ của mình.

 

Hỗ Đầu, Cô Ưng, Lão Pháo, Quân Đao bốn người đều ngã trên mặt đất, tất cả đều bị thương không nhẹ.

 

Điển Chử lạnh lùng nói: “Xem tại các người đều là người xuất thân từ trong quân ngũ, nên tôi mới nương tay, lần sau nếu như còn vô lễ với Thiếu soái vô lễ, cần thận tôi lầy mạng chó của các người.”

 

Tứ Đại Binh Vương, vẻ mặt xấu hồ giận dữ, mặt đỏ bừng nói không nên lời.

 

Đối thủ bại trận, nào dám cứng họng đâu, huống hồ bốn người họ đều bị một mình Điển Chử đánh bại, càng là mắt mặt đến nước chỉ muốn chui xuống lỗ, làm gì còn mặt mũi nào mà nói nữa.

 

Sau khi Điển Chử răn dạy Tứ Đại Binh Vương, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạng Tây Sở vẻ mặt khiếp sợ, hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, nên xử lý tên này như thế nào.”

 

Trần Ninh nhìn thoáng qua Hạng Tây Sở, lạnh lùng nói: “Cho anh ta chịu chút đau đớn ngoài da thịt, sau đó đưa về Hạng gia, bảo Hạng các lão quản cho chặt vào.”

 

“RõI”

 

Điển Chử nói xong, liền lao thẳng về phía Hạng Tây Sở.

 

Hạng Tây Sở vừa sợ vừa giận: “Trần Ninh, tôi là con trai của đại quan trong Nội các, còn là nhân tài dự bị của quân đội, anh dám dung túng thuộc hạ đánh tôi?”

 

Điển Chử mắng: “Đánh chính là anh!”

 

Vừa nói xong, Điển Chử liền ra tay với Hạng Tây Sở.

 

Hạng Tây Sở từ nhỏ đã luyện tập Quân Thể quyền, sau khi lớn lên lại vẫn luôn được bồi dưỡng như là một sĩ quan, năng lực chiến đấu anh ta vẫn có, thậm chí có thể so với lính đặc chủng.

 

Nhưng mà lúc này lại không hê đáng chú ý.

 

Anh ta chật vật chống lại máy chiêu của Điển Chử, sau đó liền bị một đắm của Điển Chử đánh vỡ phòng ngự, không còn lá chắn.

 

Điển Chử liền nhân cơ hội giơ tay, mạnh mẽ tát về hướng mặt của Hạng Tây Sỏ, trầm giọng nói: “Một tát này là giáo huấn cho việc anh dám xúc phạm Thiếu soái.”

 

Bàn tay của Điển Chử mang theo tiếng gió, tốc độ cực nhanh.

 

Hạng Tây Sở căn bản là không kịp tránh, anh ta trơ mắt nhìn bàn tay của Điển Chử đang không ngừng đến gần mặt anh ta, không ngừng phóng lón…

 

Ngay vào lúc anh ta cho rằng mình sẽ bị đánh.

 

Bỗng nhiên một bóng người bắn vụt đến, quát: “Ai dám động đến Hạng thiếu, muốn chết.”

 

Bóng người còn chưa đến, một luồng ánh sáng trắng đã bắn đến, bắn về phía tay của Điển Chử.

 

Trần Ninh khẽ nhíu mày, mở miệng nhắc nhở: “Điển Chử cần thận!”

 

Điển Chử vào lúc Trần Ninh mở miệng nhắc nhở, đã nhanh chóng rút tay về, miễn cưỡng mới tránh thoát được một đao lăng lệ của người khách không mời mà đến này.

 

Điển Chử vừa sợ vừa giận, nhìn về phía bên cạnh Hạng Tây Sở, phát hiện bên cạnh Hạng Tây Sở có thêm một người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuỏi, tay cầm chiến đao, sát khí tiêu điều.

 

Người đàn ông trung niên này dáng người thẳng tắp, đầu tóc rồi loạn, trông có chút ngông cuồng kiêu ngạo.

 

Điển Chử cả giận nói: “Ông là người nào?”

 

Người đàn ông trung niên lại nhìn cũng không thèm nhìn Điển Chử một cái, chỉ rất là cung kính nói với Hạng Tây Sở: “Thiếu gia, Quách Đông Hải đến chậm, mong thiều gia trách tội.”

 

Quách Đông Hải!

 

Trần Ninh nghe thấy cái tên này, không nhịn được nhíu mày.

 

Bởi vì anh từng vô tình ở trong một tập hồ sơ cấp S của quân đội nhìn thấy tên của Quách Đông Hải.

 

Trước kia Quách Đông Hải là tướng sĩ của quân khu Đông Hải, uy danh hiển hách, còn từng được ca tụng là chiến thần Đông Hải.

 

Tên này tính cách trầm ổn, sát phạt dứt khoát, từng nhiều lần diệt được hải tặc, phá vỡ rất nhiều quân địch đến từ phía biển, lập được khá nhiều công lao.

 

Nhưng tên này lại có một căn bệnh, đó chính là thích giết người.

 

Cho dù là hải tặc mà ông ta bắt, hay là tù binh đầu hàng trên chiến trường, ông ta từ trước đến giờ đều là giết sạch.

 

Ông ta giết người thành thói quen, lãnh đạo cấp trên yêu tài, luôn là mở một mắt nhắm một mắt, tuyên bố với bên ngoài là ông ta gặp phải chứng bệnh Chiến tranh tổng hợp, lần nào cũng bỏ qua hành vi giết tù binh của ông ta.

 

Nhưng mãi cho đến một lần, ông ta nhằm một đám con tin bị hải tặc bắt là hải tặc nên giết hết.

 

Chuyện này gây nên nghị luận lớn.

 

Cấp trên cũng không thể nhịn được nữa, khai trừ ông ta ra khỏi đội.

 

Sau đó, không biết ông ta đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment